Rể Quý Trở Về

Chương 27: Cuộc thi giọng hát hay

Chương 27: Cuộc thi giọng hát hay

Dương Hiên yên lặng đếm thời gian, bước tới phòng Lâm Toàn, khoảng khắc đẩy cửa ra nhìn thấy người đẹp nằm trên giường, ánh mắt anh rực sáng.

Chiếc áo ngủ màu đỏ trễ xuống để lộ một nửa cặp ngực đầy đặn, dây áo bằng vải lụa màu đen tuột xuống trên vai, đỏ đen xen lẫn, đôi chân thon dài trắng nõn ẩn hiện dưới lớp quần ngủ màu đen huyền bí, một cảnh tượng quyến rũ thơm ngát.

Dương Hiên nuốt nước miếng, cơ thể nóng hừng hực như lửa đốt, đôi mắt anh lén nhìn cô một lát, anh đang nghĩ có phải Lâm Toàn đang ám chỉ điều gì không?

“Nhận thù lao rồi thì bắt đầu làm việc đi!”

Dương Hiên nhanh chóng tiến hành mát xa, tay chân linh hoạt cẩn thận xoa bóp, trong lòng đang nghĩ làm xong sớm, có lẽ sẽ thu hoạch thêm phúc lợi khác.

Bàn tay hơi run rẩy vận khí công để mát xa, lúc tiếp xúc với da thịt mềm mại của Lâm Toàn, ánh mắt Dương Hiên thêm nóng bỏng, cơ thể cũng càng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

“Nhột quá.”

Lâm Toàn lắc nhẹ bên hông, vốn dĩ bộ đồ ngủ không ôm sát cơ thể, lại ngiêng người để lộ ra mảnh lưng trắng nõn nà, thu hút ánh mắt anh, không đành lòng nhìn đi chổ khác.

Trong l*иg ngực Dương Hiên tim đập thình thịch, mồ hôi đầm đìa trên trán, anh cảm thấy hạnh phúc cũng đồng thời càng thêm bứt rứt khó chịu.

Đứng trước một thân hình tuyệt đẹp như vậy là lúc để kiểm tra tính nhẫn nại và sức chịu đựng của một người đàn ông.

Dương Hiên mát xa uyển chuyển dọc theo bên hông, từ từ vuốt ve lên, nắn bóp từng điểm trên đôi tay mềm mại của cô, cuối cùng ánh mắt rơi vào bờ mông cong quyến rũ.

Bởi vì chiếc quần ngủ quá ngắn, đã không thể che phủ hết lớp da thịt đầy đặn, gần như lộ ra toàn bộ bờ mông trắng trẻo tròn trịa của cô.

Ánh mắt Dương Hiên nóng bỏng liếc nhìn, quan sát thật kỹ dưới lớp vải lụa mỏng manh là có thể tưởng tượng cảnh sắc tuyệt vời bên trong.

Dương Hiên bất đắc dĩ cúi đầu nhìn vào bộ phận đang cương cứng ở giữa quần mình, nó muốn nói với anh, nó đang rất bí bách không thể chịu đựng thêm nữa chỉ muốn bộc phát ra ngoài.

Dương Hiên hít một hơi thật sâu, lau mồ hôi, đôi bàn tay lại quyến luyến không rời đặt trên đôi chân thon dài mà anh đã sớm mê mẫn.

Thật trơn bóng, cảm giác giống như đang vuốt ve tấm tơ lụa thượng đẳng, khiến người khác không kìm lòng được mà ngất ngây say đắm.

Không được, không được nữa, cảm giác mình không tiếp tục kiên trì nổi, Dương Hiên chưa được thỏa mãn, nhanh chóng tập trung vận khí công mát xa trên đôi chân thon dài của cô.

Đang định bảo Lâm Toàn trở người lại để anh tiếp tục xoa bóp, nhưng phát hiện người đẹp nãy giờ kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh đã ngủ từ khi nào rồi.

Dương Hiên nhìn hai ngọn núi đồ sộ trước mặt, khóc không ra nước mắt.

Trải qua một đêm kiểm tra sức chịu đựng của đàn ông, dù Dương Hiên có khỏe hơn nữa thì cũng không tránh khỏi có chút mệt mỏi.

Sáng sớm sau khi đưa Lâm Toàn đến công ty, Dương Hiên không yên tâm chuyện của Lâm Nhã, cũng lo lắng bộ phận quản lý của công ty Kim Diệu có vấn đề nên anh quyết định tự mình đến Kim Diệu một chuyến.

“Chủ tịch, đây là các video ghi hình cuộc tuyển chọn hôm qua mà anh muốn xem.”

Dương Hiên chăm chú xem video trong máy tính video, một người ngoài ngành như anh cũng có thể nhìn ra trong cuộc tuyển chọn này thực lực của Lâm Nhã khác xa so với những thí sinh còn lại, hoàn toàn nổi bật giữa đám đông, giống như chú hạc xinh đẹp đứng trong bầy gà, bỏ xa những người khác đến tận tám con phố.

Nhưng kết quả cuộc tuyển chọn ngày hôm qua…

Dương Hiên nhìn chằm chằm vào vị trí ban giám khảo ở trên máy tính, anh cũng không nói với Kim Y Mỹ về chuyện Dư Đại Dũng tự tạo quy tắc ngầm với các nghệ sĩ nữ.

“Thư kí Kim, cô hãy làm ban giám khảo cuộc thi hôm nay, chọn ra người thắng cuộc cuối cùng, tôi cũng sẽ ở đây xem phát sóng trực tiếp, tôi muốn xem thực lực của các thí sinh cụ thể như thế nào.”

Mặc dù Kim Y Mỹ rất buồn bực, một thư ký cao cấp của chủ tịch lại phải đi làm giám khảo cho cuộc tuyển chọn ca sĩ nhỏ nhoi, nhưng chủ tịch cũng ở văn phòng giám sát cuộc thi, có thể thấy chủ tịch rất coi trọng việc tuyển chọn lần này, Kim Y Mỹ thận trọng cân nhắc, quyết định muốn dùng cơ hội này để biểu hiện thật tốt năng lực của mình.

Cuộc thi hôm nay chỉ còn lại năm cô gái cuối cùng, nên không gian phòng thay đồ rộng rãi thoải mái hơn hôm qua rất nhiều.

Lâm Nhã đã đến công ty Kim Diệu từ sớm, trang điểm một cách cẩn thận tỉ mỉ, sau mỗi lần trang điểm khuôn mặt cô lại càng thêm xinh đẹp không tỳ vết.

Mặc dù không hứng thú lắm với kết quả cuộc thi hôm nay nhưng Lâm Nhã vẫn quyết định chú tâm đến trang phục một phen, nhất định phải khiến mình trở nên nổi bật nhất để mọi người kinh ngạc khi mình xuất hiện trên sân khấu.

Đây là sự tôn trọng của cô đối với mỗi cuộc thi, là trách nhiệm nghiêm túc trong mỗi công việc, cũng là thói quen khi cô làm người mẫu, nếu đã làm thì sẽ làm một cách hoàn mỹ nhất, thể hiện một cách xuất sắc nhất.

“Đã xong.”

Lâm Nhã hài lòng đứng trước gương gật đầu một cái.

Chỉ thấy trước gương, một cô gái xinh đẹp đang mỉm cười ranh mãnh.

Cơ thể uyển chuyển của Lâm Nhã mặc một chiếc váy đen huyền bí che chắn những vị trí mấu chốt quan trọng, để lộ làn da trắng nõn lóa mắt, thân hình chữ S với đường cong quyến rũ, mái tóc đen bóng mượt buông thả tự nhiên điểm nhấn thêm vài sợi tóc nâu vàng.

Nhìn tổng thể cả người cô rất tự nhiên.

Nếu như nói lần trước Lâm Nhã mang vẽ đẹp sεメy hấp dẫn thì lần này cô lại mang vẽ đẹp cá tính mạnh mẽ, khiến người khác cảm thất rất bất ngờ.

“Cô Lâm, bất kể cô trang điểm kiểu gì cũng rất xinh đẹp không ai có thể sánh bằng!”

Lâm Nhã bị cắt đứt mạch suy nghĩ, quay đầu nhìn lại, là con cóc ghẻ khiến người khác cảm thấy chán ghét – Dư Đại Dũng, cô đột nhiên cảm thấy mấy hứng, đứng dậy muốn rời khỏi phòng trang điểm nơi chỉ có cô và Dư Đại Dũng.

“Cô Lâm đừng đi vội, nếu không đến cả cơ hội đổi ý cũng không có đâu.”

Dư Đại Dũng ngạo mạn đưa tay ngăn cản Lâm Nhã.

Lâm Nhã nhướn mày, nhìn cánh tay trước mắt, không nói gì.

Dư Đại Dũng thấy Lâm Nhã dừng lại, cho rằng mình đang có cơ hội, cặp mắt hắn sáng rực lên, lập tức tiếp tục dụ dỗ:

“Tài nguyên của công ty Kim Diệu đặc biệt rộng lớn, chỉ cần cô trở thành nghệ sĩ mới của Kim Diệu, ngoài việc được biểu diễn các tiết mục âm nhạc hot tỏa ánh hào quang trên sân khấu, tôi dám đảm bảo cô sẽ là người tiếp bước Lý Thanh Thanh, thậm chí còn vượt xa cô ấy. . .”

Lâm Nhã đứng bất động, bây giờ cô nhìn thấy Dư Đại Dũng liền chán ghét, đang suy nghĩ nên thu hút sự chú ý để người khác đuổi hắn đi, hay là đánh cho con cóc ghẻ này mấy đòn để hắn không dám có ý đồ xấu với cô nữa.

Dư Đại Dũng cho rằng Lâm Nhã đã động lòng, ánh mắt hắn càng sáng rực lên thèm muốn, nhân cơ hội nói ra điều kiện trao đổi.

“Chỉ cần tối nay cô. . .”

Khuôn mặt Lâm Nhã lạnh như băng, không chút khách khí, từ chối thẳng thừng: “Cám ơn sự nâng đỡ của anh, ý tốt của anh hãy giữ lại cho người khác đi.”

“Không biết tự lượng sức mình.”

Dư Đại Dũng còn muốn uy hϊếp đe dọa thêm mấy câu, lúc này, bên ngoài có người nói chuyện xì xào, Dư Đại Dũng không dám ở lâu, nhân lúc chưa ai đến gần, hắn hùng hùng hổ hổ rời đi.

Lâm Nhã thở phào nhẹ nhõm, vỗ vài cái vào gương mặt xinh đẹp, lấy lại tinh thần, không thể để tâm trạng bị tên cặn bả đó phá hỏng được.

“Mời năm vị thí sinh lên sân khấu.”

Lâm Nhã hít một hơi thật sâu, gương mặt nở một nụ cười rạng rỡ bước lên sân khấu.

Lâm Nhã phong thái tao nhã mỉm cười đi đến trước mặt mọi người, khi nhìn thấy Dư Đại Dũng vẻ mặt hung ác đang trợn mắt nhìn cô, nụ cười của cô chợt tắt.

Xem ra vị thần may mắn không chiếu cố cho cô, khuôn miệng cứng đờ của Lâm Nhã lại một lần nữa nhích lên một nụ cười quyến rũ.

Không sao, nếu đã lên sân khấu, cô nhất định sẽ hoàn thành thật tốt bài biểu diễn của mình, đây là nguyên tắc làm việc từ trước đến nay của cô.

“Bốn thí sinh xuống sân khấu nghỉ ngơi một lát, tiếp theo xin mời thí sinh đầu tiên. . .”

————————-