Trong một buổi tiệc tɧác ɭoạи cùng công ty, Nhật tham gia vào “trò chơi Thách Thức” của đám đồng nghiệp. Sáng hôm sau, Nhật tá hỏa khi phát hiện ra cô đã lên giường với chính giám đốc của mình.
Cùng lúc đó, bạn trai cũ quay trở lại và quấy nhiễu cuộc đời yên ổn của cô, đồng thời khiến cô nhận ra mình vẫn còn chút tình cảm với hắn.
Không muốn dây dưa với một kẻ phụ bạc và dối trá, Nhật diễn màn kịch yêu đương với chàng giám đốc nọ. Mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát khi Nhật phát hiện ra mình có thai nhưng lại không biết ai là cha đứa bé. Cuộc sống bỗng trở nên rối như tơ vò, mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu?
Cả Sơn và Nhật đều đứng hình trước hành động của bà Liên.
- Mẹ! Sao mẹ lại làm thế?
- Con hỏi lại chính con xem. Con thờ ơ với con ruột của mình, với cả người yêu mình, để đi cầu hôn con bé này. Nó không hề mang thai con của con!
Sơn thở dài. Anh không nghĩ rằng mẹ mình lại làm quá mọi chuyện lên như vậy. Anh còn có ý định sẽ từ từ giải thích cho bà hiểu, thậm chí là đưa cô đi đăng ký kết hôn trước, đến lúc đó mẹ anh sẽ không thể nói gì được. Đó là lý do vì sao anh cầu hôn Nhật, ngay trong lúc này.
Nhưng dường như anh đã tính toán quá muộn. Thủy đã đi trước một bước. Chắc hẳn Thủy đã nói điều gì đó với bà.
- Mẹ nghe con nói đã được không? Thủy mới là người đang lừa mẹ. Cô ta không hề mang thai.
- Giấy xét nghiệm rõ ràng như vậy rồi mà con còn nói dối được à?
Bà Liên chỉ sang phía Nhật, người đang chưa thoát khỏi bàng hoàng và sững sờ trước những việc vừa xảy ra. Cô còn đang mải suy nghĩ xem mình nên làm thế nào trong trường hợp này.
- Cô, nói xem có phải đứa bé của cô không phải của cháu tôi đúng không?
- Dạ, đúng.
Nhật không thể chối bỏ được sự thật. Đứa bé đúng là không phải con của Sơn. Mặc dù Sơn không muốn thừa nhận chuyện này, vì nó sẽ gây bất lợi đến cho cả anh và Nhật, nhưng anh cũng hiểu rằng đây là điều không thể giấu, vì hầu hết mọi người đều đã biết.
- Nhưng cháu không hề lừa anh ấy. Tất cả cháu đều đã nói với Sơn. Cháu cũng đã định buông tay. Anh ấy không muốn.
Nhật cứng cỏi đáp trả lại bà Liên. Cô muốn đấu tranh vì tình yêu mà Sơn đã dành cho mình. Im lặng và chấp nhận ở thời điểm này thật là một điều ngu ngốc.
- Đồ vô liêm sỉ.
Bà Liên vung tay tát lên mặt cô. Bà tức giận khi vấn đề lại đến từ con trai mình.
Sơn lập tức kéo Nhật ra sau lưng mình, che chắn cho cô.
- Mẹ đừng quá đáng. Cô ấy không được khỏe. Chúng ta sẽ nói chuyện này sau.
Sơn đưa Nhật lên nhà.
- Con đứng lại đó! – Bà Liên vừa mắng, vừa đi theo sau cả hai.
Sơn cứ nghĩ rằng chỉ cần đưa Nhật lên nhà thật nhanh, để cô ở trng phòng mình thì mọi chuyện tạm thời sẽ ổn thỏa. Anh sẽ nói chuyện riêng với mẹ, hi vọng rằng bà hiểu được vấn đề. Nhưng khi lên đến căn hộ của mình, cả hai đứng sững lại.
Hai nhân viên nào đó, hẳn là được bà Liên thuê về, đang dọn hết đồ của Nhật, bỏ vào va li và vứt hết ra ngoài cửa.
Bà Liên đứng trước mặt hai người, tuyên bố một điều khiến cho Nhật chết điếng.
- Mẹ đồng ý cho nó ở đây, là vì nghĩ rằng nó đang mang thai cháu của mẹ. Bây giờ đã rõ ràng rồi, nó chẳng còn lý do gì để ở đây nữa.
Bà Liên đẩy cái va li về phía Nhật.
- Cô đi đâu thì đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi. – Bà Liên quay sang Sơn – Cả con nữa, nếu không chịu bỏ nó, thì cũng đi theo nó luôn đi.
Bà Liên ra tối hậu thư với Sơn, ngụ ý bắt anh chọn lựa giữa mẹ và Nhật. Bà cũng hiểu rằng đây là việc ấu trĩ, và có thể sẽ khiến hai mẹ con trở nên xa cách hơn. Nhưng bà không còn cách nào khác ngoài việc ép Sơn phải đứng về phía mình.
Sơn nhíu mày, xách cái va li lên.
- Vậy thì con sẽ đi!
Sơn nắm tay Nhật, kéo cô đi, rời khỏi nhà. Bà Liên đứng lặng người, dường như đã bị sốc trước quyết định này của con trai mình.
Cưới đi rồi tính (Phần 22)-1
Bà Liên vung tay tát lên mặt cô. Bà tức giận khi vấn đề lại đến từ con trai mình.
***
Sơn đưa Nhật sang nhà của Tống. Anh luôn có một nỗi lo rằng Nhật sẽ xảy ra chuyện, nên muốn nhờ Tống trông chừng cô.
- Như thế sẽ làm phiền anh ấy lắm.
Tống pha một ly sữa, để lên bàn. Anh ta cầm va li, kéo về phòng dành cho khách.
- Không phiền. Có nhà to thế này mà ở một mình cũng buồn lắm.
Nhật bật cười. Cô đang cố hết sức để mình vui vẻ, bởi nếu cứ buồn rầu thì sẽ rất ảnh hướng đến đứa bé. Chỉ có Sơn là luôn căng thẳng từ nãy đến giờ.
Nhật cầm lấy tay anh. Đến lượt cô trấn an anh rồi.
- Đừng lo lắng mà. Em sẽ không sao đâu.
Sơn gật đầu. Anh nói với Tống.
- Giao cô ấy cho cậu, tôi ra ngoài có chút việc.
Tống gật gù, thở dài bởi sự cứng nhắc và lo lắng thái quá này của Sơn.
- Đi đi, đi đi, cứ làm như cô ấy là trẻ em ba tuổi không bằng.
Sơn rời đi, vẫn luôn có cảm giác bồn chồn. Anh cần phải gặp Thủy. Anh phải buộc cô ta dừng chuyện này lại bằng mọi giá.
***
Thủy hạ cốc trà xuống bàn, khoanh tay trước ngực và nhìn Sơn bằng ánh mắt của một kẻ đang nắm đằng chuôi.
- Sao nào. Giờ anh lại muốn lừa tôi cái gì nữa đây?
- Cô mới là kẻ lừa đảo. Đừng giả bộ như mình là nạn nhân nữa. Tôi biết cô không có thai từ lâu rồi.
Thủy nhíu mày, không ngờ rằng Minh lại về phe của Sơn và bán đứng cô ta như vậy. Cô ta chỉ nghĩ, Minh muốn giúp Nhật, và cho đến giờ những việc Minh làm đều là để giữ Nhật lại ở bên mình.
Nhưng điều đó đến giờ không quan trọng nữa. Cô ta không cần Minh làm quân tốt cho mình, vì cô ta đã có bà Liên rồi.
- Thế thì sao chứ? Quan trọng là mẹ anh, bà ấy tin tôi.
- Cô muốn gì?
- Dĩ nhiên là muốn làm bà hoàng rồi. Anh hỏi gì lạ vậy, tôi đã đánh đổi bao nhiêu thứ như thế cơ mà.
Thủy bật cười. Cô ta nhướng mày nhìn Sơn.
- Mà thôi, tôi không thể tin anh được. Anh đã quên mất lời hứa kết hôn với tôi đó thôi.
- Chính cô đã phá vỡ giao ước đó trước. Tôi đã nói là sẽ lấy cô, nếu như cô không động đến Nhật nữa.
Thủy mím môi, rồi chẹp miệng một cái.
- Tôi không quan tâm. Mẹ anh đã hứa với tôi, rằng chúng ta sẽ kết hôn. Tôi biết vậy là được rồi.
Sơn không ngờ rằng bà Liên lại cố ý làm như vậy. Lại còn hứa hôn với Thủy khi không có mặt anh ở đó. Chuyện đã như vậy, làm thế nào còn có khả năng vãn hồi đây?
Mẹ anh đã bị Thủy che mắt và lừa dối. Hiện tại chỉ còn duy nhất một cách, chứng minh cô ta không hề có thai. Nhưng Thủy quá cẩn thận, không để lộ một chút sơ hở nào.
***
Tống cứ lượn lờ trong nhà, làm đúng trách nhiệm trông chừng Nhật. Điều đó khiến cô hơi khó chịu. Cô biết rằng mình không nên ngồi một chỗ và để mọi việc cho Sơn giải quyết. Cô phải làm gì đó.
Minh nhắn tin cho cô. Anh ta nói rằng mình có chứng cứ chứng minh Thủy là kẻ nói dối.
Nhật sốt ruột. Cô cần phải gặp Minh, dù sao anh ta cũng là bố của đứa trẻ. Cô cũng phải thông báo cho anh ta về đứa bé, cùng với quyết định của mình.
- Tôi muốn ăn chân gà rang muối.
Tống trố mắt. Giờ này thì lấy đâu ra quán bán chân gà rang muối chứ?
- Chắc là nghén đó. Nhưng biết sao giờ, tôi muốn ăn quá. Ở quán mà tôi hay ăn. Khá là gần nhà hàng của anh đó. Anh có thể đưa tôi đi ăn không?
Tống cười mếu máo, lắc đầu. Sơn đã nói là không được để cô đi đâu cả.
Nhật giả bộ ủ rũ. Cô cúi đầu, vân vê gấu áo của mình. Nhìn bộ dạng thèm ăn đến đờ cả người của Nhật, Tống không đành lòng. Anh quyết định tạt qua siêu thị đêm xem có chân gà không.
- Tôi có thể làm món đó. Cô ở nhà chờ một chút nhé.
Cưới đi rồi tính (Phần 22)-2
Thủy hạ cốc trà xuống bàn, khoanh tay trước ngực và nhìn Sơn bằng ánh mắt của một kẻ đang nắm đằng chuôi.
Chỉ chờ Tống đi ra ngoài, Nhật tìm cách để chuồn đi. Minh đã đỗ xe ở dưới sảnh và chờ cô.
- Anh có chứng cứ gì?
Nhật đi thẳng vào vấn đề ngay khi gặp được Minh. Minh dở khóc dở cười. Đúng là cô hoàn toàn chẳng còn chút tình cảm nào cho anh nữa rồi.
- Thủy đã giả vờ ngủ với anh. Cô ta bỏ thuốc vào nước của anh. Vì thế anh đã lừa cô ta. Đêm đó cô ta không hề làm gì anh cả, chỉ cởi hết đồ ra và quăng xuống đất thôi.
- Vậy tại sao anh lại im lặng?
- Vì anh cần có bằng chứng, như thế mới tố cô ta ra tòa được.
Tất cả mọi chuyện nằm trong tính toán của Minh. Anh ta đã tự dàn dựng mọi chuyện để đẩy Thủy vào một cái bẫy. Anh chỉ không ngờ đến bà Liên, biến số trong kế hoạch của anh. Vì vậy anh mới uy hϊếp Thủy. Nhưng có vẻ như cô ta không còn sợ anh nữa, cũng không để lộ thêm sơ hở gì.
- Tại sao anh không nói cho tôi và Sơn.
- Sơn quá cảm tính. Anh ta sẽ để lộ và Thủy sẽ biết.
Nhật bật cười. Minh nói quá đúng, Sơn luôn làm việc theo cảm tính. Cô đoán rằng anh ấy cũng đã đi gặp Thủy và làm rối tung mọi chuyện lên.
- Nghe này, có một vài chuyện tôi cần nói với anh, trước khi lật tẩy Thủy.
Minh thấy Nhật tỏ ra nghiêm trọng. Anh ta vòng tay lái, đỗ xe lại ở ven đường và quay ra nhìn Nhật chăm chú.
- Anh nghe đây.
Nhật ngập ngừng một chút. Cô không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn phải nói.
- Đứa bé này, không phải của Sơn. Nó là của anh.
Nhật thở hắt ra khi nói được điều này. Trái với những gì cô nghĩ, Minh không hề tỏ ra vui mừng hay bàng hoàng. Anh nhíu mày.
- Đứa bé không phải con anh.
Nhật ngạc nhiên. Tại sao anh ta lại nói như vậy chứ?
- Kể từ khi chúng ta gặp lại nhau, anh chưa từng ngủ với em.
Minh nói như vậy là có ý gì? Tại sao anh lại thừa nhận rằng chưa từng ngủ với Nhật? Vậy thì đứa bé này là con ai? Liệu rằng Minhn ói như vậy, có phải chỉ là để cho Nhật một lối thoát?
Còn Thủy, cô ta sẽ làm gì để ngăn lại Minh, khi anh ta đã dùng bằng chứng để uy hϊếp mình?