Nàng Dâu Bạc Tỷ

Chương 14

Bảy giờ tối, An ngồi trong phòng nghỉ của công ty. Đưa mắt nhìn mình trong gương một lượt, cô có chút không dám tin vào hình ảnh phản chiếu này. Đây là cô ư? Chưa bao giờ An dám nghĩ rằng mình lại trông như thế này, xinh đẹp và cao quý. Dù rằng đây chỉ là cái vỏ bọc bề ngoài. Còn bản thân cô ở vị trí nào, cô vẫn luôn hiểu rõ. Một người thấp kém lại vờ như mình ở vị trí cao hơn, màn diễn xuất này chẳng bao giờ dễ dàng.

Cô hít sâu một hơi. Ván đã đóng thuyền, ai bảo cô chấp nhận cuộc hôn nhân này làm gì, phải cố cho đến cùng thôi.

Cô mở cái hộp trên bàn, nhìn chiếc váy mềm mại màu trắng ngà, lớp vài satin lành lạnh chạm vào bàn tay làm cho cô hơi rùng mình. Đã đến lúc phải mặc nó lên, và xuất hiện trước mặt mọi người rồi.

Ngay khi vừa lấy chiếc váy ra, An đã bị dọa phát sợ. Phía sau váy, phần khóa bị xẻ một đường dài. Phần gấu váy cũng bị xẻ mất một đoạn. Cái váy cả chục triệu, hiện tại trông chẳng khác cái giẻ lau là bao.

***

Sắp đến giờ mở tiệc, Chiến có vẻ vẫn khá ung dung. Anh và Bảo đã chuẩn bị tốt cho tất cả mọi tình huống xảy ra, dù có bị đặt câu hỏi nào cũng có thể đáp lại được trơn tru mà không gây ảnh hưởng đến An hay bất kỳ ai khác.

Chỉ trừ một việc, Chiến vẫn canh cánh trong lòng.

– Sau này cách xa cô ấy ra một chút.

Đây vừa là mệnh lệnh, vừa là tuyên bố chủ quyền. Chiến tỏ rõ cho Bảo thấy, An đã là người của mình.

– Xin lỗi, chuyện lần này do tôi gây ra, tôi chịu trách nhiệm…

Chiến cắt ngang lời Bảo. Anh không muốn để người kia có bất kỳ hi vọng nào nữa, trong lòng anh đã rất rõ ràng. An là vợ anh. Kể cả khi cuộc hôn nhân này là giả, anh cũng có thể từ từ biến nó thành thật.

– Cô ấy là vợ tôi.

– Là giả thôi Chiến. Cuộc hôn nhân của cậu là hợp đồng. Ba năm nữa là kết thúc. Cậu diễn vai người chồng này đến mức nghiện rồi à?

Bảo cũng cảm thấy khó chịu. Sau khi biết người vợ hợp đồng kia là ai, chính anh ta cũng bất bình. Tại sao An lại phải chịu cảnh bị đối xử như món đồ chơi? Cô ấy xứng đáng với hạnh phúc và một cuộc sống tốt đẹp, vì sao lại bị kéo vào cuộc chiến bẩn thỉu này của mấy người.

– Không. Là thật.

Chiến nói chắc nịch. Không rõ từ lúc nào, tình cảm này đột nhiên xuất hiện. Anh không có cách nào từ chối nó được. Cô gái kia chiếm toàn bộ suy tư của anh. Những lời này như một cú đánh vào mặt Bảo.

– Cho nên cậu tránh xa cô ấy ra đi.

Chiến bỏ lại một câu, rồi cầm áo khoác lên, rời khỏi phòng. Anh phải đi đón An, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi.

Bảo ngồi lại trong phòng, trong lòng rối tinh rối mù. Anh ta vẫn là không cam tâm, cho dù đã chính tai nghe An nói rằng mối quan hệ của họ đã chấm dứt, và biết được Chiến thật sự có cảm tình với cô.

Ngoài cửa, Diệu vừa bị một phen hú hồn, suýt đã chạm mặt Chiến. Ả nhanh chóng nấp vào căn phòng bên cạnh, đầu óc vẫn căng ra vì tin tức vừa rồi. Những gì ả vừa nghe được là sao? Hôn nhân hợp đồng ư?

– Vậy là nó kết hôn giả để có quyền thừa kế sao?

Hai tay ả ướt mồ hôi, ngón tay ấn tìm số điện thoại của bà Nguyệt trong danh bạ đã run đến mức suýt nữa ấn nhầm sang số khác.

***

An đang loay hoay với chiếc váy lụa, cô không biết nên sửa thế nào. Bình thường khi có quần áo hỏng, cô có thể tự khâu lại. Nhưng loại vài này cô chưa từng được đυ.ng đến, cũng không mang theo kim chỉ hay bất kỳ dụng cụ nào để sửa cả.

Phần chân váy cô đã dứt khoát xé toạc nó ra, trở thành gấu váy xẻ tà, phần chỉ thừa đã bị cắt đi hết rồi. Nhưng phần khóa ở lưng phải làm sao đây?

Trong lúc hoảng hốt, cô nhìn thấy mấy sợi ruy băng trên chiếc hộp đựng váy. Một ý nghĩ lóe lên, An nhanh chóng xử lý vấn đề. Những chiếc ruy băng có thể dùng làm dây xâu để nối lại hai bên mép vải, cũng tạo kiểu chiếc váy, chỉ có điều, trông cô hơi hở hang một chút.

– Còn hơn là không có gì để mặc. – An chẹp miệng, bắt đầu thao tác xử lý.

Phần dây ruy băng quá ngắn, sau khi nối xong không thể buộc lại như cô đã tính toán được. An xoay tới xoay lui trước gương, không để ý là Chiến đã vào phòng từ lúc nào.

Anh tiến đến gần cô, vươn tay lên giữ lấy hai đầu dây. An cảm giác được người phía sau, không thể ngờ được lại là Chiến, cô tiến lên một bước tạo khoảng cách với anh nhưng Chiến đã nhanh hơn một bước. Anh giữ chặt lấy eo cô.

– Để tôi giúp em.

Anh nhìn thẳng vào cô, thông qua chiếc gương, anh biết được cô có bao nhiêu ngượng ngùng. Chiến hơi bật cười, sớm thôi, anh có thể làm cô yêu mình. Cuộc hôn nhân giả thành thật, chuyện này chẳng có gì là không tốt cả.

An ngập ngừng một chút rồi cũng đồng ý. Chiến tháo chiếc kẹp cà vạt ra, cố định phần đầu dây rồi kẹp giấu nó đi.

– Lát nữa cứ đi sát cạnh tôi là được.

An gật đầu. Trái tim cô đập thịcnh thịcnh như sắp vỡ tung trong l*иg ngực. Cảm giác này là sao đây?

– Không cần phải lo lắng. Mọi câu hỏi tôi trả lời là được. Em đứng đó, cười với họ là được rồi.

An lại gật đầu. Khoảnh khắc này cô có bao nhiêu ngượng ngùng, cả lo ngại. Sắp sửa phải xuất hiện trước bao nhiêu người, nói không lo lắng là giả. Cô hồi hộp, hai bàn tay đã lạnh ngắt cả đi. Chiến nhận ra sự chần chừ của cô. Dù đã trấn an cô rồi, nhưng xem ra vẫn không làm cô hết sợ hãi được.

Anh tiến đến, nắm lấy bàn tay cô. Ấm áp từ tay anh truyền sang tay cô, làm dịu đi cơn lạnh buốt ở bàn tay, cô yên tâm hơn phần nào. Chiến nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt dịu dàng như nước.

– Tin tôi. – Anh nói, bàn tay càng siết chặt hơn.

***

Khi cả hai xuất hiện ở hội trường, cánh báo chí đã túm tụm lại đợi chờ rất lâu rồi. Họ vừa bước vào, một đám người đã nhao nhao lao tới. Ánh đèn flash nhấp nhoáng cùng với tiếng chụp ảnh lạo xạo làm cho An sợ hãi. Cô vô thức nắm chặt lấy tay Chiến, hoàn toàn dựa dẫm vào anh.

Như Chiến đã nói, một mình anh trả lời các câu hỏi, An chỉ đứng đó và mỉm cười. Một khi mic chĩa đến cô, Chiến bước chen lên một chút, thay cô đáp trả mọi thứ.

Đột nhiên An cảm thấy mình có bao nhiêu vô dụng lúc này. Rõ ràng là nói muốn giúp anh, nhưng đến cuối cùng, anh lại là người giúp cô.

– Có tin tức đồn là hai người không hề đi tuần trăng mật, anh chị giải thích sao về chuyện này?

Một nhà báo lớn tiếng hỏi thẳng. Tất cả những người còn lại dường như đều dựa vào một câu hỏi mở đường này mà nhao nhao lên.

– Hai người không hề thân mật như hiện tại. Có phải anh chỉ kết hôn vì quyền thừa kế hay không?

– Cô An, cô có cảm thấy mình bị lừa không?

Một người khác mạnh dạn xông lên, chĩa hẳn mic về phía cô. An không chuẩn bị kịp thời, chỉ biết đứng trơ ra đó, ngay cả Chiến cũng chẳng thể nhận lấy mic mà trả lời thay cô được. Cả hội trường lúc này rơi vào im lặng, chờ đợi câu trả lời của An.

– Tôi…

Cô run rẩy, bắt đầu sắp xếp từ ngữ của mình để chuẩn bị trả lời. Những câu hỏi này, đương nhiên đáp án là không rồi. Nhưng hiện giờ cô đã run đến mức hai chân sắp nhũn ra.

– Tôi… Cảm giác của tôi…

– Cô ta sao có thể tức giận chứ?

Một giọng nói lanh lảnh vang lên. Tất cả đều không hẹn mà quay đầu ra phía cửa. Diệu chớp đôi mắt hoa đào, nở nụ cười đầy toan tính kia mà chào mọi ký giả. Ả ta lưng thững bước lên sân khấu nhỏ.

– Hay nói cách khác, ai là người bị lừa ở đây, chúng ta còn chưa biết được.

– Chị nói nhăng cuội cái gì vậy? – Chiến lên tiếng, đôi mày nhíu chặt.

Trông dáng vẻ chẳng có gì là sợ của Diệu, hẳn là ả đến đây mà đã có chuẩn bị sẵn cả rồi. Chiến ngàn tính vạn tính cũng không đoán được rằng ả định làm gì.

Tôi nói nhăng cuội hay không, chờ một chút là biết ngay thôi. – Nói rồi, ả quay xuống phía dưới, tiếp tục cười. – Các vị ký giả ở đây chắc cũng chờ lâu rồi nhỉ. Gửi đến mọi người một món quà, chắc chắn có thể giải đáp tất cả thắc mắc của mọi người.

Diệu nhẹ nhàng vỗ tay hai cái. Màn hình led lớn ở phía sau lập tức chuyển đổi hình ảnh. Một đoạn clip được chiếu lên, chiếm mọi sự chú ý của cả hội trường.

Mà An, ngay khi vừa nhìn thấy những hình ảnh đó, cô đã hoảng hốt. Trên màn hình là hình ảnh ghi lại được từ camera trước cổng biệt thự từ tối hôm qua. Bảo đang cùng cô nói chuyện, từng lời của họ đều được thu lại rõ ràng, không thừa, không thiếu một chữ. Cái ôm của Bảo sau đó, hành động vỗ lưng an ủi Bảo của An, tất cả điều hiện hữu trên màn hình khổng lồ này.

An hít sâu một hơi. Dường như họ bị gài bẫy rồi.