Ngủ Với Ông Xã Và Anh Của Hắn

Chương 16: Vợ ơi, anh có thể chạm vào em sao?

Editor: MeiKim

Thư Lan thật sự cảm thấy là lão nam nhân mới ăn mặn một chút liền không biết tiết chế, rõ ràng là ban ngày vất vả như vậy, đêm tới còn muốn làm hai, ba lần.

Thật sự là so với con trâu còn cần mẫn hơn.

Trâu rừng Vương Trường Xuyên không biết rằng tiểu nữ nhân đang chửi thầm trong bụng cùng ủy khuất, thỏa mãn mà ôm nàng ngủ khò khò, thậm chí là côn ŧᏂịŧ dưới thân vẫn còn cắm ở trong tiểu huyệt ấm áp kia của nàng không chịu bỏ ra.

Thư Lan trên lông mi mệt mỏi còn vươn vấn nước mắt, môi đỏ hơi hơi mềm thoạt nhìn ra được là đang ủy khuất. Lúc nàng ngủ say, còn phát ra âm thanh thở ra nhỏ nhỏ thoạt nhìn như hết hơi.

Giữ lúc bừng tỉnh thì có một người thân dài thẳng tấp, mặc áo sơ mi trắng như tuyết hướng chính mình mà chậm rãi đi đến. Trên mặt người nọ mang theo một ý cười, tướng mạo đẹp trai thanh thuần. Mặt mày của hắn cùng Vương Trường Xuyên có chút tương tự, lại không giống như hắn tục tằng mà là càng có chút tinh xảo.

Thư Lan định đưa mắt lên nhìn, nhưng là đây còn không phải là diện mạo trượng phu Vương Viễn Chu của nàng hay sao, chỉ là khi mở mắt ra so với lúc nằm trên giường thì càng kinh diễm người khác. Trong cặp mắt kia hình như có ánh sao trời sáng lấp lánh, chứa đựng đầy sự ôn nhu của dãy ngân hà.

" Anh .... là Viễn Chu?"

Vương Viễn Chu tựa hồ có chút ngại ngùng, trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn bỗng hiện lên một tầng mây đỏ, hắn gật gật đầu lên tiếng: " Thư Lan.... vợ ơi...."

Tiếng vợ ơi này đem đến sự e thẹn cho hai người, tầm mắt hai người vừa liếc nhìn nhau một cái liền nhanh chóng dời đi. Nắm lấy góc áo một cái, bước chân do dự một bước không biết là có muốn tiến lên hay không.

" Anh... Anh đã tỉnh?" Thư Lan nâng mí mắt lên nhìn hắn, nghĩ đến chính mình đã sớm nhìn qua dung nhan của hắn nhưng vẫn thập phần ngại. Nàng còn có điểm nghi hoặc, " Anh chưa bao giờ gặp qua ta, sao biết ta là ai?"

Vương Viễn Chu trên mặt mây đỏ dày đặc, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sự xấu hổ, " Khụ khụ..... kỳ thật thì anh đã tỉnh từ sớm, chỉ là không có cách nào trở lại trên thân thể của anh. Bất quá... Anh đại đa số lúc nào cũng ở trong phòng, chỉ là không có biện pháp nào đứng dậy được."

Thư Lan ngạc nhiên nói, " Chẳng lẽ đây là hồn phách của ngươi?" hỏi xong một câu nàng lại nâng âm thanh cao lên một chút, " Ngươi vẫn luôn ở trong phòng?"

Vương Viễn Chu tránh né ánh mắt của nàng, thấy thật sự tránh không khỏi mới khẽ ừ một tiếng, " Đúng vậy."

" Vậy ngươi đều thấy hết?!"

" Ừm." hắn ngượng ngùng mà nhìn nàng một cái, vợ của chính mình quá đẹp, hai cái vυ' bự trước ngực kia không chỉ riêng mình anh hai thích, hắn cũng thực là yêu thích đi.

Ánh mắt hắn đảo qua trước ngực nàng, Thư Lan cảm thấy được ánh mắt của hắn, vôi vàng che lại ngực. Được a, cái này là một cặp anh em đều là đồ lưu manh, trách không được lúc đó đồ vật dưới háng kia lại nhanh như vậy cao lên.

Đều không phải thứ tốt gì.

" Vợ ơi, em không cao hứng à." Vương Viễn Chu gãi gãi đầu, bỉu môi nói " Anh.....fhjk.... Anh không phải cố ý, em cũng biết là hồn anh không ổn. Nhưng là thời điểm xem em cùng anh hai làm chuyện đó, anh có thể thoải mái một chút, thần hồn càng có chút ổn định."

Thư Lan vừa nghe , cũng bất chấp xấu hổ, vội hỏi, " Anh này...... đến tột cùng sao lại như thế này vậy, như thế nào thì mới có thể khôi phục lại?"

" Anh cũng không biết tại sao lại như vậy, đột nhiên bị bệnh, một hồi sau anh liền chìm trong một mảnh tối xám xịt,nhìn không thấy bất kỳ thứ gì cả cũng không nghe thấy bất luận thứ âm thanh gì, thiếu chút nữa anh cho rằng mình đã đi vào địa phủ nhưng lại không có gặp qua đầu trâu mặt ngựa đến thu hồn, chỉ là không có mục đích mà bay lơ lửng." Vương Viễn Chu nói,bd " Nhưng đột nhiên có một ngày, anh nghe thấy được âm thanh, còn có thể thấy được đồ vật. Anh mới biết là bởi vì em được gả tới đây xung hỷ đi, dần dần thì hồn phách của anh mới có thể tụ lại hình ở trong phòng, xem em chiếu cố anh còn có em cùng với anh hai.........."

Thư Lan bỗng chốc đỏ mặt, ngượng không chịu được. Những hình ảnh mắc cỡ kia thế nhưng đều bị trượng phu của chính mình nhìn thấy hết đi, hắn....fdw. có thể hay không cảm thấy nàng chính mình dâʍ đãиɠ bất kham.

Vương Viễn Chu thấy nàng thay đổi sắc mặt, vội nói" Vợ ơi, anh thật sự không phải cố ý mà."

Thư Lan thấp giọng hỏi: " Ta cùng anh hai ngươi......dffd" nàng không còn thể diện để nói nữa, cắn môi không biết phải mở miệng như thế nào.

" Anh không ngại." Vương Viễn Chu ôm lấy nàng thử thăm dò nàng," Vợ ơi, ta còn muốn cảm ơn em, nếu không có em anh còn ở trong một mảnh hỗn độn kia đần độn không thấy ánh mặt trời, anh đều muốn điên rồi!"

Hắn ôm thân thể thơm mềm của vợ mình, tâm tình nhộn nhạo, " Huống hồ.... thời điểm các người làm việc đặc biệt có hỗ trợ cho anh tụ hình."

Thư Lan nhớ tới bộ dạng gầy yếu của hắn, có chút đau lòng, " Vậy ngươi khi nào mới có thể khôi phục?"

Vương Viễn Chu mất mát cúi đầu, " Anh cũng không biết nữa."

Hắn lại ngẩng đầu an ủi nàng, " Vợ ơi, em yên tâm anh có cảm giác càng ngày càng có tinh thần, anh thật mau liền sẽ tốt thôi."

" Bọn em đây thì phải làm như thế nào giúp ngươi đây?"

Ánh mắt Vương Viễn Chu sáng ngời, thẹn thùng mà thử thăm dò, " Anh nghĩ việc em cùng anh hai làm đều có thể làm cho anh có thể khôi phục nhanh như vậy, nếu anh cùng em trực tiếp làm.... sẽ..... sẽ có thể hay khônng thì càng có chút tốt lên."

Nói xong, hắn liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng không trả lời, ủy khuất mà nói, " Vợ ơi, nếu như là không muốn cũng không sao, anh biết việc làm em xung hỷ thậtt sự là ủy khuất cho em. Huống hồ anh hiện tại là một con ma ốm không biết khi nào mới có thể tỉnh lại, vợ không thích thì anh cũnng bình thường thôi."

Một phen lời nói tốt vậy chính là thật khổ sở chua xót a.

Thư Lan vội nói, " Em không phải có ý tứ này, chỉ là anh còn.... chúng ta như thế nào có thể..... có thể làm được ... việc...fsdfsd"

Lời này đều có thể nói ra miệng.

Vương Viễn Chu ôm chặt nàng, " Được, vợ ơi, em như là không có phát hiện ra anh ở trong mộng cũng có thể ôm em sao? Tự nhiên cũng có thể......có thể làm chuyện đó nha..............."

Thư Lan mới vừa phản ứng lại thì chính mình đây vẫn luôn bị hắn ôn đây.

Viễn Chu đến bên tai nàng, " Vợ ơi, Thư Lan tốt... anh.....anh có thể...có thể chạm vào em sao?"

----------------

lời của edit: sắp có thịt ăn rồi cái này là chồng ăn vợ đàng hoàn nha nha..