Năm Năm Thương Nhớ

Chương 10

..Tin..tin .. Cánh cửa phòng thang máy tầng 3 mở ra

Cô run run cầm trên tay cốc cafe và ngó nghiêng tìm số phòng 103 . Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô tới đây làm việc mà lại được gặp sếp lên có chút hoang mang . Vốn chẳng run tới mức này đâu nhưng mà trong lúc cô đi thang máy có nghe được 2 chị thì thầm to nhỏ với nhau rằng sếp mới này rất khó tính và khó gần , làm không cẩn thận là mất việc như chơi . Cô nghĩ lại bản thân mình , dù sao cô còn chưa tốt nghiệp hết cấp 3 , được nhận vào làm việc trong một nhà hàng lớn như vậy đã là may mắn lắm rồi , cô nhất định phải thật trân trọng và cố gắng . Phòng 103 nằm ở cuối tầng 3 bên trái , cô phải mau mau chóng chóng trình cafe lên sếp không kẻo tan hết đá là gặp chuyện lớn . Đứng trước cửa phòng 103 , cô hít một hơi thật sâu mới dám gõ cửa .

- Dạ sếp ơi , anh có trong đó không ? Em mang cafe tới ạ .

...( không có ai trả lời )

Cô liếc mắt nhìn mới để ý thấy chuông cửa .. Bấm chuông hồi thứ 3 thì tiếng kêu tít tít xuất hiện , cô rối ren đến thót tim . Nắm lấy cửa mở ra , tiếng cạch cửa một cái , hơi mát của máy lạnh phà ra như cho cô một làm gió mới . Căn phòng rộng rãi , vật dụng trang trí là hai màu đen trắng . Ở đối diện cô là bàn làm việc có một chiếc ghế màu đen xoay lưng ngược lại trước mặt cô , hướng nhìn ra ngoài cửa sổ . Cô nhẹ nhàng bước từng bước chân tới gần và đặt ly cafe xuống bàn .

- Cafe của anh đây ạ .

- Ừ !

Giọng nói phát ra chỉ vỏn vẹn đúng 1 từ thôi cũng đủ khiến cô thót tim . Cô không dám suy nghĩ tiếp , cô sợ những suy nghĩ của mình thành sự thật , cô lẩm bẩm “ chắc không phải đâu , chỉ là sự trùng hợp thôi “.

- Vậy em.. em đã đi được chưa ạ ?

Chiếc ghế đột nhiên xoay ngược lại , người đàn ông mặc áo sơ mi trắng , quần tây đen , tóc vuốt gọn gàng cùng khuôn mặt lãnh đạm ngước mắt nhìn cô khiến cô điêu đứng . Tim cô bắt đầu đập nhanh , cổ họng bắt đầu nghẹn cứng lại , bước chân chẳng thể nào xê dịch nổi ..Thời gian lúc này như quay chậm lại , cô thực sự không muốn đối diện với anh một lần nào nữa vì cô sợ ngọn lửa hy vọng trong lòng cô sẽ bùng cháy .. Cô và anh lúc này sẽ chẳng thể nào giống như 5 năm về trước nữa rồi , dẫu biết trong lòng vẫn còn thương còn nhớ nhưng không thể tuỳ tiện trao nhau những yêu thương bởi lẽ cô và anh đã có một cuộc sống riêng . Đôi mắt ấy cảm giác chẳng còn ấm áp , giọng nói cũng chẳng còn cảm xúc , thái độ lạnh nhạt lạnh sống lưng . Phải rồi , anh đang hận cô vô cùng , hận cô thay lòng đổi dạ , hận cô bội bạc , làm sao cô có thể trách anh được . Cô nhanh chóng cúi đầu rồi xoay người lại , định bụng là tiến thẳng tới cánh cửa phòng ngoài kia ..

- Đứng lại đó .

Cô khựng chân lại chừng 30 giây rồi bước tiếp .

- Tôi nói cô đứng lại đó .

- Sếp còn gì muốn dặn dò sao ?

- Tôi chưa cho phép cô rời khỏi , ai cho phép cô tuỳ tiện mà đi .

Cô ấm ức trong lòng mà quay lại , nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng ấy khiến cô càng ấm ức hơn .

- Vậy sếp còn muốn tôi làm gì nữa ?

- Cafe tan đá rồi ,lấy thêm đá cho tôi .

Cô gật đầu cầm cốc cafe trên tay rồi tiến tới chiếc tủ lạnh góc phòng lấy thêm đá bỏ vào .

Cốc cafe đặt xuống bàn , cô nói .

- Đã xong rồi ạ .

Anh nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của cô , khuôn mặt thoáng chút bần thần thất vọng , rồi ngay sau đó chuyển về trạng thái ban đầu .

- Nhiều đá nhưng lại ít sữa . Tôi muốn nhiều sữa .

Mặc dù thấy yêu cầu của anh rất vô lý nhưng cô lại không cách nào phản kháng được .

- Vậy sếp chờ tôi lát .

Cô bắt đầu lẽo đẽo đi lấy sữa đổ thêm vào , anh nhìn theo bóng dáng cô từ phía sau lưng , đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt .

Khoảng chừng 3p sau cô đặt cốc cafe đã thêm sữa trên bàn ... anh nhấp môi một ngụm nhỏ rồi nhanh chóng lại bắt đầu đặt xuống bàn .

- Cô có biết pha cafe không hả ? Ngọt thế này ai mà uống được .

- Anh ..?? ( đến mức này là đã ấm ức lắm rồi đấy)

- Tôi làm sao ? Cô mới nhận việc buổi đầu tiên mà làm đã không tốt rồi , có xứng đáng được nhận vào làm nhân viên chính thức không hả ?

- Sếp đã nói vậy xem ra tôi cũng không thích hợp làm ở đây rồi . Tôi xin nghỉ việc !

- Cô ..???

Cô định xoay mặt bước đi thì anh nói tiếp .

- Con người cô sao không có chứng kiến gì vậy ? Mới khó khăn một chút mà đã muốn bỏ cuộc . Hay là bây giờ lấy chồng giàu rồi , nhiều tiền rồi nên thích thì làm , không thích thì thôi .

- Đúng . Tôi lấy chồng giàu rồi nên tất cả chỉ làm cho vui thôi . Anh nói đủ chưa ?

Anh nắm chặt lòng bàn tay lại , gật đầu vài cái .

- Từ ngày mai trở đi , mỗi ngày phải tới đây làm việc

- Gì chứ ?

- Tai cô có vấn đề à ? Tôi nói mỗi ngày phải tới đây làm việc .

- Tôi đổi ý rồi . Tôi không làm nữa .

- Tại sao ?

- Vì tôi không thích sếp là anh !

Cô bước đi , anh kéo tay cô thật mạnh ngã nhoài vào lòng mình khiến cô như chết lặng . 5 năm trôi qua nhưng vòng tay ấy vẫn ấm áp như ngày nào , cô nghe được thấy trái tim anh đập nhanh hơn bình thường , hai người cứ đứng yên bất động như vậy khoảng chừng 3 phút thì tiếng cạch cửa mở ra . Cô giật mình đẩy anh ra khỏi người mình .

Người phụ nữ trên tay cầm chiếc túi xách rơi xuống đất tạo thành tiếng vang vừa đủ để biết cô ấy giật mình cỡ nào . Khuôn mặt cô cứng ngắc lại nhìn anh và Ly .

- Tôi xin phép đi trước .

Anh thẫn thờ nhìn theo bóng dáng Ly khuất dần , cảm giác giống như mất đi cả thế giới trong một cái chớp mắt , anh thấy mình hụt hẫng .. Thở dài một tiếng , anh xoay người lại

trở về ngồi vào vị trí làm việc .

- Em tới đây lâu chưa ?

- Anh không có gì để nói với em hả ?

Anh lạnh nhạt trả lời .

- Không !

- Anh làm em đau lòng đó .

- Trước giờ có bao giờ anh làm em hạnh phúc đâu .

- Anh đừng thấy em yêu anh mà muốn đối xử thế nào với em cũng được .

- Rồi .. Giờ em định đứng đây trách móc anh hay gì ? Nếu đến đây chỉ vì như vậy thì về nhà chúng ta giải quyết .

- Anh có biết trời hôm nay rất nắng hay không ? Em phải đi liền lúc tới 5 công ty lớn nhỏ để tìm anh , để muốn gây sự bất ngờ cho anh . Rồi sao , anh lại ở một nhà hàng nhỏ bé để ôm ấp người con gái khác . Anh nghĩ em là tượng gỗ không biết đau lòng hả Trung ?

Nghe Ngọc Mai nói vậy khiến anh có chút mủi lòng . Anh không thể phủ nhận trong những năm qua cô đối với anh rất tốt .

- Ngọc Mai !

Cô bất ngờ chạy đến ôm chặt lấy anh từ đằng sau , một giọt nước mắt lăn dài trên má .

- Em yêu anh !

- Thôi được rồi . Bỏ tay ra khỏi anh đi, đây đang là văn phòng đó .

Cô từ từ buông thõng tay xuống , anh xoay ghế lại nhìn cô .

- Vậy em tới đây tìm anh có chuyện gì ?

- Nghe nói anh bận nên em tới đây chờ khi nào anh rảnh thì mình sẽ đi thử nhẫn .

- Nhẫn chẳng phải đặt rồi sao ?

- Họ báo làm xong rồi nên chúng ta sẽ tới đó lấy và thử luôn .

- Em đi với mẹ anh đi .

- 2 ngày nữa mình đính hôn , 2 tháng nữa mình là vợ chồng rồi đó anh . Vậy mà chúng ta chưa cùng nhau làm một việc gì ý nghĩa bên nhau cả .

Khuôn mặt anh thoáng khự lại , nét mặt vẫn gượng gạo không đúng với cảm xúc thật của chính mình .

- Ừ !

- Vậy em sẽ ngồi đó đợi anh .

- Ừ !

Từ lúc bước ra khỏi cửa phòng anh , cô lúng túng không tập trung nổi vào công việc . Thậm chí đi thang máy từ tầng 3 xuống đến tầng một mà cô còn run run bấm phải chuông còi báo động . Tất cả mọi thứ cô cố gắng chôn vùi 5 năm qua dường như đang được đào bới lên mỗi ngày khiến tâm trạng vốn không ổn định nay càng trở nên hỗn loạn .

Cánh cửa thang máy mở ra , quản lý đã đứng trước mặt cô rồi nói .

- Cô đây rồi . Sao mang cafe cho sếp thôi mà cũng đi lâu vậy ?

- Dạ ..sếp nhờ em thêm vài việc ạ .

- Vậy giờ mang thức ăn tới phòng VIP 1 nhé . Ngày mai có sẽ lịch chính thức cho công việc , bây giờ tạm thời chịu khó thử việc đã .

- Dạ em biết rồi ạ..

Cô với một người nữa được chỉ định bê thức ăn tới phòng VIP1 . Cô gái làm cùng cô kém cô 1-2 tuổi , cô gái ấy có vẻ rất thân thiện và cũng khá là xinh xắn .

- Chào chị nhé . Em tên là Phương .

- Chào Phương , tôi tên Ly . Phương làm ở đây lâu chưa ?

- Em vào làm được 3 tháng nay rồi . Mà nghe bảo chị được gặp sếp mới rồi hả ?

- Sếp mới sao ? Vậy trước còn có sếp nào khác à ?

- Dạ . Sếp này mới thay được tháng nay , sếp cũ nghe đâu phá sản nên phải sang nhượng lại cho sếp này . Mà chị biết không , từ khi anh sếp mới này lên thay , nhà hàng làm ăn tốt lắm , phất lên như diều gặp gió ấy , nhờ vậy mà nhân viên đều được tăng lương rất cao . Nhưng nghe bảo anh ấy khó gần lắm , cũng không thường xuyên tới đây . Còn có tin đồn anh ấy rất đẹp trai ,chị gặp rồi có thấy vậy không ạ ?

- À ..chị thấy đẹp bình thường .

- Kỳ vậy ta .. sao em thấy mọi người nói chưa thấy ai đẹp trai như anh đó đâu á .

- Vậy hả ? Chắc không phải gu của chị . Với lại chị cũng đã có gia đình rồi nên không dám mơ mộng nhiều .

Vừa dứt lời thì hai người đã đứng trước phòng VIP 1 . Cánh cửa mở ra , cô đứng đằng sau Phương , xa xa cô thấp thoáng thấy bóng dáng chồng mình ngồi bàn cùng 4 người nữa , mỗi người ngồi bên đều kèm theo một cô gái đứng cạnh . Cô giật mình suýt chút nữa thì rơi vỡ khay thức ăn trên tay . Chết cô rồi , chết thật rồi , sao bảo hắn ta đi công tác gì đó cơ mà. Trường hợp này giải quyết sao giờ , tiến không được , lùi cũng không xong . Hô hấp đột nhiên cảm thấy khó chịu , cảm giác hoảng sợ vây bủa , đôi chân cũng theo đó mà trở nên run rẩy . Việc cô đi làm cô vẫn chưa nói cho chồng biết do mấy ngày nay hai người không nói chuyện ,bây giờ mà thấy cô có mặt ở đây , điều chắc chắn là anh ta không điên lên mới lạ .

Người đàn ông trong đó quay qua nhìn về hướng cửa , cô nhanh chóng bám lấy vạt áo Phương với ánh mắt cầu cứu .

- Mang thức ăn vào đi em ơi .

Cô giật mình lùi lại lấp sau bức tường .

Phương quay lại nhìn cô .

- Vào thôi chị ơi .

- Phương ơi cứu chị mới . Chị đau bụng quá em ơi , không bước nổi .

-chị đau bụng hả ? Có đau lắm không ?

- Em bê thức ăn vào trước xong ra đây bê hộ chị cái này nhé . Cố gắng giúp chị được không em ? Chị nghỉ một lát cho ổn .

- Được . Vậy chị đợi em ( con bé tốt bụng trả lời ngay )

Cô thở phào nhẹ nhõm. , cả người nhẹ bẫng giống như từ cửa tử thần trở về .

*****

Ở trên văn phòng , Ngọc Mai ngồi được khoảng chừng 30 phút thì xin phép đi ra ngoài một chút . Cô lập tức đi xuống tìm quản lý hỏi .

- Ở đây có cô nhân viên nào tên Ly hay không ? ( cô nhận ra Ly vì cô nhớ được bức ảnh Trung để dưới ngăn kéo tủ )

- Dạ có thưa cô .

-Tôi muốn gặp cô ấy .

- Có chuyện gì gấp không hả cô Ngọc Mai ?

- Anh có tin tôi đuổi việc anh không hả ?

- Dạ tôi không dám ạ . Cô ấy đang ở khu phòng bếp .

Cô gật đầu bước đi , trước khi đi vẫn không quên dặn .

- Chuyện tôi gặp cô ấy tuyệt đối không được đến tai anh Trung . Hiểu chứ ?

- Dạ hiểu .

Cô nhếch môi cười khinh khỉnh . Đi được nửa đường thì vừa hay gặp Ly . Ly định tránh né nhưng kịp thời cô đã tóm gọn lấy tay Ly .

- Tôi muốn nói chuyện với cô .

- Tôi nghĩ không có gì để nói với một người xa lạ cả .

- Trước lạ sau quen . Tôi không thích cũng phải nói .

Hai người tiến tới ngồi xuống chiếc ghế gần đó .

- Tại sao cô lại tới đây làm việc ( Ngọc Mai nói )

- Tôi thấy công ty tuyển người làm thì tôi xin vào làm thôi .

- Thực sự là vô tình chứ không phải cô biết anh Trung là sếp ở đây nên mới cố tình xin vào đây làm .

- Này cô .. xem ra cô nghĩ hơi xa rồi đó .

- Tôi là vợ sắp cưới của anh Trung .

- Ừ thì sao ?

- Tôi có quyền lên tiếng cấm cô tránh xa chồng tôi ra . Làm ơn có liêm sỉ một chút đi .

- Dựa vào đâu cô nói tôi cố tình lại gần chồng cô .

- Cái ôm hồi nãy .

- Cô không cần biết nó vô tình hay cố tình à ?

- Thứ đàn bà trơ trẽn như cô chỉ có thể là cố tình làm vậy . Tôi tin chồng tôi đã quên cô rồi .

- Vậy là cô biết chúng tôi đã từng quen nhau .

- Phải !

- Cô tự tin về anh ấy chứ ?

- Tất nhiên là .. có !

- Nếu cô tự tin như vậy thì cô có thấy đang nói với tôi những lời này có bằng thừa không ?

- Cô ???

- Tôi xin phép đi trước .

Nói rồi đi đứng dậy bước đi, Ngọc Mai uất ức nhìn theo .

- Cô cứ chờ đó !

Đồng hồ tích tắc thời gian trôi qua , chẳng mấy chốc đã tới giờ đón bé Bông ở trường . Cô liền thu dọn đồ đạc và chạy tới chỗ quản lý , chưa kịp mở lời thì anh ta đã lên tiếng .

- Cô định xin về sớm đón con chứ gì ?

- Sao anh biết hay vậy ạ ? Anh cho em ....

Chưa nói hết câu quản lý đã đáp lời lại .

- Được .. cứ về đi , yên tâm nhé !

- Dạ vậy em cảm ơn anh .

- À phải rồi . Sáng mai nhớ đến làm đó .

Cô cười nhạt không nói gì . Thú thực chính bản thân cô còn không biết mình có nên tiếp tục làm việc tại đây nữa không . Tìm được một công việc phù hợp quả thật cô rất vui nhưng phải đối mặt với anh thường xuyên lại khiến cô vừa đau lòng vừa khó xử .

Từ chỗ làm việc tới trường của bé Bông ở khoảng cách cũng khá gần nên rất thuận tiện . Chiếc xe grap dừng lại trước cổng trường kịp lúc giờ tan học . Từng tầng tầng lớp lớp phụ huynh ùa vào , cô len lỏi trong dòng người để bước vào bên trong . Bé Bông thấy mẹ vui mừng hớn hở , điều đầu tiên cô hỏi con chính là “ hôm nay bông đi học có ngoan không “

- Dạ ngoan ạ .

Cô giáo Bông cười tươi nhìn hai mẹ con .

-Bé Bông vừa xinh gái lại vừa ngoan , còn thông minh nữa . Xuất sắc nhất lớp đó mẹ bé ạ .

- Cảm ơn cô giáo . Nhờ cô chỉ bảo cháu thêm ạ .

- À mà phải rồi . 2 ngày nữa sẽ có một chương trình cần bố mẹ tới tham dự . Tôi biết anh nhà chị rất bận nhưng nếu được thì chị bảo anh nhà tới nhé .

- Chúng tôi sẽ cố gắng có mặt .

Cô dắt tay Bông đi ra khỏi cổng trường , lúc này con bé mới hỏi .

- Hôm nay mẹ Ly đi đâu mà mặc xinh vậy .

- Thế bình thường mẹ không xinh à ?

- Có nhưng hôm nay mẹ Ly xinh hơn .

- Cái con bé này . Chỉ giỏi nịnh mẹ thôi , hay lại muốn mẹ dẫn đi đâu chơi à ?

- Mình đi dạo một vòng công viên nhá mẹ Ly.

Cô suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý.

- Chỉ cần Bông chịu khó chăm ngoan học giỏi là cái gì mẹ Ly cũng chiều hết .

Hoàng hôn dần buông xuống , đi dưới ánh nắng nhè nhẹ , bóng dáng hai mẹ con in xuống duới con đường tấp nập . Đối với cô lúc này , dù cho bao nhiêu suy tư muộn phiền chất chứa trong lòng thì chỉ cần được nắm lấy bàn tay bé nhỏ của con là mọi muộn phiền như dần tan biến . Con chính là một khoảng trời bình yên nhất trong lòng cô ! Nhìn thấy nụ cười của con , giọng nói của con khiến cô tự nhủ phải thật cố gắng nhiều hơn nữa .

Dừng chân trước công viên , hai mẹ con cô ngồi xuống chiếc ghế đá dưới một gốc cây cao lớn . Công viên tầm này rất đông người qua lại nên con bé có vẻ thích thú lắm . Bỗng chốc khuôn mặt cô trầm lắng hơn , cô lặng lẽ nhìn những cánh hoa tàn bay trong gió , cô ví nó như cuộc đời mình vậy , sớm nở tối tàn rồi bay lơ lửng không phương hướng , không biết đi đâu về đâu . 23 tuổi đầu , yêu một người ròng rã 5 năm trời , nhớ một người đến khắc cốt ghi tâm và tưởng chừng mãi mãi về sau sẽ không thể yêu ai khác ngoài anh . Anh là tình yêu đầu đời của cô , là mùa xuân ấm áp và là những tháng ngày thanh Xuân tươi đẹp , không thể nói quên là quên được . Vốn dĩ cứ tưởng rằng thương nhớ ấy sẽ cất gọn trong lòng mãi mãi nhưng xem ra khi gặp lại nó đã muốn bùng cháy lên một lần nữa .