Cô Giáo Đào

Chương 5

Tôi trầm mặc vài giây rồi trả lời cô với tư cách đầy tự đại : ” Mồi ngon phải có rượu hảo hạn , đáng tiếc .”

” Đáng tiếc điều gì , là không có rượu hay là mồi không nhắm ( chén ) được .” : Đào đối đáp

Tôi : ” chà , đáng tiếc là anh không biết uống rượu dù cho đó là loại rượu ủ bao nhiêu năm đi chăng nữa . Nhưng …”

Đào : ” Nhưng ? Nhưng sao ”

Tôi : ” Nhưng anh là người biết thưởng thức mồi ngon mà không cần rượu .”

Đào : ” Vậy ai là mồi .”

Tôi : ” Cuộc nói chuyện hôm nay, là mồi ngon.”

Đào : ” Ý anh là ? ”

Tôi : ” Là nó thú vị ”

Dứt câu tôi liền đứng lên đi lại chỗ để quần lấy điện thoại rồi mở một chút nhạc , điệu nhạc ambient không lời khiến tôi thấy tâm trạng thoải mái hơn , sự thỏai mái hơn khiến tôi ngay lúc này muốn chén Đào thật sự…

Trở lại giường tôi cũng thu mình vào cái chăn cùng với Đào, vài điệu nhạc du dương có tiếng nước chảy , có âm thanh một người nữ cất lên đôi lời không rõ ràng , từng nhịp beat hoà quyện với âm thanh đó tạo nên một bản nhạc tuyệt vời ngay lúc này…

Ngay lúc này là lúc chân tôi chạm vào phần đùi của Đào, tay tôi sau đó vòng qua eo Đào trên lớp áo mỏng manh trơn trượt, là sự hoà quyện giống như bản nhạc đang nghe, không một phản kháng, không một nốt nhạc trật nhịp..

Giữa căn phòng ánh sáng không đủ rõ có một bài nhạc nhẹ nhàng du dương

Giữa một không gian đó có hai con người đang nằm cạnh nhau , những điểm hấp dẫn nhất trên cơ thể của hai con người khác giới tính va chạm vào , là môi chạm trên cổ , là tay chạm vào eo , la chân quấn lấy chân …

Ngay lúc đó , những câu chuyện…

Không còn ý nghĩa gì nữa…

Chỉ còn lại những giọng nói thì thào, không rõ ràng , là những lời đường mật ngọt ngào đến ghê rợn nếu như nghe những lúc bình thường.

Lúc này thì khác, nó rõ ràng là những lời khiến đối phương thoả mãn sự hưng phấn nhất định…

Là ” Làn da em thật đẹp ”

Là ” Anh muốn hôn lên đôi môi em ”

Là ” Mông của em khiến anh không chịu nổi nữa ”

Là ” Ngực của em , quả thật rất hấp dẫn . ”

Là ….. ” Anh muốn làʍ t̠ìиɦ với em ”

Là những điều đó , là thì thầm bên tai…là một bữa tiệc tìиɧ ɖu͙©…sắp bắt đầu.

Tôi cứ thế mà vào việc , không có sự gượng ép nào ở đây cũng không có cuộc nói chuyện nào cho bữa tiệc tìиɧ ɖu͙© này, chỉ đơn thuần là sự hài hoà của cả hai ngầm phối hợp ăn ý để đạt được mức độ cao nhất của hưởng thụ..

Là hưởng thụ tìиɧ ɖu͙© mặc kệ nhân gian.

…tôi đưa đôi môi của mình đi khắp cơ thể của Đào , với một đôi môi điêu luyện này thì điều mà Đào có thể làm là nằm đó , hai tay bám lấy bất cứ thứ gì cô có thể….và rên rĩ

Âm điệu rên rĩ của cô phát ra theo từng hơi thở cũng như cái cách cô đưa từng nét phấn lên bảng mà hàng ngày cô vẫn làm..

Đôi môi của tôi đang đi xuống vùng bụng rồi vòng qua một bên eo của cô , cô rên rĩ như không còn chịu được nữa , hai chân cô bắt đầu co lại , hai tay nắm lấy đầu tôi như muốn nói ” Thôi đừng làm thế nữa , em sướиɠ không chịu được..”

Cô nắm lấy hai tai tôi kéo tôi lên , cô không muốn tôi vét máng và tôi cũng không có ý định làm chuyện đó , đó chỉ là một sự tinh tế giả tạo mà cả hai đều hiểu là nên như vậy . Cô hôn tôi , một nụ hôn rất sâu , hai tay tôi mân mê bộ ngực căng tròn của cô , hai vùng đùi của tôi và cô bắt đầu quấn lấy nhau, toàn bộ cơ thể của cô đã bị tôi chiếm đoạt…

Cô bắt đầu muốn thể hiện trình độ hư hỏng của cô khi ở trên giường , cô thì thầm vào tai tôi ” Nằm xuống, tận hưởng đi anh .”

Cô vật ngược tôi lại rồi leo lên cơ thể của tôi , cô tháo cặp mắt kiếng vướng víu ra khỏi đôi mắt dâʍ ɖu͙© đó , cô lườm tôi đầy vẻ khêu gợi rồi dùng đôi môi của mình lấn lướt khắp cơ thể của tôi. Cô đi từ cổ xuống hông rồi bắt đầu đi xuống phần dưới của tôi , đầu lưỡi của cô đi qua hết các bộ phận xuất hiện trước mặt cô , là cậu bé đáng yêu của tôi , là hai cái bóng đèn lâu năm chưa lau dọn của tôi , là vùng bụng , là vùng eo , là vùng đùi . Cô đang trả đủa tôi , trả đủa sự sung sướиɠ tôi làm cho cô bằng cách mang lại sự sung sướиɠ đến đê mê cho tôi…

Tôi không chịu được nữa, đành phải vật cô nằm xuống và thể hiện trình độ điêu luyện của cậu em trai tôi rồi..

Mang tiếng làm anh nhưng độ chịu sướиɠ của tôi lại không bằng cậu em , cậu em tôi rất bản lĩnh, không lâm trận thì thôi , vào trận chắc chắn là không dưới ba mươi phút kể từ lúc đi vào đường hầm ướŧ áŧ .

Gần một tiếng hai mươi phút tôi và Đào vật lộn nhau trên cái giường mỏng manh đó , mệt rã rời với tay lấy điếu thuốc châm một miếng lửa nhỏ, tôi rít một hơi thật dài , thật dài rồi thả một làn khói lên trần nhà…

Đào ôm tôi , tôi nhìn cô thấy cô có vẻ khá mệt mỏi nên hỏi : ” Mệt không ?”

Đào không phát ra âm thanh nào , chỉ gật đầu nhẹ nhàng rồi nằm trọn vào vai tôi…

Tôi biết lúc này điều cả hai muốn là một sự im lặng , vì sau khi làʍ t̠ìиɦ để mà nói cảm hứng khi mở miệng nói chuyện nó không nhiều , điều mà ai cũng muốn là trầm ngâm , nhìn trần nhà rồi nhắm mắt lại…nghỉ ngơi.

Gần mười phút sau khi nghỉ ngơi , tôi hỏi Đào : ” À , còn về cuộc sống em..”

Nói chưa dứt câu Đào liền chặn ngang lại nói : ” Bây giờ cũng không còn quan trọng nữa.”

” Vậy , cái gì mới là quan trọng .” : Tôi hỏi Đào

” Ngày hôm nay em thấy rất vui vẻ , điều đó là quan trọng. ” : Đào nói với vẻ mặt tươi cười..

Cả hai đều mãn nguyện và khá mệt , nên đều ngủ quên ngay sau đó..

Mở mắt ra tôi không thấy Đào nằm bên cạnh nữa, vội vàng bật dậy chạy khắp các tầng kiếm cô đều không thấy …

Kể từ lúc đó tôi không còn gặp lại cô nữa mặc dù đã cố gắng hết sức tìm cách liên lạc nhưng không được..

Đến bây giờ, tôi vẫn chưa biết được

Rốt cuộc , chuyện gì đã xảy ra…

Có thể là nghĩ làm Đào

Có thể đổi nghệ danh và tiếp tục

Tôi chẳng biết nữa , tôi không biết…

Hết