Trí nhớ này nọ lọ chai thật ra rất kỳ diệu.
Theo lẽ thường, người hơn hai mươi tuổi rất khó có thể nhớ lại chuyện thời thơ ấu, Lưu Tiểu Niên lại không giống vậy. Đoạn kí ức bị khuyết mất kia giống như được bảo quản phía sau một cánh cửa chắc chắn, nếu không mở ra thì vĩnh viễn cũng không biết đó là cái gì, nhưng một khi đã mở ra, toàn bộ khoảng thời gian trước sẽ ùa về, như thể chuyện vừa mới xảy ra hôm qua.
Mười mấy năm trước Lưu Tiểu Niên tạm biệt Cố Khải, theo ba mẹ đến thành phố S, không lâu sau đó gia đình đoàn tụ cùng dì, lúc ấy tên của Diệp Thanh là Từ Dương, hai đứa trẻ xấp xỉ tuổi nhau rất nhanh trở thành bạn bè. Diệp Thanh rất hiếu động, Lưu Tiểu Niên lại thực im lặng, lúc nói nhiều nhất là chính là kể với hắn về Cố Khải, kể về một thành phố khác cách đó ngàn dặm.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, hai người cha vướng vào bài bạc, khiến cuộc sống những người còn lại trong nhà như bị đẩy xuống vực sâu.
Hai đứa trẻ dường như cùng lúc mất cả cha lẫn mẹ, lần nữa gặp lại là ở cô nhi viện cũ nát.
Không có ai yêu thương, không có ai chăm sóc, cũng không có đồ ăn ngon. Diệp Thanh dần dần trở nên cực kỳ xấu tính, còn Lưu Tiểu Niên vẫn hiểu chuyện như trước, cùng là đứa nhỏ chưa đầy mười tuổi, nhưng đã học được cách rửa chén giặt đồ, còn có thể cùng hắn nói chuyện phiếm.
"Không cần đi theo tôi kể chuyện anh Khải gì đó." Diệp Thanh hung hăng đẩy cậu ra, ánh mắt đỏ bừng rống cậu, "Ba tôi lúc trước nói, đều tại bác Cố keo kiệt không chịu cho vay tiền nên chúng ta mới trở thành thế này!"
Lưu Tiểu Niên ngã trên mặt đất, không dám nhìn hắn, cũng không biết nên nhìn hắn như thế nào.
Sau đó chính là tới lần tai nạn xe kia.
Đánh mất kí ức gần mười năm, cũng đánh mất luôn tia hi vọng được Cố gia tìm thấy.
"Mệt quá thì đừng nghĩ nữa." Cố Khải ôm cậu vào lòng, "Bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi nhiều."
"Cứ như đang mơ vậy." Giọng Lưu Tiểu Niên rất nhỏ.
"Ngủ đi." Cố Khải hôn trán cậu, "Anh ngủ với em."
Tay phải cùng anh mười ngón giao nhau, thực an tâm, cũng thực kiên định. Lưu Tiểu Niên mơ màng nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Nghe tiếng cậu hít thở đều đều, Cố Khải thật cẩn thận buông tay ra, ngẩng đầu nhìn đệ đệ cùng ba ba đang đứng ở cửa, đặc biệt đặc biệt lệ nóng doanh tròng!
"Anh hai, anh thiệt thâm tình!" Đệ đệ cảm thấy như xuyên vào phim điện ảnh, đặc biệt cấp lực!
"Về nhà nghỉ ngơi đi." Ca ca lãnh khốc mà nghiêm túc mệnh lệnh cậu.
"Nhưng mà ba còn chưa cùng Tiểu Niên ôn lại chuyện cũ." Cố ba ba lưu luyến.
"Chờ em ấy xuất viện đã, lúc đó sẽ cùng ba uống trà nói chuyện phiếm." Cố Khải một chút dàn xếp cũng không chịu!
"Nhưng mà ba không mệt!" Mặt ba ba nghiêm túc, "Các bác sĩ đều nói ba tràn ngập sức sống, y như mười tám tuổi!"
"Em cũng không mệt." Đệ đệ nhanh chóng phụ họa!
"Tiền tiêu vặt tháng này giảm một nửa." Ca ca cười lạnh.
Đệt! Đệ đệ lập tức chăm chú nhìn ba mình, "Chúng ta nên về đi thôi."
Ba ba giận dữ, "Là một nghệ thuật gia mà mày lại bị tiền tài mua chuộc sao?!"
Hu hu hu! Chút tâm hồn tiểu tươi mát còn sót lại bên trong bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đệ đệ hổ thẹn cúi đầu, "Vậy... thì giảm một nửa... đi..."
"Nếu biến mất trong vòng năm phút, tiền tiêu vặt tháng này tăng gấp ba." Ca ca thản nhiên nói.
Đờ mờ! Tinh thần đệ đệ lập tức hưng phấn! Soạt cái bám cánh tay ba ba, ánh mắt sáng lên nói, "Hay là chúng ta về nhà cùng đàm luận?!"
"Không! Mày thật sự làm tao rất thất vọng!" Ánh mắt ba ba trách cứ cậu, hơn nữa một tay vịn cửa không chịu đi!
Đệ đệ phát rồ gỡ ngón tay ba mình, mạnh mẽ lôi về nhà!
"Ông đây phải đăng báo tuyên bố đoạn tuyệt cha con với mày!" Tiếng ba ba giận dữ rống gào ở hành lang, dư âm đặc biệt vang vọng lượn lờ!
Tuy rằng Cố tổng rất muốn ở lại bệnh viện 24/24 để chăm vợ, nhưng dù sao vẫn còn một công ty lớn như vậy đang chờ,cho nên sáng sớm hôm sau, Cố Khải vẫn đúng giờ có mặt ở cửa công ty.
Các đồng nghiệp đều cắn khăn tay lệ nóng doanh tròng, ở bệnh viện thâm tình chăm sóc nương nương một đêm, ngày hôm sau lại không quản mệt nhọc đi làm, đôi mắt thâm quầng gì đó thiệt là làm người ta đau lòng mà! Có thể gả cho nam nhân tốt bụng si tình như vậy, vận khí của nương nương quả thiệt tốt không ai sánh bằng! Tụi tui không hề hâm mộ ghen tị hận đâu!
Cố Khải chân trước vừa vào công ty, sau lưng đã có một chiếc xe hơi lớn màu đen tiến đến. Xe còn chưa dừng hẳn, Lâm Bình Bình đã vô cùng lo lắng mở cửa nhào xuống, một bước chạy như điên vào công ty! Hu hu hu sắp trễ rồi, nhất định phải chạy lẹ a!
Nhưng trời không phụ lòng người, mắt thấy sắp đến nơi, yêu nghiệt bỗng nhiên vấp phải cái gì đó 'vù' phát bay lên!
Sau đó trong tiếng kinh hô của mọi người, yêu nghiệt rầm một tiếng nằm mẹp trên mặt đất!
Oaaaa!
Xe hơi đen vốn dĩ đang quay đầu, sau khi nhìn thấy cảnh kia liền dừng lại. Hồ Vân Phi nhanh chóng chạy tới ôm cậu vào lòng.
Đúng vậy! Không phải đỡ dậy, mà là ôm, ôm công túa sến lụa trong truyền thuyết đó!
Quần chúng vây xem nhất thời muốn mù mắt, áo khoác của Hồ tổng không cần gió thổi bay bay khí phách vậy đâu a! Loại tình tiết ngôn lù này... nhất định cấp lực!!!!
"Rách quần rồi." Tiểu Bạch Liên đáng thương hề hề, "Mới mua hôm qua mà hu hu."
"Đầu gối chảy máu rồi mà còn tâm tư quan tâm quần rách à!" Hồ Vân Phi trừng cậu, "Cái tật hấp tấp bộp chộp này chừng nào mới sửa được đây!"
Tiểu Bạch Liên đáng thương câm miệng!
Hồ Vân Phi mở cửa xe ấn người vào trong, lấy hộp y tế ở ghế sau ra, ngồi xổm xuống giúp cậu xử lí miệng vết thương.
Đúng vậy, từ khi phát hiện người yêu mình não tàn, kĩ thuật xử lí vết thương của Hồ tổng tiến bộ hẳn, này chính là sức mạnh tình yêu đó!
Gió cuồn cuộn thổi bay lá khô trên mặt đất, nam nhân anh tuấn ngồi xổm, tà mị rù quến, ánh mắt chân thành cẩn thận, băng bó vết thương cho tình nhân điềm đạm đáng yêu! Động tác đặc biệt đặc biệt ôn nhu, sợ làm đau làn da em bé yếu ớt mềm mại!!!!!!!!!!! Đờ mờ thiệt cảm động lòng người!!!!!! Các đồng nghiệp tự não bổ đến không thể tự kiềm chế, ngay cả hốc mắt cũng đỏ lên!!!!!!! Một phần là vì cảm động, phần nữa là vì... mọe nó chẳng lẽ đàn ông tốt đều gay hết rồi sao! Còn tụi này biết tính sao đây! Đây nhất định không phải sự thật!
"Được rồi, đi làm đi." Hồ Vân Phi đứng lên.
"Tháng này em đã muốn đi trễ năm lần rồi." Lâm Bình Bình thực uể oải.
"Năm lần thôi mà." Hồ tổng dõng dạc, "Không nhiều chút nào!"
"Đều tại anh hại em!" Tiểu Bạch Liên giận! Rõ ràng mỗi ngày mình đều dậy rất sớm, nhưng đang mặc quần áo thì bị hắn túm vào ổ chăn cưỡng hôn! Sau vài lần rút kinh nghiệm, lúc tỉnh dậy sẽ cẩn thận xuống giường, vốn tưởng rằng chỉ cần thành công ôm quần áo vào toilet sẽ không sao nữa, nhưng không ngờ lần nào hắn cũng canh me đúng lúc mình thay quần áo mà xông vào nhà tắm! Cái này cũng thôi không tính đi, hai người thật vất vả mặc quần áo tử tế xong, hắn lại theo mình vào phòng bếp làm bữa sáng, mang tiếng là hỗ trợ nhưng thật ra là giở trò chiếm tiện nghi! Mà ngay cả ăn sáng xong rồi ngồi trong xe, hắn cũng tranh thủ kẹt xe mà sờ tới sờ lui!
Tui thật sự đã dậy trước giờ làm ba tiếng rồi a! Tiểu Bạch Liên lệ rơi đầy mặt, ngước lên nhìn trời xanh!
Hồ tổng thực vô sỉ, "Rõ ràng là tại em câu dẫn anh."
Quả nhiên không thể nói đạo lí với lưu manh, Tiểu Bạch Liên khóc hu hu ôm cặp táp chạy vội vào văn phòng!
"Bọn tôi định cuối tuần đi thăm Tiểu Niên, cậu muốn đi chung không?" Khương Đại Vệ hỏi cậu.
"Đương nhiên." Lâm Bình Bình buông cặp, "Cậu ấy sao rồi?"
"Lão đại nói không sao cả, hơn nữa rất có thể chữa được mất trí nhớ!" Đào Nhạc Nhạc nước miếng tung bay.
"Có tinh thần dữ hen!" Khương Đại Vệ khinh bỉ nhìn hắn, "Hôm qua không biết ai ngồi trong bệnh viện khóc lóc nửa tiếng nữa!"
Mặt Đào Nhạc Nhạc nghiêm túc, "Là vì tôi lo cho Tiểu Niên!"
"Nương nương là cành vàng lá ngọc mà cậu cũng dám mơ tưởng!" Trương Hữu Nhạc bóp cổ hắn, "Phạt ngươi mau chóng pha cho bổn vương một ly café!"
"Thanh bình thịnh thế lanh lảnh càn khôn, bọn chuột nhắt các ngươi cũng dám tự xưng là vua ư?" Đào Nhạc Nhạc bổ nhào ra cửa sổ nhìn trời rít gào, "Khởi bẩm lão đại, trong tổ trò chơi có người muốn mưu phản!"
...
Đệt, một phòng toàn bọn tâm thần, nỗi khổ này ai có thể hiểu, Khương tổ trưởng cảm thấy bản thân lao lực quá độ! Cùng là tổ trò chơi, vì sao tổ 'Ngôi sao tình yêu' kế bên lại có nhiều em gái moe mềm mại như vậy, còn mình phải ngồi đây đối mặt với đám yêu quái này chứ?
Cuộc sống vốn dĩ không công bằng!
"Tổ trưởng, đây là sủi cảo tôi làm tối hôm qua, vừa mới hâm lại." Đào Nhạc Nhạc diễn xong, quay lại bổ nhào bên cạnh hắn, ngồi chồm hổm trên mặt đất ngẩng đầu, thành kính dâng lên hộp cơm của mình, "Cám ơn anh trước giờ vẫn chiếu cố tôi."
Tiểu lì lợm hình như cũng còn sót lại chút lương tâm a... Hốc mắt Khương tổ trưởng nóng lên, lập tức cảm thấy thật ra tổ trò chơi kế bên cũng không tốt đến vậy.
Sủi cảo sau khi hâm nóng trong lò viba có hơi dính, nhão nhão rất khó xem, nhưng Khương Đại Vệ vẫn không chút do dự ăn một cái.
Sau đó hắn sẽ bị món ăn chan chứa tình cảm này cảm động, chảy xuống một giọt nước mắt trong suốt?
Loại ý tưởng này quá ngây thơ rồi!!!! Đùa gì vậy chứ!!! Sao có thể!!!!!!!!!
Sự thật là vừa ăn một cái, Khương Đại Vệ đã muốn lệ rơi đầy mặt rút khăn tay ra, ói sủi cảo ra khỏi mồm!
Đờ mờ!!!!!! Bộ cái này là acid sulfuaric hay sao vậy!!!!!!!!
Đầu sỏ gây chuyện chống nạnh cười điên cuồng một phen, sau đó trước khi tổ trưởng nổi bão nhanh chân lao ra khỏi văn phòng!
Sủi cảo mù tạt Đào Nhạc Nhạc — vị ngon trên từng ngón tay!!!!
Khương tổ trưởng đập bàn rống giận, "Có ngon thì vĩnh viễn đừng về nữa!"
Hai mắt rưng rưng, đặc biệt bi phẫn!!!!!!!!!!!!!
Bên trong Phấn hồng manh manh thủy tinh tâm thực sự quá náo nhiệt, khiến các đồng sự đi ngang qua đều ghét mắt nhìn, trong lòng có hơi hâm mộ ghen tị hận!
"Đúng là một tổ trò chơi hoạt bát." Bạch Quyết vừa đi vừa nói, "Ban đầu bọn họ ở lầu 9, sau đó Cố tổng bị ồn quá chịu không nổi, nên tập thể bị đuổi xuống lầu 3."
"Tuy nói thì nói vậy, nhưng hẳn là tổ mà Cố tổng thích nhất." Diệp Thanh đi bên cạnh hắn, "Nếu không cũng sẽ không cho Tiểu Niên gia nhập."
"Đúng là vậy thật." Bạch Quyết gật đầu, "Tổ này tuy bình thường quậy phá, nhưng năng suất làm việc tuyệt đối không thành vấn đề. Có thời gian cậu nên cùng họ giao lưu một chút."
"Được."Diệp Thanh gật đầu, ngẫm lại hỏi, "Hội nghị hợp tác tối nay, Cố tổng thật sự không tham gia à?"
"Phải." Bạch Quyết ấn nút thang máy, "Tiểu Niên chấn thương đầu, Cố tổng gần đây không có tâm trạng làm việc cũng bình thường, tôi đã cùng giám đốc đối phương nói chuyện rồi, bọn họ cũng có vẻ thông cảm."
"Nếu lát nữa tam tầm sớm, tối muốn đi thăm Tiểu Niên một chút." Diệp Thanh cùng hắn vào thang máy.
"Quên nói với cậu, sáng nay thư ký có nói, Cố tổng mệnh lệnh cấm đồng nghiệp đi thăm cậu ấy, trừ tổ phấn hồng manh manh thủy tinh tâm." Bạch Quyết vỗ vỗ vai hắn, "Tuy rằng mọi người đều có ý tốt, nhưng dù sao thân phận của Tiểu Niên cũng đặc thù, hơn nữa bác sĩ cũng nói mấy ngày này rất quan trọng với cậu ấy, nếu nghỉ ngơi tốt không chừng có thể nhớ lại chuyện đã qua, cho nên lão đại mới khẩn trương như vậy."
"...Là vậy à." Diệp Thanh cười cười, không nói gì nữa.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, sau khi tan tầm Cố Khải đến văn phòng Bạch Quyết dặn dò vài câu, liền vội vàng tạm biệt đến bệnh viện.
"Chúng ta cũng đi thôi, giám đốc bên kia đã đến khách sạn rồi." Bạch Quyết kêu Diệp Thanh, "Thành hay bại là nhờ lúc này cả, phỏng chừng lại là không say không về."
Diệp Thanh không yên lòng gật đầu, cầm văn kiện cùng hắn lên xe.
Lúc Cố Khải đến bệnh viện, Lưu Tiểu Niên đang nằm trên giường đọc sách.
"Ăn cơm không?" Cố Khải cởi khăn quàng áo khoác, cúi người hôn tai cậu.
"Bên ngoài có tuyết rơi à?" Lưu Tiểu Niên lau mặt cho anh, "Mặt lạnh quá."
"Ba với Cố Hi đâu?" Cố Khải hỏi.
"Đi mua café." Lưu Tiểu Niên ngồi xuống, "Tiểu Hi có đem đồ ăn cho anh đến bệnh viện, ở trong cà mèn trên bàn đó."
"Đợi lát nữa rồi ăn." Cố Khải cầm tay cậu, đưa lên môi hôn một cái.
Lưu Tiểu Niên cười, nhéo nhéo miệng anh, "Mau ăn cơm đi!"
"Hôm nay đi làm mà cứ lo em sẽ suy nghĩ lung tung." Cố Khải thở dài, "Bây giờ ngẫm lại, không nhớ gì hết có lẽ tốt hơn."
"Sao em phải suy nghĩ lung tung chứ?" Lưu Tiểu Niên nhìn anh.
"Bởi vì anh lạc mất em mười mấy năm a." Cố Khải ôm người vào lòng, "Hơn nữa chuyện năm đó..." Nói được một nửa rồi không biết nên nói tiếp thế nào.
Năm đó Cố gia từ chối cho Trầm Dịch lần thứ hai mượn tiền, mặc dù là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lo lắng ông lại cầm số tiền kia đi đánh bạc tiêu xài, nhưng Trầm Dịch vì không có tiền mà tự sát là sự thật. Bị dồn đến bước đường cùng, người ta thường mất lí trí. Ngay cả ba của Diệp Thanh không quen biết Cố gia, cũng phẫn nộ dựng chuyện, nói với vợ con hết thảy đều là lỗi của Cố gia, khiến cho Diệp Thanh hiểu lầm mười mấy năm, huống chi là Trầm Dịch trực tiếp bị Cố ba ba đuổi ra khỏi cửa?
"Em sẽ không nghĩ lung tung đâu." Tay Lưu Tiểu Niên vòng qua thắt lưng anh, "Em cũng không ngốc."
Nên là trách nhiệm của ai thì người đó phải tự gánh lấy. Từ sau khi ba mình vay nặng lãi, mình và mẹ đều hoảng sợ không chịu nổi một ngày, phải luôn trốn đông trốn tây. Vốn dĩ cuộc sống đã quen ăn màn thầu lạnh, bỗng nhiên có một ngày được ăn thịt kho tàu với cơm.
"Ba con đi hỏi mượn tiền chú Cố rồi, chúng ta sắp sửa không cần phải sống thế này nữa." Lúc đó mẹ rất vui vẻ, mình cũng vui vẻ theo.
Đáng tiếc sau đó, mơ tưởng tốt đẹp của ba mẹ lại bị kịch liệt đập nát. Lúc ấy mình còn nhỏ quá, chỉ biết lui ở trong góc liều mạng khóc, từ lời khóc lóc kể lể của mẹ mới biết, ba lại nướng số tiền mượn được vào sòng bạc.
"Em sẽ không suy nghĩ lung tung." Lưu Tiểu Niên lặp lại một lần nữa.
"Thật chứ?" Cố Khải ghé vào tai cậu hỏi.
"Dạ." Giọng Lưu Tiểu Niên có hơi nghẹn ngào.
"Vậy đừng khóc nữa, đã qua hết rồi." Tiếng Cố Khải thật dịu dàng, "Sau này anh sẽ luôn ở đây, tuyết đối không để em bị bỏ rơi nữa."
Lưu Tiểu Niên dùng sức gật đầu, tay siết chặt lấy anh.
Đệ đệ ngoài cửa vừa nghe lén vừa nước mắt lưng tròng, cảm thấy cảm động chịu không nổi!
"Di động của em tạm thời để anh giữ đi, gần đây đừng liên lạc với người ngoài." Cố Khải cúi đầu hôn nhẹ cậu, "Anh đã dặn dò rõ ràng cấm những người khác trọng công ty tới quấy rầy em, ngay cả bọn Đại Vệ cũng phải cuối tuần mới được tới."
"Ừ." Lưu Tiểu Niên thực nghe lời.
"Còn có, nhớ đừng nói họ biết trí nhớ em đã hồi phục." Cố Khải nói.
Lưu Tiểu Niên như trước gật đầu, ngay cả vì sao cũng không hỏi.
Trong lòng đệ đệ cảm khái hàng vạn hàng nghìn, đm không lẽ anh cậu chiếm dục mạnh như vậy? Giam cầm tẩu tử trong thế giới nhỏ này nọ... Thiệt biếи ŧɦái!
Bởi vì Cố Khải phòng hộ rất nghiêm mật, cho nên trong công ty không ai có thể liên lạc với Lưu Tiểu Niên, đặc biệt đặc biệt thần bí! Các loại tin đồn cũng đương nhiên ngày càng nhiều!
— Sau khi nương nương khôi phục trí nhớ, phát hiện người mình yêu thật ra không phải Cố tổng mà là một người đàn ông khác! Cố tổng chẳng qua là bình phong thôi, còn tên của người đàn ông kia luôn khắc sâu tận xương tủy!
— Sau khi nương nương khôi phục trí nhớ, phát hiện thật ra mình là em trai Cố tổng! Thiên hạ hữu tình, cuối cùng anh em họ cũng đoàn tụ! Thiệt mông lung như một trò đùa!!!!!
— Sau khi nương nương khôi phục trí nhớ, phát hiện Cố tổng cùng mình có thù không đội trời chung! Thù cao như núi, nhưng tình lại sâu như biển! Một bên là biển máu nhà giàu, một bên là người yêu si mê lưu luyến, trong lòng bất đắc dĩ, nên nương nương đành phải rưng rưng tự vẫn để không phụ gia tộc cũng không phụ người thương!
— Sau khi nương nương khôi phục trí nhớ, phát hiện thật ra mình có khả năng đặc biệt, trời sinh để nhận sứ mệnh cứu vớt địa cầu! Người sao hỏa đang từng bước đe dọa trái đất! Mà mọi người chỉ có thể dựa vào sức mạnh của nương nương mới có thể đánh bại kẻ địch! Vì để bảo vệ nhân loại, nương nương quyết đoán bỏ lại Cố tổng hi sinh vì nghĩa lớn, chiến đấu với thế lực tà ác đến mức bỏ mình! (nguyên đoạn tin đồn này tui tự chém ra đó ="= chứ méo hiểu gì hết)
Đờ mờ quả nhiên thiệt vĩ đại a! Mọi người ai nấy tỏ vẻ mình sắp khóc cmnr! Diệp Thanh kéo chuột nhìn một đống tin nhắn vui đùa của mọi người tới tấp hiện lên, nhưng trên mặt không hề có ý cười. Trong đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất — Lưu Tiểu Niên đã khôi phục trí nhớ. Mà Cố Khải mấy ngày gần đây cũng thường cùng mọi người nhắc tới Lưu Tiểu Niên, nói cậu ấy sắp khôi phục trí nhớ rồi.
"Diệp Thanh." Bạch Quyết gọi hắn "Tài liệu chuẩn bị xong chưa?"
"Lập tức sẽ xong." Diệp Thanh hoàn hồn, lại luôn không yên lòng. Nhưng mà ngẫm lại, bây giờ trong tay mình đang nắm một phần bí mật của Cố thị, cho dù trí nhớ Lưu Tiểu Niên có khôi phục đi nữa thì mình vẫn còn đường lui.
Thật vất vả mới chờ đến cuối tuần, sáng sớm tổ viên nhóm Phấn hồng manh manh thủy tinh tâm trang điểm xinh đẹp tập hợp ở cửa bệnh viện, mang theo giỏ trái cây chậm rãi thẳng tiến đến phòng bệnh, vừa đẩy cửa lại thấy Lưu Tiểu Niên đang dựa vào mép giường ói.
Đm!!! Các đồng nghiệp bị hoảng sợ cmnr, không phải nói đã khỏe rồi sao! Thế này là thế nào!!!!!!!!!!!!!!
"Tôi không sao rồi, không cần lo lắng." Lưu Tiểu Niên súc miệng xong an ủi mọi người.
"Khỏe rồi sao lại ói?" Lâm Bình Bình thực lo lắng.
"Não có chút chấn động, bị nôn mửa là chuyện bình thường, bác sĩ nói không có chuyện gì lớn." Cố Khải đỡ Lưu Tiểu Niên tựa vào đầu giường, "Đừng tán gẫu lâu quá, anh đi ra ngoài mua cho em chai nước."
Lưu Tiểu Niên ngoan ngoãn gật đầu, nhìn anh ra khỏi phòng bệnh.
Lão đại thiệt ôn nhu quá xá! Các đồng nghiệp cảm khái hàng vạn hàng nghìn! Sủng nịch công này nọ cutoe nhứt!
"Tiểu Niên, thực xin lỗi." Đào Nhạc Nhạc ủ rũ, đặc biệt áy náy!
"Không sao đâu." Lưu Tiểu Niên an ủi hắn, "Đầu tôi vốn cũng không bị thương quá nặng, không liên quan tới cậu."
"Vì để tỏ vẻ xin lỗi, tôi đã làm sủi cảo ngon cho cậu nè!" Đào Nhạc Nhạc lấy một cái hộp lớn từ trong túi xách.
"Đệt!!!!!!!!!!!!!!" Khương tổ trưởng hung ác tát hắn một cái, "Bộ đây là chỗ cậu có thể quấy rối à!!!!"
"Gì vậy má!" Đào Nhạc Nhạc ủy khuất vô cùng, "Đây là nhân thịt heo cải trắng, tôi mới làm hồi sáng a!!"
"Xạo xạo!!" Khương tổ trưởng không bị thuyết phục, "Tịch thu cà mèn của cậu."
"Anh không tin tôi." Đào Nhạc Nhạc cảm thấy bị vũ nhục nặng nề, vì thế kích động mở cà mèn, lấy ra một miếng sủi cảo định nhét vào trong miệng hắn, đáng tiếc Khương tổ trưởng nhanh tay lẹ mắt đúng lúc né ra, vì thế Đào Nhạc Nhạc phẫn nộ nhét luôn miếng sủi cảo vô miệng mình, vừa nhai vừa rít gào, "Không tin thì coi nè!!!"
"Tôi không coi! Cho dù miếng này không có vấn đề đi nữa thì mấy miếng còn lại cũng chưa chắc đã không! Này chắc chắn chỉ là mồi nhử!" Khương Đại Vệ khẳng định!
"Anh lòng dạ đen tối!"
"Cậu xấu xa không chịu nổi!"
"Anh cuộc sống u ám!"
"Cậu nghịch ngợm gây sự!"
...
Tổ viên nhóm Phấn hồng manh manh thủy tinh tâm đồng loạt thống khổ bóp trán, Lưu Tiểu Niên nơm nớp lo sợ, "Rốt cuộc bọn họ làm sao vậy?"
Không không không phải tới thăm mình sao!
Cố Khải cầm chai nước vào phòng thì thấy Đào Nhạc Nhạc đang đứng trên sofa dùng sức nuốt xuống miếng sủi cảo cuối cùng, hơn nữa còn ngạo nghễ nhìn Khương tổ trưởng rống giận, "Tôi dùng hành động thực tế chứng minh, sủi cảo không có độc!"
"Trong vòng ba giây lập tức biến mất cho tôi!" Sắc mặt Cố tổng âm trầm, "Tất cả mọi người!"
...
Oa! Cổ Tiểu Bạch Liên co rụt lại, níu lấy Lạc Vi Nhã nhanh chóng lui lại. Đào Nhạc Nhạc đang ngậm sủi cảo đứng trên ghế sofa, cảm thấy trời sụp đất nứt! Hu hu hu lão đại vô đây hồi nào vậy! Khương Đại Vệ chạy khỏi phòng bệnh mới phát hiện Đào Nhạc Nhạc không đi ra cùng, đành phải kiên trì vọt vô lại, ôm hắn xuống sofa vác lên vai bước đi, đứa nhỏ ngốc này sao không biết chạy đi chứ, lỡ bị lửa đạn của lão đại đánh trúng thì biết làm sao!
"Thật ra bọn họ là có lòng tốt..." Lưu Tiểu Niên nhỏ giọng giải thích.
"Lẽ ra anh không nên tùy tiện cho não tàn vào đây." Cố tổng nghiến răng nghiến lợi.
Lưu Tiểu Niên: ...
Ngày thứ hai, Cố tổng không có đi làm, chỉ gọi điện cho thư kí nói mình có việc phải ở lại bệnh viện. Các nhân viên còn lại trong công ty cảm thấy có hơi lo lắng, vì thế đều đến tổ Phấn hồng manh manh thủy tinh tâm hỏi tình hình gần đây của nương nương!
"Cậu ấy rất khỏe, chỉ có lâu lâu chóng mặt mắc ói thôi." Lâm Bình Bình vừa đánh chữ vừa trả lời.
Ôi cái định mệnh! Lại có một cánh cửa thế giới mới bị hung tàn mở ra!
Tin đồn một mạch huyên náo!!!!
Nương nương bị ốm nghén!!!!