Thu Dĩ Vi Kỳ

Chương 72

Bên ngoài phòng phẫu thuật có một chiếc đồng hồ treo tường khổng lồ, hai màu trắng đen, mỗi một lần kim giây chuyển động qua lại phi thường bắt mắt.

Lẽ ra màn hình điện tử tiết kiệm chi phí và chính xác hơn, nhưng mà những người chờ đợi ở đây mong đợi thời gian rõ ràng, hữu hình, kim giây di chuyển không ngừng, giống như cảnh phía sau cánh cửa này, cuộc giằng co từng chút với tử thần, nhất định phải chiến thắng.

Bên ngoài phòng phẫu thuật một mảnh yên tĩnh.

Đời này của Kha Minh Hiên chưa từng chật vật như vậy, một vết đỏ mơ hồ nổi lên trên mặt trái, bộ âu phục thủ công có xa xỉ nhăn như dưa muối. Cơn giận của Kha tư lệnh như cơn lốc mãnh liệt, nhưng mà Kha Minh Hiên không chút sợ hãi trực tiếp chống cự, dùng thân thể mình che cơn lốc phía trước, chỉ cần người phía sau được bình an.

Nhưng sau khi ký giấy xác nhận nguy kịch xong, cánh cửa kia vẫn thủy chung đóng chặt.

Vợ chồng Kha Chấn Sơn cùng cha con Phùng gia được lãnh đạo bệnh viện vội vàng mời vào phòng chờ VIP, lão gia tử hơn tám mươi tuổi, không ai dám để ông đứng lâu, kể cả Kha Chấn Sơn. Cho dù lời nói của Kha Minh Hiên làm cho toàn bộ mọi người ở đây rung động, Phùng Thục Nhàn khóe mắt đỏ hoe cơ hồ muốn ngất xỉu, Kha tư lệnh ngược lại bình tĩnh hơn, đưa tay đỡ lấy bà, ánh mắt như dao quét về phía con trai từ trên xuống dưới, không nói một lời dắt Phùng Thục Nhàn, đưa ông ngoại Phùng đến phòng chờ.

Sở trưởng Dư dẫn người của mình yên lặng lui vào góc, nội tâm muốn sụp đổ. Trước đó ông vẫn không nghĩ thông suốt vì sao vị Biên lão đại này lại đắc tội với Kha gia, làm cho Kha tư lệnh gây chiến đem bản án cũ, mỗi một việc mười mấy năm trước đều lôi ra ngoài, bây giờ ông hiểu được toàn bộ! Với tư thế này của Kha thiếu gia, mặc kệ hai nhà Kha Phùng cuối cùng có chấp nhận Biên Dĩ Thu hay không, Nhị Khán lần này cũng không gánh nổi.

Ừm, ông cảm thấy mình có thể chủ động nhận lỗi rồi từ chức.

Thời gian trôi qua từng phút, Hà Tự ra ngoài mua nước, đưa cho Kha Minh Hiên một chai. Kha Minh Hiên không nhận, hắn không hề thấy khát, như thể không hề hay biết mà dày vỏ bản thân mình.

Hà Tự đành phải quay về đứng bên cạnh Tả Thành, một anh chàng ngay thẳng boy cũng đứng như một pho tượng. Hà Tự thở dài, chỉ có thể chán chường hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, nhìn đến cuối hành lang, Phùng Thục Nhàn chậm rãi đi tới, theo bản năng mà đứng thẳng dậy.

Phùng Thục Nhàn như thể ngay lập tức già đi vài tuổi, cách ăn mặc ban đầu trông bất quá mới bốn mươi tuổi, lúc này đột nhiên hiện ra tuổi tác thật sự có chút tàn nhẫn. Có lẽ đã khóc, đôi mắt ửng đỏ, đi đến trước mặt Kha Minh Hiên miễn cưỡng lộ ra một nụ cười ôn nhu.

“Minh Hiên, ông ngoại gọi con.”

Kha Minh Hiên hạ mắt đang suy nghĩ, qua vài giây mới phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn Phùng Thục Nhàn, há miệng thở dốc, lẩm bẩm kêu một chữ.

“Mẹ.”

Tay Phùng Thục Nhàn hơi dừng lại, nguyên bản định sờ một chút lên dấu tay trên mặt con trai, nhưng còn chưa vươn tay ra. Con trai của bà đã cao lớn thế này, từ khi ba tuổi, ở bên ngoài bị đánh cũng không tìm mẹ mà khóc. Bây giờ đã ba mươi tuổi rồi, trong mắt của bà lại mờ mịt như một đứa bé.

“Đi thôi, nói chuyện một chút, không cần ầm ĩ.”

Kha Minh Hiên không nói gì, ánh mắt cố chấp nhìn về phía phòng phẫu thuật.

Phùng Thục Nhàn nhìn theo tầm mắt của hắn, sau đó nói: “Mẹ thay con trông, được không?”

Khóe miệng Kha Minh Hiên hơi run rẩy một chút, trong ánh mắt vẫn tràn đầy không nỡ.

Phùng Thục Nhàn vươn tay, vỗ vỗ vay hắn. Nắm lấy mới phát hiện lòng bàn tay Kha Minh Hiên đều là mồ hôi. Vì thế rút khăn tay ra, tỉ mỉ lau khô cho hắn.

Kha Minh Hiên hít thật sâu, đứng lên, bước về hướng phòng chờ VIP.

Hà Tự, Tả Thành nhìn bóng dáng Kha Minh Hiên, như thể đang nhìn một tráng sĩ sắp hào hiệp chịu chết.

“Lão đại tỉnh lại, không chừng sẽ rất đau lòng Kha tổng bị đánh như thế.”

Tả Thành gật gật đầu: “Kha tổng chỉ có thể bị một mình lão đại của chúng ta đánh.”

Hành lang bệnh viện không rộng, Tả Thành vừa thốt lên, Phùng Thục Nhàn mang vẻ mặt phức tạp nhìn cậu.

Hà Tự nhanh chóng đá Tả Thành một cước, lập tức đứng lên lộ ra một nụ cười khách khí: “À, mời dì ngồi.”

Phùng Thục Nhàn biết hai người này là người bên cạnh Biên Dĩ Thu, đi tới gật gật đầu với họ.

Hà Tự hỏi: “Dì uống nước không ạ?”

“Cảm ơn, ta không uống.” Phùng Thục Nhàn nói xong, cảm thấy câu trả lời của mình có vẻ hơi cứng nhắc, hơi băn khoăn. Con trai của mình cũng người bên trong yêu đến chết đi sống lại, mặc kệ thế nào cũng tách không được, đối với bạn bè của người ta, cũng phải nhã nhặn một chút, vì thế bà cố gắng hòa ái hỏi han: “Vị họ Biên bên trong….Biên tiên sinh là nghề gì?”

“Ách….” Hà Tự không nghĩ tới câu đầu tiên lại hỏi vấn đề xấu hổ như thế, trầm mặc một lát mới đáp lại: “Làm kinh doanh ạ.” Phùng Thục Nhàn gật gật đầu: “Làm kinh doanh rất tốt. Minh Hiên cũng làm kinh doanh, hai người hẳn là có tiếng nói chung.”

Hà Tự cùng Tả Thành nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng giây tiếp theo Phùng Thục Nhàn chỉ về phía sở trưởng Dư bên kia, lại hỏi một vấn đề: “Vừa rồi ta nghe vị kia nói, Biên tiên sinh không có người nhà, trước mắt ở chỗ bọn họ?”

Hà Tự: “…..”

Tả Thành: “…..”

* * *

Hai tháng sau.

Nửa đời trước của Biên Dĩ Thu, muốn để y tự miêu tả, hơn ba mươi năm trước có lẽ dùng mấy câu đã nói xong rồi.

“Từng bị ai đánh, từng đói thế nào, từng trúng đạn thế nào. Từng chém người, cũng bị người chém, một lần nguy hiểm nhất thiếu chút nữa bị đâm thủng van tim.”

“Làm xằng làm bậy, hoành hành ngang ngược, xem thường đàn ông không bắt nạt phụ nữ, thích tiểu thịt tươi.”

“Tổng thể mà nói, là một người đàn ông.”

Ven biển thành phố Z, mùa hè mưa nhiều. Vào giữa trưa, bầu trời trong xanh đột nhiên đen kịt như thể bị vẩy mực dày đặc, gió lớn, sau một lát hạt mưa dày đặc như hỏa lực, rơi xuống đất bên ngoài cửa sổ thủy tinh như thiên hà treo ngược, dòng nước cọ rửa cả thành phố, thỉnh thoáng hiện lên một tia lửa sáng ngời, xé rách mây đen cuồn cuộn trên cao.

Phút chốc mưa qua mây thu, trên núi xa xa ẩn ẩn một màu xanh, ánh nắng mơ hồ chiều vào những tòa cao ốc san sát nối tiếp nhau.

Lộp bộp một tiếng, bọt nước trong suốt làm vỡ những vũng nước nhỏ, hình ảnh phản chiếu của thành phố tan lại hợp, thiên thanh khí sảng.

Kha Minh Hiên vùi trên sô pha trong phòng bệnh VIP, mỉm cười nhìn Biên Dĩ Thu mèo khen mèo dài đuôi, thình lình nói một câu: “Tiểu thịt tươi, em nói là Kha đại gia anh sao?”

Biên Dĩ Thu nửa tựa vào đầu giường, bởi vì đầu bị thương nên tóc còn chưa mọc dài, thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều. Đồ bệnh nhân rộng rãi tùng tùng sụp sụp, lộ rõ cơ ngực. Nghe Kha Minh Hiên nói như thế nhíu mày, lười biếng cười cười.

“Lâu lắm không nếm thử hương vị của Kha đại gia, đã quên mất ngon hay không ngon rồi.”

Ý cười trong đáy mắt Kha Minh Hiên càng sâu, cánh tay khoác tay vịn của sofa chậm rãi gõ vào lớp vải bông: “Muốn nếm thử à?”

Biên Dĩ Thu không nói, nhưng ánh mắt càng ngày càng sáng, giống như một đốm lửa đốt cháy hô hấp của Kha Minh Hiên, dụ dỗ hắn đứng lên, đi đến bên giường chậm rãi hôn xuống.

Lúc mới bắt đầu chỉ chạm nhẹ liếʍ liếʍ, môi khô và khát, như thể một lúc lâu không được làm dịu. Đầu lưỡi nếm được một chút ngọt ngào kia, vì thế không nhịn được xâm nhập vào trong, dần dần tạo thành dây dưa không thể thỏa mãn. Là ai hôn ai đã không còn phân rõ nữa. Biên Dĩ Thu vươn tay ấn vào gáy Kha Minh Hiên, ngón tay chạm vào từng sợi tóc của Kha thiếu gia.

Kha Minh Hiên tham lam cướp hết hô hấp của y, từ môi đến cằm, từ hầu kết đến xương quai xanh. Xúc cảm từ cơ thể cùng hơi thở này cửu biệt trùng phùng, hắn cơ hồ cẩn thận cùng trí nhớ nghiệm chứng. Mãi cho đến khi hơi thở nóng rực thổi vào ngực Biên Dĩ Thu, nơi đó có một vết thương màu đỏ nhạt.

Biên Dĩ Thu cúi đầu rên nhẹ, y nhắm mắt lại, cảm quan khắp người dị thường mẫn cảm, nụ hôn dừng trên ngực nhẹ như lông hồng, nhiệt độ nóng rực làm bỏng da thịt. Ái dục tăng thêm, tay y lập tức vói vào trong áo Kha Minh Hiên, lung tung cởϊ áσ ra, lòng bàn tay nhào nặn thắt lưng cùng mông của Kha Minh Hiên.

“Em muốn anh.” Y thì thào nói.

Trái tim trong lòng ngực hung hăng nảy lên, cách xương cốt, cách da thịt bị xé toạc ra rồi khâu lại, Biên Dĩ Thu vẫn có thể cảm giác được mỗi một tiết tấu của nó, vì nụ hôn mãnh liệt, ôn nhu vào giờ phút này. Y nghĩ, cái này gọi là “tim đập thình thích” nhỉ.

“Anh là của em, mỗi một phân mỗi một tấc, mỗi một giây mỗi một phút. Đều là của em.”

Nụ hôn của Kha Minh Hiên kéo dài rất lâu, cơ hồ mang theo thành kính mà in lên nửa người trên của Biên Dĩ thu, nguyên bản còn cố ký cơ thể y còn chưa hoàn toàn khôi phục, dần dần không thể khống chế được du͙© vọиɠ thiêu đốt trong cơ thể biến thành không kiêng nể mà cắn xuống.

Biên Dĩ Thu không kiên nhẫn cong thắt lưng, đốm lửa nhỏ dường như tra tấn làm y phát ra tiếng thở dốc trầm thấp, hạ thân cứng đến phát đau.

Y bỗng nhiên ôm chặt Kha Minh Hiên, ở trên giường bệnh công nghệ cao trong phòng VIP, đặt Kha thiếu gia dưới thân, ánh mắt dục hỏa đốt người, rõ ràng lập lại lần nữa.

“Em muốn anh.”

Kha Minh Hiên giương mắt đối diện y, giống như xác định chữ “muốn” này của y có phải chữ “muốn” mà mình nghĩ hay không, vài giây sau chủ động hôn lên: “Được.”

Biên Dĩ Thu không chút do dự cởϊ qυầи áo Kha Minh Hiên, nâng thắt lưng lên kéo quần xuống còn không quên bổ sung một câu: “Thời gian nghỉ trưa, không có người vào nhỉ?”

Kha Minh Hiên bật cười, cởi đồ bệnh nhân trên người Biên Dĩ Thu quăng xuống đất, hôn một nụ hôn thật mạnh.

Trong đầu Biên Dĩ Thu bị tiếng “chốc” kia cắt đứt, làm sao còn quản có người vào hay không, cho dù vua vào thì hôm nay y cũng phải làm người mà mình tâm tâm niệm niệm vô số lần.

Bất quá, Kha đại thiếu gia bên dưới như một cô gái chuẩn bị lên kiệu, Biên Dĩ Thu cho dù cầm thú cũng không dám trực tiếp rút súng, mà bản thân mình sống hơn ba mươi năm cũng chưa đối xử với người ta dịu dàng như thế, chỉ bôi trơn khuếch trương thôi cũng bỏ rất nhiều công phu.

Bạn hỏi sao ở bệnh viện lại có bôi trơn? Ừ, Kha đại thiếu gia muốn ở trên giường bệnh làm Biên lão đại rất lâu rồi, cho nên đã sớm chuẩn bị, chính là trăm triệu lần không nghĩ tới, lần đầu tiên thế mà lại dùng trên người mình.

Bôi trơn lạnh lẽo tiếp xúc với da thịt nóng bỏng hóa thành chất lỏng dinh dính, ngón tay Biên lão đại rất có kỹ xảo đâm vào rồi lại rút ra trong đũng đạo vừa chặt vừa nóng. Hơi thở của Kha Minh Hiên dừng một chút, y lập tức giương mắt nhìn, lại nhìn tay Kha Minh Hiên đặt trên trán, nghiêng mặt tránh né tầm mắt của y.

“Em mẹ nó, đừng đùa….Nhanh lên.”

Biên Dĩ Thu cơ hồ phải dùng mười hai vạn phần tự chủ mới thuyết phục mình không có lập tức đi vào.

Kha Minh Hiên trước mắt quả thật quá mức mê người, tóc tai hỗn đỗn, quần áo không chỉnh tề, trần trụi thẳng thắn nằm dưới thân y, y ở trong đầu đã nghĩ vô số lần làm sao có thể nằm trên hắn, làm sao lưu lại ấn ký thuộc về mình, nhưng mà giờ phút này y giống như một ông lão tham ăn đã lâu nhưng khi thật sự cầm dao nĩa lên, lại không biết nên làm thế nào cho phải.

Y chỉ có thể cúi người hôn xuống. Hôn sâu triền miê, nụ hôn ướŧ áŧ nóng bỏng. Đầu lưỡi tiến quân thần tốc, hơi thở hai người giao triền, hôn đến độ nhiệt độ không ngừng tăng lên, hôn đến khi thân thể Kha Minh Hiên dần thả lỏng, hôn đến khi tính khí hai người ma sát cùng một chỗ, hôn đến nhịp tim đập chính mình không thể khống chế….

Đầu y chảy đầy mồ hôi, đỡ tính khí thô to của mình vào huyệt khẩu đã sớm bị ngón tay khuếch trương đến ẩm ướt, phiếm hồng, sau đó cắn răng nói chính mình phải bình tĩnh, phải chầm chậm, là lần đầu tiên của người nọ, người nọ là Kha Minh Hiên….

Trong đầu y thoảng qua ba chữ “Kha Minh Hiên”, lý trí vỡ thành từng mãnh vụn, thân thể khó dằn nổi tính khí phía trước, mãnh mẽ đâm vào. Nháy mắt bị tư vị này bao vây, Biên Dĩ Thu cùng Kha Minh Hiên cùng lúc hít vào một hơi, mồ hôi từng giọt chảy xuống thái dương Kha Minh Hiên.

“Xin lỗi anh!”

Biên Dĩ Thu vội vàng mở miệng, nhưng việc làm cùng với ba chữ này lại không liên quan gì. Bôi trơn là đồng lõa, mà thân thể này của Kha Minh Hiên chính là xuân dược, y nhìn thấy khuôn mặt cạnh bên. Cặp mắt hoa đào hồn xiêu phách lạc giờ phút này đuôi mắt phiếm hồng, nước mắt lưng tròng, theo bản năng sinh lý thuần túy khiến y hung hăng khai phá bên trong, đũng đạo nhỏ hẹp cực nóng nhanh chóng tiếp nhận món đồ chơi lớn kinh người của y, thích đến tiêu hồn thực cốt.

Kha Minh Hiên đau đến không nói nên lời, vô cùng may mắn khi bản thân mình đánh nhau với y lần lượt giành được thắng lợi, làm cho chuyện bị thao này kéo dài đến hiện tại. Cũng may khi Biên lão đại khi đánh đấm với Biên lão đại bình thường có bản chất khác nhau, nếu không hắn cảm thấy mình tuyệt đối không sống sót qua giây phút này.

Đau đớn làm hắn phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn, hắn cố gắng thả lỏng cơ thể, nhưng mà chỗ tư mật bị cự vật tạo ra cảm giác chẳng thoải mái gì. Mà điều duy nhất làm cho hắn không tự giác cong lên, mang theo ý cười, đó chính là tư thái Biên Dĩ Thu sà vào trong hưởng thụ.

Bởi vì anh yêu em. Cho nên cái gì anh cũng nguyện ý.

Trong ánh mắt Kha Minh Hiên tỏa ra sự ôn nhu vô tận, thân thể mềm nhũn thành nước, sau đó vào lúc cực vẫn bỗng nhiên rút ra rồi lại đâm vào, cả người đều tê rần.

“Ưm——!”

Ở chỗ tận sâu trong thân thể như được chốt mở, giây lát có một loại kɧoáı ©ảʍ thật ngọt ngào lướt qua, hô hấp Kha Minh Hiên nháy mắt dồn dập. Trong vô số lần tứ chi dây dưa, bọn họ quen thuộc cơ thể đối phương như thể hiểu biết chính mình, mà cấm địa cuối cùng cũng bị đánh bại.

“Biên Dĩ Thu….”

Kha Minh Hiên khàn giọng gọi y, chủ động cong thắt lưng đuổi theo phân thân thô to mang đến khoải cảm kia.

Biên Dĩ Thu cúi người hôn hắn, l*иg ngực trần trụi dán vào nhau, làn da màu mật ong thấm đẫm mồ hôi cùng với nhịp tim sục sôi. Bởi vì đau đớn mà tiểu Kha tổng ở chỗ cơ bụng trắng mịn ma sát, cảm giác về sự tồn tại lại nảy lên.

“Chỗ vừa rồi….”

Kha Minh Hiên cúi đầu rêи ɾỉ, cơ hồ cũng không thể xác nhận có nên nói mấy lời này ra miệng hay không. Một kɧoáı ©ảʍ quá mức xa lạ, tay chân hắn luống cuống, chỉ có thể đem cơ thể mình hoàn toàn giao nộp.

May mà, là người này.

Kha Minh Hiên mơ hồ nghĩ.

Tước vũ khí trước chính là Biên lão đại, kỳ thật y mới làm xong phẫu thuật bất quá được hai tháng, có thể sinh long hoạt hổ như thế đã vượt xa khả năng của người bình thường. Ánh mắt Kha Minh Hiên nửa khép nửa mở nhìn gương mặt giống như làm sai của y, nhịn cười hôn y

“Lần sau, ưm, lần sau.”

Vì thế Biên Dĩ Thu nháy mắt lại vui vẻ, đưa tay muốn tuốt lộng thay Kha Minh Hiên.

Kha Minh Hiên trực tiếp đặt y trên giường, nhìn mặt y chủ động DIY một hồi.

Sau khi xong việc ôm y thở gấp cười nói: “Mấy ngày tới cũng chỉ có thể nhìn qua video call thôi.”

Biên Dĩ Thu nói: “Vé máy bay đắt lắm sao? Biên đại gia trả cho anh.”

Kha Minh Hiên vui vẻ: “Vậy không bằng em đến công ty hàng không tính tiền tháng cho anh?”

Còn chưa đi mà đã bắt đầu nhớ, loại cảm giác này, thật là khốn khϊếp.

Biên Dĩ Thu tuy bị một dao đâm sâu vào ngực, nhưng may mắn không nguy hiểm đến tính mạng. Chân chính lưu lại hậu quả về sau chính là vết thương ở đầu.

Trong lúc đấu tranh liều chết, đầu y đã bị đập mạnh, phần giữa não bị tụ máu bầm, dần dần chèn ép dây thần kinh thị giác, trong trường hợp xấu nhất có thể gây mù. Tầm nhìn của Biên lão đại từng có thể dùng súng thiện xạ, bây giờ bắt đầu mờ đi.

Kha Minh Hiên lập tức vận dụng tất cả quan hệ của mình, lên trời xuống đất tìm phương án chữa bệnh tốt nhất, sau nhiều lần hội chẩn.Đích đến cuối cùng là nước Mỹ, phía bên kia đại dương mà ban đầu hắn dự định sang.

“Chỉ cần em vừa đi, Kha tự lệnh có thể ngủ một giấc rất ngon.”

Biên Dĩ Thu ăn uống no nê, lười biếng nằm đó, còn thiếu chiếc đuôi ngoe nguẩy nữa thôi.

Cả người Kha Minh Hiên sau khi thả lỏng, chỉ cảm thấy gân cốt đau nhức, nhất là bộ vị kia, bị cái đuôi vừa thô lại vừa to đâm vào mấy trăm lần, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, mà nằm cũng không yên, hận không thể đứng chổng ngược lên, nghe câu này xong đảo mắt liếc nhìn y một cái: “Em ít nhất cũng phải gọi chú Kha.”

Khóe miệng Biên Dĩ Thu lộ ra một nụ cười xấu xa: ” ‘Chú’ Kha hẳn là không muốn nhận một đứa cháu như em đâu.”