Ba Đường Luân Hồi

Quyển 5 - Chương 6: Dịch Táp (2)

Đinh Ngọc Điệp vẫn chưa liên lạc được với Dịch Táp, ước chừng cô lại đi nơi nào không có sóng rồi, có điều hắn vẫn rất bình tình: Đã sớm rút ra kinh nghiệm rồi, không gọi được thì cách mấy ngày nữa lại thử lại, dù sao hành tung của cô cũng rất bất định, rồi cũng sẽ đến lúc có sóng thôi.

Quả nhiên, nửa tháng sau rốt cuộc cũng gọi được, hai đầu cầu có hơi lệch nhau, đầu bên cô vẫn đang là hoàng hôn, ánh chiều tà đỏ rực vung vãi khắp mặt đất.

Nhìn qua màn hình, Dịch Táp có hơi lôi thôi lếch thếch, nói cho văn vẻ thì là không muốn sửa soạn, ngồi khoanh chân đu đưa trên võng, trong lòng còn ôm một nửa quả dưa hấu.

Cô cũng không ngẩng đầu lên, đang cầm thìa múc dưa ăn: “Muốn nói gì cứ nói đi.”

Đinh Ngọc Điệp hỏi: “Mày đang đâu thế?”

Dịch Táp đút một miếng dưa lớn vào miệng, cầm điện thoại lên, xoay một vòng cho hắn xem cảnh vật xung quanh, lúng búng đáp: “Không phải em cho ngư dân Lào thuê lưới đánh cá, giúp họ bắt cá chiên sông sao? Vốn tới tận nơi thu tiền thuê, kết quả hôm qua mưa một trận xối xả, thuyền bị cuốn đi mất, tất cả mọi người đều bị kẹt trên đảo rồi.”

Nghe có vẻ nghiêm trọng, Đinh Ngọc Điệp hỏi cô: “Vậy giờ phải làm sao?”

Dịch Táp hừ mũi, chuyển lại điện thoại về, tiếp tục livestream ăn dưa cho hắn xem: “Chuyện vặt như cái rắm ấy, hai ngày nữa nước rút rồi lại đi ra thôi. Tìm em có chuyện gì thế?”

Đinh Ngọc Điệp nói: “Chuyện hầm đất trôi nổi.”

Dịch Táp vừa cắm thìa vào ruột dưa thì dừng lại.

Ở một mức độ nào đó, chuyện hầm đất trôi nổi chẳng khác nào là chuyện Đinh Bàn Lĩnh, đề tài nghiêm túc như vậy mà cô còn tiếp tục ăn dưa nữa thì ít nhiều cũng không ổn lắm.

Cô đặt cả dưa cả thìa lên chạc cây: “Nói đi.”

Đinh Ngọc Điệp kể lại một lượt chuyện đi gặp Đinh Hải Kim, không khác lúc kể với Tông Hàng là mấy, có điều “21 gram” gì đó thì đã biến hết thành kiến giải của hắn, còn tiến hành áp dụng: “Thực chất rốt cuộc ý thức của con người sinh ra từ đâu, sinh ra như thế nào, giữ vị trí gì trong não bộ, đến bây giờ vẫn chưa cách nào giải thích rõ được. Ông lớn suy đoán những người ăn thái tuế này, sau khi chết ‘hồn phách’ sẽ bị kéo đi rồi thu vào bên trong bài vị ông tổ, tồn tại lâu dài. Đương nhiên, cũng có thể là những người đó ngay sau khi ăn thái tuế, ý thức cũng đã bị phản chiếu, sao lại, thu giữ vào đó, chỉ có điều bản thân không biết mà thôi.”

Dịch Táp cau mày nghe hết, toàn bộ quá trình đều không phát biểu ý kiến gì, lát sau mới nói: “Ông lớn nói có lý… Anh cũng, rất có lý.”

Đối với Đinh Ngọc Điệp, đây chỉ là truyền đạt lại, nhiệt tình đã tiêu hao hết trong hai lần đầu, đã sớm mất hứng thú tích cực tham khảo: “Nói với mày một tiếng vậy cho mày ở đằng đó biết tình hình vậy thôi, không còn việc gì khác thì cứ thế trước đã, có tiến triển gì anh sẽ lại tìm mày.”

Dịch Táp lại không cho hắn cúp: “Anh đợi đã.”

Chắc là cô muốn nói gì đó nhưng nhất thời còn chưa nghĩ được rành mạch, Đinh Ngọc Điệp cũng đã quen, kiên nhẫn đợi cô nghĩ, giữa chừng còn tranh thủ đi vệ sinh một chuyến, lúc quay trở lại vừa vặn trông thấy một con côn trùng bay lớn không biết là còn gì chui đầu vào quả dưa.”

Dịch Táp đang tập trung suy nghĩ nên không để ý tới, Đinh Ngọc Điệp thích xem người ta gặp xui nên cũng không nói cho cô hay.

Lát sau, cô hỏi Đinh Ngọc Điệp: “Sau đó thì sao, anh định làm thế nào?”

Đinh Ngọc Điệp cảm thấy câu hỏi của cô rất kỳ quặc: “Đây là một khả năng, một suy đoán, chúng ta biết vậy là được. Dù sao anh cũng vẫn đang tiếp tục tìm hầm đất trôi nổi, tiếp tục để ý phía Lão Gia Miếu rồi mà.”

Quả nhiên, không thể một sớm một chiều mà bồi dưỡng ngay ra người nối nghiệp được nhưng cũng chẳng phải chuyện của một hai năm, Dịch Táp nghiến răng: “Sai! Anh suy đoán ra một phương hướng có khả năng thì không thể chỉ nói ngoài miệng với bọn em như thế là xong, anh phải tiếp tục suy nghĩ, phải mạo hiểm, phải phòng ngự!”

Trên màn hình, Đinh Ngọc Điệp thộn mặt ra.

Dịch Táp không còn cách nào khác, đành gỡ từng cái từng cái ra cho hắn hiểu.

“Nếu tình huống ông lớn nói thật sự xảy ra, vậy chú Bàn Lĩnh thua là cái chắc, anh hiểu không? Chắc chắn sẽ thua không thể nghi ngờ! Hổ dữ còn khó lòng địch được cả bầy sói kia mà, chú ấy phải đối kháng với bao nhiêu người? Hơn nữa những người có thể ăn thái tuế vào thời cổ đại đều không phú cũng quý, không ai là kẻ đầu óc đơn giản, chú Bàn Lĩnh có lợi hại hơn nữa, tâm trí có mạnh mẽ hơn nữa cũng không thể nào lấy một địch trăm ngàn – nói cách khác, một năm trước, chú ấy mới chỉ quấy nhiễu tạm thời, giúp chúng ta có thời gian chạy thoát được mà thôi, không hơn.”

Đinh Ngọc Điệp lắp bắp: “Sau đó…chú Bàn Lĩnh sẽ thế nào?”

Dịch Táp hạ quyết tâm: “Anh động não mà nghĩ đi, chúng ta chạy thoát, chú ấy rơi vào thế hạ phong, về sau cũng không khống chế được tức nhưỡng nữa, vậy tức nhưỡng sẽ như thế nào?”

Sắc mặt Đinh Ngọc Điệp dần thay đổi.

Tức nhưỡng có khả năng tấn công người, giống như dây mây có đầu mυ'ŧ sắc nhọn vậy, vết sẹo bị đâm xuyên trên đùi hắn chính là do chúng ban tặng.

Đinh Bàn Lĩnh thua trận, tức nhưỡng lại không có mục tiêu nào khác, đương nhiên sẽ xoay ngược lại tấn công y…

Cổ họng hắn khô khốc, dùng sức nuốt nước bọt: “Vậy tức là…chết?”

Dịch Táp im lặng một hồi: “Không nhất định, có khi còn tệ hơn thế nữa, anh nghĩ lại về Đinh Trường Thịnh mà xem.”

Huyệt thái dương của Đinh Ngọc Điệp nảy lên thình thịch: Không sai, Đinh Bàn Lĩnh có chết cũng tuyệt đối không phải một thi thể bỏ đi, ở trong hầm đất trôi nổi, thi thể có thể được đem ra “tái sử dụng”, nói cách khác, Đinh Bàn Lĩnh rất có thể đã “biến đổi”.

Hắn ôm vài phần tâm lý may mắn: “Nhưng suốt một năm nay, chúng ta đều không tìm được hầm đất trôi nổi, nó không còn ‘đất mở cửa’ thêm lần nào nữa, dù chú Bàn Lĩnh có thực sự thay đổi, vậy cũng chỉ bị nhốt ở trong đó như Khương Tuấn mà thôi.”

Nếu không phải cách một cái màn hình thì Dịch Táp đã táng cho hắn mấy cái rồi: “Đinh Ngọc Điệp, thân phận của anh bây giờ đã khác, trách nhiệm cũng nặng nề hơn, bất kỳ một khả năng có tồn tại nguy hiểm nào, có nhỏ hơn nữa anh cũng phải cầm kính lúp ra soi, sau đó xây thành đắp đất lên mà phòng chứ không phải là ra sức kiếm cớ chứng minh nó không tồn tại!”

Đinh Ngọc Điệp biết cô nói rất có lý, im re hồi lâu.

Dịch Táp nguôi cơn tức rồi mới tiếp tục: “Anh biết tàu ngầm không? Nó vận hành dưới biển nhưng vẫn cần định kỳ nổi lên mặt nước, xả khí và bổ sung thực phẩm vật dụng.”

Đinh Ngọc Điệp ừ một tiếng: “Không phải như cá ngoi lên mặt nước để thở sao.”

Thân làm ma nước, thường xuyên đi dạo trong nước nên cũng quen thuộc với hiện tượng của các loài cá: Trong điều kiện bình thường, khi lượng oxy hòa tan trong nước xuống thấp, cá sẽ nổi lên mặt nước lấy dưỡng khí, không khác việc tàu ngầm nổi lên là bao.

Dịch Táp nói: “Anh không cảm thấy hầm đất trôi nổi cũng vậy à, chỉ có điều nó là tàu ngầm, là cá vận hành dưới đất, cũng phải thỉnh thoảng đất mở cửa, đổi dưỡng khí. Sơ đồ xoắn ốc chúng ta tổng kể được trước đó là lộ tuyến nó từng vận hành – nhưng tàu ngầm gặp tập kích sẽ thay đổi lộ tuyến, cá bị quấy nhiễu dọa sợ cũng sẽ thay đổi quy luật hành vi, lần trước chúng ta lăn lộn một trận như vậy ở hầm đất trôi nổi, nó nhất định sẽ càng thêm bí mật, không thể nào để anh dễ dàng nắm được quỹ đạo của nó lần nữa. Cửa của nó hoàn toàn có thể mở thật lắng lẽ, không phát ra một tiếng động nào, cũng có thể mở ở nơi người không đến được, không dò tới được.”

“Anh không tìm thấy không có nghĩa là nó không ‘đất mở cửa’. Nhưng chỉ cần nó ‘đất mở cửa’, chú Bàn Lĩnh sẽ không có khả năng tiếp tục bị nhốt.”

Sau lưng Đinh Ngọc Điệp bốc lên hơi lạnh: “Chú Bàn Lĩnh sẽ được thả ra?”

Dịch Táp cười nhạt: “Sao không thả chứ? Anh ở lại hầm đất trôi nổi làm gì? Chỉ có thả ra mới có thể có tác dụng. Năm chín sáu người nhà họ Dịch gặp chuyện không may, Đinh Trường Thịnh chạy tới cứu viện, chẳng lẽ ông ta là tìm được họ ở trong động sao?”

Đinh Ngọc Điệp ngớ ra hồi lâu: Tất nhiên là không phải rồi, những người đó đều được tìm thấy trên mặt đất – những người “biến đổi” này chỉ có thả ra ngoài, trà trộn vào thế giới bên ngoài mới có thể chân chính hành động được.

Hắn vô thức nhìn ra sau, giọng cũng hạ xuống thật thấp: “Ý mày là, rất có thể chú Bàn Lĩnh đã ra ngoài rồi?”

Dịch Táp hỏi ngược lại hắn: “Nếu chú ấy ra ngoài thật rồi, anh sẽ ứng phó thế nào?”

Đinh Ngọc Điệp hít phải một hơi khí lạnh, cảm thấy đề bài này còn khiến người ta căng thẳng hơn cả lúc dự thi ma nước.

Hắn không nhịn được lẩm bẩm: “Anh phải canh chừng thật kỹ bài vị ông tổ họ Đinh và họ Dịch, phải tăng cường đề phòng, phải nhắc nhở ba họ chú ý, thậm chí phải chủ động đi tìm chú Bàn Lĩnh, không sai, tiên hạ thủ vi cường, chúng ta phải đi trước một bước…”

Dịch Táp nhắc nhở hắn: “Nội bộ ba họ hiện giờ có bao người thực sự biết được bí mật này?”

Trong đầu Đinh Ngọc Điệp loạn cào cào: “Không biết là bao nhiêu nữa, người biết rõ sự tình đã chết gần hết trong chuyến trước, hiệu giờ nhóm mới phái đi tìm hầm đất cũng chỉ biết là cần tìm chứ không biết nội tình. Người chân chính biết toàn bộ bí mật này cũng chỉ có mấy người chúng ta thôi.”

Dịch Táp nói: “Nói cách khác, mấy người chúng ta biến mất rồi, bí mật này cũng sẽ được che lấp toàn bộ?”

Nói xong lời này, hai người trong ngoài màn hình chằm chằm nhìn nhau vài giây, Đinh Ngọc Điệp có cảm giác không khí như lạnh xuống mấy độ.

Không sai, bí mật này rất trọng đại, người biết rõ tiền căn hậu quả chỉ lác đác có vài người, lỡ như một ngày nào đó, những này đều không hẹn mà cùng chết một cách ly kỳ thì bí mật này thực sự sẽ bị che lấp.

Giọng Đinh Ngọc Điệp hạ xuống thấp hơn: “Ý mày là…nó sẽ gϊếŧ chúng ta diệt khẩu? Không phải đâu chứ, muốn gϊếŧ sao không gϊếŧ từ sớm đi cho rồi?”

Dịch Táp buồn cười: “Sao anh lại nghĩ trước đây nó không có tâm tư này?”

“Lúc ở dưới hồ Bà Dương, em và Tông Hàng đầu tiên là bị ném vào ổ ngao sò, nếu không phải may mắn thì đã chết sớm rồi.”

“Sau đó, không phải Khương Tuấn muốn gϊếŧ chúng ta sao? Chỉ có điều lấy một chọi ba hắn không chắc ăn lắm, cuối cùng bị chúng ta bắt trói, nên mới thả tin tức vào đầu em nhiễu loạn.”

“Lần ở Hồ Khẩu, đáng tiếc là trong đó không có một Khương Tuấn nào cho nó khống chế, nó cách quá xa, lực ảnh hưởng đối với anh thông qua bài vị có hạn nên chỉ có thể điều khiển anh vẽ hai bức vẽ, nếu không chẳng phải đã bảo anh vung đao lên rồi sao?”

“Mà lần ở Tam Giang Nguyên kia, rốt cuộc cũng tới địa bàn của nó, mọi người đều bị lôi xuống đất, dụng ý của cái ổ đó còn chưa rõ ràng à? Thậm chí cuối cùng còn thả Đinh Trường Thịnh lên, chỉ có điều trời xui đất khiến, bị Đinh Thích đánh gục.”

“Từ đầu tới cuối, nó đều cố hết sức bảo vệ bí mật này, miễn là cần thiết thì căn bản sẽ không từ một thủ đoạn nào.”

Môi Đinh Ngọc Điệp mấp máy, bỗng bừng tỉnh ngộ: “Mẹ kiếp, con bé này, dọa anh sợ toát cả mồ hôi. Nhưng tất cả những cái này cũng phải có một tiền đề đó là suy luận của ông lớn chính là chân tướng, đúng không?”

Dịch Táp cười khanh khách: “Đúng vậy, em đang thay mặt chú Bàn Lĩnh bồi dưỡng người nối nghiệp đó, anh cho rằng suy luận chỉ là đầu óc nóng lên đoán mò, đẩy ra không nghĩ nữa là xong sao?”

Đinh Ngọc Điệp phát cáu, kéo cổ áo quạt gió, phẫn nộ nói: “Vậy anh mày mong những gì ông lớn suy luận chỉ là nói quá lên chứ đánh chết anh cũng không muốn đối đầu với chú Bàn Lĩnh.”

Cúp máy, Đinh Ngọc Điệp tiếp tục quạt cổ áo, quạt quạt một hồi, chợt cảm thấy sau lưng lành lạnh.

Quay đầu lại nhìn, trông thấy cửa sổ sau lưng để mở một cánh, gió chính là thổi vào từ đó.

Đây là do hắn mở, thuần túy chỉ là để lấy gió mát cho ngày hè bớt oi bức, buổi tối cũng chưa đóng lại.

Đinh Ngọc Điệp ngồi nhìn một lúc, bỗng đứng bật dậy, loạt xoạt đi đóng cửa sổ, còn khóa cả chốt lại.

Sau này đi ngủ vẫn nên đóng cửa sổ thì hơn.