“Phế vật, phế vật, có đỗ cái xe cũng không xong, tao cần mày làm tích sự gì?
Nhìn chiếc Bentley bị vỡ khắp xe, khóe mắt Ngụy Vô Danh co rút.
Tài xế sợ tái mét mặt mũi, cả người run rẩy không ngừng.
“Là hắn ta...chắc chắn là đám người đó...bọn họ thế mà thật sự dám đâm xe...”
Hắn ta không thể tưởng tượng nổi, một chiếc xe 5, 6 triệu tệ, mà Tiêu Thiên nói đâm là đâm, xong rồi, lần này thật sự xong đời rồi!
“Con mẹ nó, não mày chỉ toàn phân thôi à?”
Số cơn tức giận của Ngụy Vô Danh hôm nay còn nhiều hơn 20 năm qua cộng lại.
Trong lòng tràn đầy cảm xúc bạo ngược, vừa đấm vừa đá lên tên tài xế đang cuộn tròn dưới đất, cả người hắn toàn dấu chân, hoàn toàn không thể nhận ra.
Vào lúc này, Ngụy Hiền mang theo mấy chục gã đàn ông cao to vạm vỡ vội vã chạy đến.
Nhìn thấy Ngụy Vô Danh mặt mũi sưng tím, người ngợm nhếch nhác, trong lòng hắn vô cùng kinh hãi, vội vàng tiếp đón: “Thiếu gia, sao anh lại thế này?”
“Đồ chó má, sao chúng mày đến chậm như vậy?”
“Thiếu gia, hôm nay tôi đi thăm hỏi các ông chủ của doanh nghiệp tỉnh khác, cho nên...”
“Được rồi, đừng nói nữa, nhanh đưa tao đi bệnh viện”.
Ngụy Vô Danh cảm thấy mặt hắn đau nhức, chỉ nói thôi cũng ảnh hưởng đến vết thương trên mặt.
“Vâng... thiếu gia!”
......
Trò cười ở buổi giao lưu các doanh nghiệp Nam Bắc kết thúc, danh tiếng của người thừa kế nhà họ Ngụy, Ngụy Vô Danh cũng lan truyền đi khắp tỉnh Quảng, bị mọi người chế giễu.
Đường đường là đại thiếu gia nhà họ Ngụy lại bị hai tên vô danh tiểu tốt dạy dỗ cho một trận, mất hết sạch thể diện.
Những doanh nghiệp phía Nam vốn muốn ôm chân nhà họ Ngụy cũng dập tắt suy nghĩ đó.
Nhà họ Ngụy ở Tân Đô cái gì chứ, đúng là trò cười!
Nhưng chuyện này cũng tạo nên ảnh hưởng không nhỏ, đối với danh tiếng của tập đoàn Trần Thị thì vừa tốt vừa xấu.
Nhân viên chính phủ phụ trách buổi giao lưu Nam Bắc lần này sau khi nhận được tin tức liền nổi cơn tam bành!
Phao tin muốn dạy dỗ tập đoàn Trần Thị một bài học, người phụ trách thông báo lên cấp trên, mong lãnh đạo cấp cao đưa ra ý kiến phê bình.
Tất cả mọi người đều đang đợi xem kịch hay của tập đoàn Trần Thị, đặc biệt là các doanh nghiệp lâu đời trong tỉnh, hận không thể ra sức chèn ép tập đoàn Trần Thị.
Nhưng điều khiến mọi người không thể ngờ là, người phụ trách đó kinh hồn bạt vía bước ra khỏi đơn vị, thậm chỉ còn có chút hoảng sợ.
Sau khi đi ra, thì lặng im không hề nhắc đến chuyện dạy dỗ tập đoàn Trần Thị.
Thậm chí hôm đó còn xin nghỉ phép ba tháng với lí do sức khỏe không tốt.
Tin tức vừa truyền ra đã khiến thành phố Việt náo động!
Tên ngốc cũng nhìn ra trong chuyện này có uẩn khúc.
Phía sau tập đoàn Trần Thị có ô dù lớn nâng đỡ.
Lúc này, tất cả những người chuẩn bị xem kịch hay đều im lặng, phải biết cấp bậc của người phụ trách buổi giao lưu doanh nghiệp Nam Bắc lần này không hề thấp, người có thể khiến cho một người nói năng cẩn thận như ông ta cúi đầu thì địa vị sao có thể nhỏ được?
Không ai là kẻ ngốc, kẻ nọ thông minh hơn kẻ kia, vốn tưởng rằng tập đoàn Trần Thị chỉ là lính mới phát triển thần tốc, mà không ngờ người ta lại là mãnh hổ xuống núi.
Ngụy Vô Danh đá vào tấm sắt rồi!
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.
Phải kết thân với tập đoàn Trần Thị, dù không hợp tác thì cũng không thể đắc tội!
Trên đời này, không có kẻ thù mãi mãi, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, đứng sai đội thì đứng lại là được.
Trong văn phòng tổng giám đốc, tại công ty chi nhánh thành phố Việt của tập đoàn Trần Thị.
Tiêu Thiên ngồi trên sofa pha trà, Vương Thiếu Du cung kính đứng bên cạnh, gương mặt sắp tê cứng vì cười.
Trần Mộng Dao đứng bên cạnh xem chỉ thấy buồn cười.
Ở với Tiêu Thiên lâu như vậy, cô đã gặp không ít cảnh giả bộ không được thì ăn vạ kiểu này.
Ví như ba gia tộc lớn ở Vân Thành chính là bị hạ bệ như vậy mà?
Trần Mộng Dao cũng đã quen rồi.
“Nào, uống trà!”
“Cảm ơn Tiêu tiên sinh”.
Vương Thiếu Du được yêu mà lo nhận lấy chén trà, rối rít cúi đầu cảm ơn.
Tiêu Thiên phất tay: “Đừng đứng nữa, ngồi xuống đi, tôi không thích ngước lên nhìn người khác”.
“Vâng!”
Vương Thiếu Du vội vàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tiêu Thiên, cẩn thận nhẹ nhàng chạm vào ghế, không dám ngồi xuống hẳn.
“Cậu hôm nay làm khá lắm”.
Tiêu Thiên hờ hững nói.
“Tiêu tiên sinh đã quá khen, đều là việc em nên làm cả”.
Vương Thiếu Du biết, không một không thể giở bất kì trò khôn mặt nào trước mặt Tiêu Thiên, hắn ta thành khẩn nói: “Anh Tiêu, chuyện trước đây là em đã sai, em lần nữa xin lỗi anh”.
“Để bù đắp, lần này em cố ý mang đến một thỏa thuận hợp tác”.
Dứt lời, Vương Hầu đứng bên cạnh liền đưa đến một bản thỏa thuận hợp tác dày cộm.
Vương Thiếu Du nhận lấy bản hợp đồng, hai tay dâng lên: “Em nghe nói tập đoàn Trần Thị định tiến vào thị trường phía Bắc, vì vậy đã tự ý làm bản thảo thuận hợp tác này, hy vọng có thể hợp tác với tập đoàn Trần Thị”.
Tiêu Thiên nheo mắt, tên Vương Thiếu Du này là một người thông minh, tuy bị nghi ngờ là có đầu cơ trục lợi, nhưng thái độ nhận lỗi rất tốt, rất thành khẩn.
Quan trọng nhất là, trên xe Trần Mộng Dao có nói tốt cho hắn không ít.
“Tôi không quản lý việc kinh doanh”.
Tiêu Thiên lắc đầu, không nhận.
Lòng Vương Thiếu Du căng thẳng, bỗng chốc nôn nóng: “Tiêu tiên sinh, có phải em làm chưa tốt chỗ nào không... anh...”
“Đưa hợp đồng cho vợ tôi xem thử!”
Tiêu Thiên cầm chén trà lên, nhấp một ngụm.
Vương Thiếu Du vui mừng khôn siết, vội vàng đứng dậy hai tay đưa hợp đồng, nhưng chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt.
Hắn không dám nhìn người phụ nữ của Tiêu Thiên!
Trần Mộng Dao cầm lấy bản thỏa thuận hợp đồng mở ra xem, nửa tiếng sau, Trần Mộng Dao để bản hợp đồng xuống.
Bản thỏa thuận này nên gọi là thỏa thuận đại lí hơn là thỏa thuận hợp tác.
Đại lí toàn quyền tất cả các sản phẩm của tập đoàn Trần Thị, làm người đại diện cho khu vực Yến Kinh, đồng thời giao nộp một khoản tiền đảm bảo giá trị 1 tỷ theo hợp đồng.
1 tỷ này có khác gì cho không đâu.
Không chỉ vậy, dốc sức giúp đỡ tập đoàn Trần Thị khai thác thị trường phía Bắc, nghiêm túc chấp hành theo hệ thống điều lệ của tập đoàn Trần Thị.
Ở cuối hợp đồng còn có một điều kiện đi kèm, nếu về sau tập đoàn Trần Thị tiếp tục đá chân sang các ngành khác thì ưu tiên suy xét cho nhà họ Vương.
Đây là đang muốn trói chặt vào tập đoàn Trần Thị à?
Vừa đưa tiền vừa bỏ công sức, có miếng bánh từ trên trời rơi xuống thật à?
Dù cho Vương Thiếu Du có đến với ý định xin lỗi và chuộc tội, thì cô cũng phải thận trọng, không muốn vì nhỏ mà mất lớn, vì bản thân nhất thời ham rẻ mà chuộc lấy tai họa.
“Bản hợp đồng này rất hào phóng”.
Trần Mộng Dao suy nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ gọi cố vấn pháp lý đến xem, nếu không có vấn đề gì thì sẽ ký tên”.
“Cần phải vậy!”
Vương Thiếu Du vội vàng gật đầu, trong lòng xúc động bùi ngùi, bản thân đến để tặng tiền còn sợ người khác không nhận, nếu là trước đây, đánh chết hắn cũng không tin bản thân có thể làm những chuyện thế này.
Ngay sau đó, một vài cố vấn pháp lý đã đến, cẩn thận kiểm tra bản hợp đồng và không phát hiện ra vấn đề gì, lúc này Trần Mộng Dao và Vương Thiếu Du liền ký kết thỏa thuận ngay tại đó.
Giây phút này, tảng đá lớn trong lòng Vương Thiếu Du mới hoàn toàn bỏ xuống.
Hắn lập tức gọi điện cho bộ phận tài vụ của gia tộc chuyển tiền, không đến 2 phút, tài khoản của tập đoàn Trần Thị đã tăng thêm 1 tỷ.
“Tổng giám đốc Trần, sau khi trở về, tôi có thể công bố với truyền thông không?”
Vương Thiếu Du hỏi.
Kỳ thực, kí được hợp đồng thì nhà họ Vương đã buộc chặt vào tập đoàn Trần Thị, hiểu lầm với Tiêu Thiên cũng đã được gỡ bỏ.
Nhưng trong lòng hắn vẫn có chút mưu đồ nho nhỏ.
Chỉ cần Trần Mộng Dao gật đầu, hắn sẽ lập tức có thể quay về tiến hành.
Trần Mộng Dao gật đầu đồng ý, đây là chuyện tốt, công khai cũng coi như là tạo đà để tập đoàn Trần Thị tiến vào thị trường phía Bắc.
Thấy Trần Mộng Dao đồng ý, Vương Thiếu Du vui mừng như điên: “Cảm ơn tổng giám đốc Trần, cảm ơn cô!”
Trần Mộng Dao giật mình, có cần phải kích động thế không?
Cô không hiểu, nhưng Tiêu Thiên lại biết rất rõ.
“Nhưng cậu phải nhớ kĩ, hợp tác thì hợp tác, nếu cậu làm điều phi pháp, làm hỏng danh tiếng của tập đoàn Trần Thị, thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu, rõ chưa?”
Tiêu Thiên nói một lời hai ý.
Sao Vương Thiếu Du không hiểu cơ chứ, hắn kích động muốn nhảy dựng lên.
Thành công rồi, hắn thành công rồi!
Kiềm chế sự kích động trong lòng, hắn nói chắc như đinh đóng cột: “Tiêu tiên sinh, anh yên tâm, em đảm bảo với anh, tuyệt đối không xảy ra những chuyện như vậy.”
Tiêu Thiên đặt chén trà xuống, gật đầu, Vương Thiếu Du biết điều rời đi.
Ra khỏi cổng công ty, Vương Thiếu Du có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
“Nhị... nhị thiếu gia, đợi tôi với!”
Vương Hầu sắc mặt tái mét nói.
“Sao vậy?”
Vương Thiếu Du chau mày: “Thấy không khỏe à?”
“Không... không phải!”
Vương Hầu lắc đầu: “Đáng sợ quá, khí thế của người đó quả thật quá đáng sợ”.
Mặt hắn ta trắng bệch, toàn thân lạnh lẽo, giống như vừa bước ra từ kho lạnh.
“Cậu nói Tiêu tiên sinh?”
Vương Thiếu Du nói: “Đâu có...”
“Nhị thiếu gia, anh không phải người tập võ, tất nhiên không thể cảm nhận được”.
Vương Hầu khó khăn nuốt nước bọt, vẻ mặt kính sợ nói: “Vị tiên sinh này ngồi ở đó mà mang cho tôi cảm giác như núi Thái Sơn, đây còn là anh ta không cố ý để lộ khí tức. Nếu anh ta nhằm vào tôi, e là tôi đã sớm quỳ xuống đất rồi”.
“Thật sự khủng bố thế à?”
Vương Thiếu Du bị hắn ta nói cho sởn tóc gáy.
“Ừm!”
Vương Hầu nói: “Tu vi võ thuật của vị tiên sinh này đã đạt đến cấp độ thần rồi, ở phía Bắc, tôi chưa từng thấy ai có khí tức mạnh mẽ như vậy, anh ta ít nhất cũng đã đột phá tầng thứ 3.
Lúc nói lời này, trong lòng hắn cũng đang run lẩy bẩy.
Tầng thứ 3, đây là cao thủ của cao thủ, trên giang hồ, người luyện võ gọi đây là “Tông sư”!
Chỉ có một vài gia tộc lớn trên thế giới, mới có thể nuôi dưỡng ra cao thủ như vậy.