Sáng sớm hôm sau, Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao dậy thật sớm, đưa Tần Nhu đến trường đại học ở Vân Thành.
Cô gái nhỏ, sau khi thực tập trong tập đoàn Trần Thị một thời gian, càng có nhiều kinh nghiệm hơn, khác hẳn với các sinh viên xung quanh.
Nếu để các sinh viên khác biết rằng cô mới báo danh đã tìm được một công ty thực tập, e rằng sẽ hâm mộ chết được.
"Chị, anh rể, hai người về đi!"
Khi đến ký túc xá của sinh viên, Tiêu Thiên bỏ đồ xuống, Tần Nhu cười nói: "Một mình em làm được!"
Nhìn người em họ có phần giống mình này, Trần Mộng Dao rất xúc động, giống như cô nhìn thấy chính mình mấy năm trước.
“Vậy thì nhớ giữ sức khỏe, có việc gì thì gọi điện thoại cho chị hoặc là gọi cho anh rể, đừng một mình chịu đựng nhé.” Trần Mộng Dao nói.
"Chị cứ yên tâm, chỉ cần em không có tiết học, em sẽ đến công ty làm."
Đây là khoảng thời gian vui nhất đối với Tần Nhu trong cả cuộc đời cô, tuy phải xa nhà nhưng cô và em trai đã tự lập bằng sự nỗ lực của bản thân.
Mặc dù sự độc lập này toàn phụ thuộc vào Trần Mộng Dao, cô đã quyết tâm học tập thật chăm chỉ và tạo ra nhiều lợi ích hơn nữa cho Tập đoàn Trần thị trong tương lai.
Cho nên, cô đã ghi danh học chuyên ngành kiến trúc, để có thể thiết kế nhiều kiến trúc và bản vẽ cho tập đoàn Trần thị.
"Được, vậy anh chị đi trước nhé!"
Tiêu Thiên cười rồi dẫn Trần Mộng Dao xoay người rời đi.
Sau khi tiễn hai người xuống lầu ký túc xá, Tần Nhu mới trở về ký túc xá, khi cô mở vali ra, nhìn thấy bên trong có một xấp tiền.
Nước mắt lập tức tuôn trào!
Trên đường đi, Trần Mộng Dao nhìn Tiểu Thiên: "Chú à, không phải chú nói muốn dạy tính độc lập cho con bé sao? Tại sao lại cho con bé nhiều tiền như vậy?"
Tiêu Thiên lắc đầu một cái: "Những học sinh khác đều là do ba mẹ đưa đón. Tuy rằng con bé không nói gì, nhưng anh biết trong lòng con bé thật sự rất thất vọng. Tuy rằng tiền là bình thường, nhưng nó rất thực tế, con bé ở hoàn cảnh xa lạ như nơi này có thể tìm được một cảm giác an toàn."
Tiêu Thiên luôn là người theo chủ nghĩa thiết thực, chuyện tiền bạc không có gì là xấu, hơn nữa tiền bạc cũng chỉ là thể hiện chút tấm lòng đối với cô em gái họ.
Trần Mộng Dao gật đầu, Tiêu Thiên nhìn có vẻ qua loa đại khái nhưng thật ra chú ấy rất thận trọng, có chú ấy ở đây thật là tốt!
Chẳng bao lâu, hai người đã đến công ty!
Vừa bước vào cửa, trợ lý Tiểu Nhã đã gõ cửa bước vào và nói: "Tổng giám đốc, một vài doanh nhân từ các thành phố khác đã đến. Muốn gặp cô trò chuyện một chút. Họ cũng đã đến thăm nhà máy ở ngoại ô rồi. Tôi đã thông báo cho giám đốc Từ để nhờ họ giúp đỡ tiếp khách!"
Trần Mộng Dao gật đầu: "Tôi biết rồi, một lát nữa chúng tôi sẽ đi qua đó."
Tiểu Nhã đi ra ngoài, Tiêu Thiên nói: "Anh có nên đi với em không?"
"Không cần đâu, cháu có thể ứng phó với những người này."
“Vậy thì để Jason đi với em đi!” Tiêu Thiên nói.
Trần Mộng Dao suy nghĩ một lúc rồi gật đầu!
Ngay lập tức đi đôi giày cao gót rồi rời đi!
Nhìn thấy bóng lưng Trần Mộng Dao rời đi, Tiêu Thiên thầm lắc đầu, thật là một cô gái bướng bỉnh.
Anh đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng thẩm vấn, khóe mắt lướt nhanh qua trên bàn làm việc của Trần Mộng Dao kéo xuống xem tài liệu quan trọng.
"Nha đầu này, thật là bất cẩn!"
Tiểu Thiên lắc đầu, cầm tài liệu lên, nhanh chóng đuổi theo.
Lúc này, Trần Mộng Dao và Jason đã đi thang máy xuống tầng trệt.
Ngay khi thang máy mới mở ra, Trần Mộng Dao đã nhớ đến tài liệu mà cô đã đặt trên bàn.
Đi gấp quá, nếu không có tài liệu kia cũng không thể được.
“Jason, đợi tôi ở đây một chút, tôi lên tầng lấy tài liệu.” Trần Mộng Dao nói.
“Phu nhân, xin hãy để người hầu trung thành nhất của cô làm công việc này.” Jason đặt tay phải lên trên ngực, vẻ mặt đầy trung thành nói.
Trần Mộng Dao cảm thấy thật kỳ quặc, nhưng sau khi suy nghĩ một lát, vẫn gật đầu: "Được, vậy tôi sẽ đợi anh ở đây."
Jason quay lưng định đi thì đột nhiên, có mấy người cao to lực lưỡng bước ra từ một góc tối bên cạnh, một trong số họ thậm chí nhìn cũng không kém gì Jason.
"Mới vừa xuống sao lại đi lên rồi?"
Jason đột nhiên trở nên nghiêm túc, cơ bắp cũng vô thức căng lên, anh đi tới trước mặt Trần Mộng Dao, nhìn bọn họ: "Các người là ai, muốn làm gì?"
Liszt bước ra khỏi đám đông: "Làm gì? Tất nhiên là tìm tổng giám đốc của anh để bàn công việc rồi."
Trần Mộng Dao cau mày, chặn mình trong nhà xe mà bảo là làm ăn? Xem cô là đứa bé ba tuổi chắc?
“Các người muốn làm gì?” Mắt Trần Mộng Dao nhìn thẳng vào Liszt: “Anh Liszt, đây là thái độ của anh khi nói chuyện làm ăn đấy sao?
Jason thì thầm với Trần Mộng Dao: "Phu nhân, lát nữa một trận chiến có thể sẽ xảy ra. Vì sự an toàn của cô, cô nên lên tầng trước."
Chỉ cần lên tầng, Trần Mộng Dao sẽ an toàn, có Tiêu Thiên ở đó, không cần biết bất kể là bao nhiêu người thì cũng chỉ là bọn tép riu.
"Muốn đi?"
Liszt cười lạnh: "Không có cửa đâu!"
"Trần tiểu thư, có một câu nói cổ của người Hoa Hạ xưa, hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, cô tự lên xe hay để tôi mời cô lên xe?"
Lúc nói điều này, đôi mắt hắn tham lam lướt qua trên người Trần Mộng Dao.
Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu không có tên đàn ông xấu xí Jason này!
Hắn biết người ngoại quốc này nhất định là vệ sĩ do Trần Mộng Dao mời tới.
Điều đáng tiếc duy nhất là Tiêu Thiên không đi theo cùng, coi như là may mắn cho hắn, nếu không hôm nay chính là ngày giỗ của hắn.
Liszt nghĩ, sau khi tra tấn Trần Mộng Dao xong, sẽ quay lại tìm cái tên Tiêu Thiên đó.
"Phu nhân, đi mau!"
Jason lập tức hét lên, trận chiến sắp bắt đầu.
Tên to lớn vạm vỡ cầm đầu nổi giận gầm lên một tiếng, lao tới, đám người phía sau hắn cũng chen lên bao vây xung quanh Jason.
"Chạy mau, phu nhân!"
Jason chỉ một cú đấm đánh bay một gã to lớn lao tới, và sau đó lao vào đám người!
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Tuy rằng thực lực của Jason rất lợi hại, nhưng là đối thủ cũng không kém cạnh, những người này đều đã qua huấn luyện, đặc biệt là gã đàn ông có chiều cao tương đương Jason, cơ bắp cũng không thua Jason chút nào.
"Ầm!"
Như cối xay vậy cú đấm nặng nề đập vào nhau, một làn sóng không khí vô hình đẩy hai người lui lại.
Jason lùi hai bước, gã to lớn kia thì lùi bốn bước.
Nếu như là trước khi tu luyện thuật Kim Chung Tráo, thực lực của Jason với tên to lớn này là kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng bây giờ Jason mạnh hơn một bậc.
Hai mắt của cái tên to con kia sợ hãi, biết mình không phải là đối thủ của Jason, hét lớn: "Để tôi ở lại cản hắn, các người mau tiến lên, đừng có chần chừ!"
"Cút ngay!"
Jason một phát đã đá bay tên to con kia , sau đó hét lớn về phía Trần Mộng Dao: "Phu nhân, cô mau đi đi!"
"Ầm!"
Thừa dịp lúc Jason mất tập trung, gã đàn ông to con đã đấm vào ngực Jason, nện liên tiếp vào người khiến Jason phải lùi lại.
Hai tay đấm khó đánh bại bốn tay, nhưng có hơn chục người ở đây, chỉ cần một sơ hở, Jason sẽ rơi vào thế bất lợi!
Nếu không có Kim Chung Tráo, giờ phút này Jason đã bị thương nặng rồi.
Trần Mộng Dao hoảng loạng, thấy Jason bị đánh, sao có thể chịu đi trốn được.
"Dừng lại! Các người dừng lại cho tôi!"
Cô hét lớn: "Tôi bảo các người dừng lại.”
"Có vẻ như Trần tiểu thư cảm thấy rất đau lòng với cấp dưới của mình."
Liszt cười lạnh một tiếng: "Đánh cho tôi, đánh đến khi Trần tiểu thư lên xe mới thôi!"
Hắn nhìn chằm chằm Trần Mộng Dao, du͙© vọиɠ trong mắt không che giấu, chờ cô lên xe đưa cô vào khách sạn, nhất định phải dày xéo cô thật tốt!
"Phu nhân, không thể được!"
Jason vừa tức vừa giận, nếu Trần Mộng Dao thật sự bị bắt đi, vậy gã chỉ có thể chết để tạ tội!
Gã vô cùng hận chính mình, nếu như Kim Chung Tráo của gã tu luyện đến bậc sâu hơn một chút đạt tới cấp bậc Thiết Cốt, thì những người này hoàn toàn không phải đối thủ của gã!
Nhưng bây giờ cấp bậc của gã chỉ là Đồng Bì, mặc dù phòng ngự kinh người, nhưng vẫn không địch lại những người này.
"Trần tiểu thư, suy nghĩ kỹ chưa? Sự kiên nhẫn của tôi gần như đã đến giới hạn rồi. Nếu cô còn không quyết định, vệ sĩ trung thành của cô sẽ bị người của tôi đánh chết!"
"Phu nhân, không... không thể ..."
Jason còn chưa kịp dứt lời thì gã đàn ông to lớn đã đấm mạnh vào ngực Jason.
"Ầm!"
"Phốc!"
Một ngụm máu tươi trào ra từ miệng của Jason!
"Jason!"
Trần Mộng Dao sốt ruột, dậm chân: "Dừng lại, đừng đánh nữa! Tôi đi với các người!"
"Ha ha, tốt!"
Liszt cười lớn, bước tới, kéo tay Trần Mộng Dao, dùng sức kéo cô vào chiếc xe đen ở giữa rồi nhanh chóng rời đi!
Thấy Liszt thành công, những người đi theo hắn cũng nhanh chóng lên xe rời đi.
"Phu nhân! Phu nhân!"
Jason đã bị chấn thương nội tạng nghiêm trọng, xương sườn cũng bị gãy năm cái! Xương đùi cũng bị gãy rời.
Gã là một tên phế vật, ngay cả chủ nhân của mình còn không bảo vệ được, gã thật là một tên phế vật!
Gã là một nhà vô địch quyền anh đai đen người AQ vô tích sự, ngay cả bà chủ của mình còn không bảo vệ được thì làm sao có thể đối mặt với chủ nhân đây!
Đúng lúc này, thang máy mở ra, Tiêu Thiên bước ra với tập tài liệu trên tay.
Ngay khi cửa thang máy vừa mới mở ra, anh nhìn thấy Jason đang đau đớn muốn chết.
Sắc mặt của Tiêu Thiên thay đổi đột ngột, vội vàng chạy tới: "Jason, Mộng Dao ở đâu?"
"Chủ nhân!"
Thấy Tiểu Thiên, Jason khóc lóc thảm thiết: "Là tại tôi bất tài, tôi thật đáng chết, phu nhân bị Liszt cướp đi rồi, tôi là tội nhân, cho tôi chết đi!"
Vừa nói gã vừa huy động toàn bộ sức mạnh tập trung vào lòng bàn tay phải, hướng thẳng về phía đỉnh đầu của mình vỗ tới.
Đúng lúc này, một bàn tay có lực rất mạnh ngăn cản gã!
Đó là Tiêu Thiên!
"Những kẻ hèn nhát mới tạ tội bằng cái chết, chỉ những người gan dạ mới dũng cảm đối mặt với nó."
Tiêu Thiên trầm mặt nói: "Anh có dũng khí muốn chết, tại sao lại không có dũng khí đi tìm phu nhân về?"
Câu nói này đến tai Jason như một lời giác ngộ.
“Chủ nhân… tôi… tôi nhất định sẽ đưa phu nhân về, tôi lấy mạng sống của Jason ra đảm bảo!” Gã đứng lên như không có cơn đau gãy xương vậy.
Tiêu Thiên gật đầu và vội vàng yêu cầu bộ phận an ninh xem lại camera, xác định biển số xe.
Sau đó Tiêu Thiên bấm gọi cho Trương Thu Bạch: "Mộng Dao đã bị bắt đi bởi một người tên Liszt. Biển số xe là..."
Dưới lời nói điềm tĩnh, ẩn chứa sát khí ngập trời, Trương Thu Bạch nghe điện thoại cũng cảm thấy linh hồn mình gần như sắp bị đóng băng.