Rể Sang Đến Nhà

Chương 138: Có thể doạ người

Nghe vậy, Tần Cương sắc mặt tối sầm lại.

Sắc mặt của Hồ Ngọc Lan cũng không khá hơn là bao, bởi vì hôm đó, bà ta cũng chơi bài bên ngoài cả đêm!

Mọi người xung quanh nghe những lời Tần Ngọc Liên nói, tất cả đều im lặng!

Từng người một buông điện thoại trong tay xuống, ánh mắt phức tạp nhìn bà ta.

Bà cụ Tần nhớ tới người chồng đã mất mà nước mắt lã chã rơi, chỉ tay vào vợ chồng Tần Cương mà chửi: “Hai đứa súc sinh này, chúng mày không chăm sóc bố được một ngày, còn có mặt mũi đến đòi tiền?”

Có câu, nuôi con để trông cậy lúc già, bọn họ đúng là nuôi phải loại vô tình vô nghĩa!

Lúc trước bà cụ Tần không hiểu chuyện đã làm tổn thương Tần Ngọc Liên, nhưng bây giờ, bà tuyệt đối sẽ không để Tần Cương, một tên súc sinh như hắn làm hại đến mình.

Vừa nói xong, tất cả mọi người nhìn Tần Cương, ánh mắt vô cùng tức giận.

Cảm nhận được ánh mắt mọi người, như mũi dao đâm sau lưng.

Ông ta vội vàng giải thích: “Mẹ, mẹ già rồi hồ đồ rồi sao? Con là con trai mẹ mà!”

“Đúng vậy, sao mẹ lại nói giúp người ngoài chứ?” Hồ Ngọc Lan nhíu mày, trong mắt hiện rõ sự tức giận.

Nếu là trước kia, bà cụ đã bị doạ đến mức không dám nói rồi, nhưng hôm nay, bà cụ không những không lùi bước, ngược lại bà giáng cho Hồ Ngọc Lan một cái tát.

“Bốp!”

Một âm thanh chúa chát vang lên, tất cả mọi người đều sững sờ.

Cái tát giáng thẳng vào mặt Hồ Ngọc Lan, bà ta nằm mơ cũng không ngờ, bà lão già vẫn chưa chết này lại dám đánh mình!

Tần Cương cũng đờ đẫn cả người, chẳng lẽ bà cụ điên rồi?

“Bà già này bà dám đánh tôi?”

Hồ Ngọc Lan tức điên người, giơ nanh múa vuốt nhào tới, nhưng bị Tần Kiên kéo lại: “Mẹ về đi, đừng náo loạn nữa, bà nội vừa mới xuất viện đấy!”

“Mẹ!”

Tần Nhu xấu hổ: “Nếu muốn đòi tiền, thì có lẽ nên là các cô đòi tiền mẹ mới phải. Bà nội làm phẫu thuật, nằm viện hơn 20 ngày, tốn cả hàng chục triệu, có phải là mẹ nên san sẻ chút không?”

“Còn mấy ngày này, hai người không hề đến bệnh viện thăm bà nội, bây giờ lại chạy tới cố tình gây sự, con…con thật sự cảm thấy xấu hổ thay!”

Nói xong, cô không nhịn được nữa, che mặt khóc.

“Đồ ăn hại, mày dám nói những lời này với tao!” Hồ Ngọc Lan gần như phát điên: “Nếu tao biết trước mười tháng mang thai sẽ sinh ra cái loại như mày thì tao đã không giữ lại mày làm gì rồi!”

Nghe vậy, mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hồ Ngọc Lan.

“Thật là một diễn viên xuất sắc, không phụng dưỡng cha, còn muốn đòi tài sản?”

“Ông thấy không, bà ta còn muốn đánh bà cụ nữa kìa!”

“Cặp vợ chồng này đúng là cầm thú, vừa nãy chúng ta đều bị bọn họ lừa!”

Mọi người đều bị kích động, từng người một đều muốn vạch trần bọn họ, để cho mọi người xem bộ mặt xấu xí của bọn họ.

Tần Cương cũng không chịu thua: “Tới đây, có bản lĩnh thì gϊếŧ chết tôi đi!”

“Tôi chỉ đến để lấy lại tiền của mình, có gì sai sao?”

Tới giờ phút này, ông ta cực kỳ giống như một con chó hoang bị dồn vào góc tường, nhìn dáng vẻ hung ác, nhưng thực tế trong lòng lại rất hoảng sợ.

“Cậu…… cậu….”

Tần Ngọc Liên tức giận đến run người: “Cậu còn mặt mũi nói ra cơ à?”

Đột nhiên, Tiêu Thiên đứng ra nói: “Hai trăm nghìn tệ phải không? Được, số tiền này cháu cho cậu.”

Cái gì?!

Nghe vậy, xung quanh đều ồ lên.

“Tiêu Thiên, tiền này không được cho ông ta!” Tần Ngọc Liên nghiến răng nghiến lợi nói.

“Chú, không thể đưa!”

“Tiêu Thiên…..”

Thậm chí cả mọi người xung quanh đều lên tiếng khuyên nhủ.

“Thằng nhãi, đừng cho ông ta, xem hai người bọn họ có thể làm gì!”

“Trên đời này kiếm tiền không dễ gì, tuyệt đối đừng bị hai người này hù doạ!”

Nghe được những lời này, Tiêu Thiên cười lãnh đạm, quay đầu nhìn về phía hai người kia: “Tiền cháu có thể cho cậu, nhưng cháu có một điều kiện!”

“Cậu nói điều kiện đi!”

Chỉ cần có tiền, đừng nói là một điều kiện, 10 cái ông ta cũng đồng ý.

“Từ nay về sau, bà ngoại không liên quan gì đến nhà cậu nữa! Sau này hai người không được xuất hiện trước mặt bà nữa.”

“Cái này….”

Tần Cương do dự.

Lúc này, Hồ Ngọc Lan nói thẳng: “Được, tôi đồng ý với cậu, chỉ cần cậu có thể đưa tiền ra, sau này chúng tôi sẽ không xuất hiện trước mặt mấy người nữa!”

“Được!”

Tiêu Thiên gật đầu, lấy di động gọi điện: “Đợi 10 phút.”

Trong khi đó mọi người đều thấy xấu hổ thay vợ chồng Tần Cương, và cũng thấy không đáng khi Tiêu Thiên làm vậy.

Thậm chí còn có người cười trộm chê anh, người này nhiều tiền ngốc à!

Hai chị em Tần Nhu hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào, sao bọn họ lại có người cha người mẹ như vậy được chứ?

Ngay sau đó, một người đàn ông từ xa chạy đến thở hổn hển đem theo một cái hòm.

“Anh… Anh Tiêu, xin lỗi, đã để anh phải đợi lâu rồi!”

Đây là Chu Cơ – giám đốc Ngân hàng Thương Mại Vân Thành.

“Vất vả cho ông rồi, cách xa như vậy mà phải chạy tới đây!”

Tiêu Thiên vỗ vai ông ta, Chu Cơ cảm thấy vừa mừng vừa lo, vội vàng nói là chuyện mình nên làm.

“Mợ tự đếm đi, xem có thiếu không!”

Hồ Ngọc Lan đẩy Tần Cương ra, nóng lòng bước tới mở mật khẩu của chiếc hòm.

Lúc chiếc hòm được mở ra, tất cả mọi người đều bị loá mắt bởi đống tiền bên trong.

Hai trăm nghìn tệ nghe thì không nhiều, nhưng khi nhìn thấy tiền mặt thì có hơi sốc.

“10 nghìn, 20 nghìn, 30 nghìn….”

Một xấp là mười nghìn, bà ta đếm vừa đúng 20 xấp.

“Đủ rồi, đủ hai trăm nghìn tệ!” Hồ Ngọc Lan mặt mày hớn hở.

Tần Cương cũng kích động.

“Được rồi, bây giờ lập tức đi cho khuất mắt tôi!” Giọng nói của Tiêu Thiên đột nhiên trầm xuống.

“Được, được, được, chúng tôi đi đây, đi đây!”

Tần Cương gật đầu liên tục, kéo Hồ Ngọc Lan xoay người rời đi, không thèm nhìn bà cụ lấy một cái.

“Thằng cầm thú này, tôi thật sự sinh ra một đứa cầm thú rồi!” Bà cụ đau buồn.

“Mẹ, không sao cả, từ nay về sau, mẹ cứ vui vẻ hưởng phúc, coi như không có người con trai như nó!” Tần Ngọc Liên nắm lấy tay bà cụ nói.

“Bà nội, sau này cháu sẽ chăm sóc bà thật tốt!” Tần Nhu nói.

“Còn có cháu nữa, cũng vậy ạ!” Tần Kiên nghiêm túc nói.

“Các cháu, đều là những đứa trẻ ngoan!” Trần Cường không khỏi khen ngợi.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, chiếc xe Mercedes – Maybach đi tới, một người đàn ông to cao mở cửa xuống xe đi đến.

Cơ bắp trên người hắn trông như ngọn núi thịt.

Bước xuống xe, mấy người Trần Cường đột nhiên cảm nhận được áp lực.

Ai ngờ, cảnh tượng kiến bọn họ kinh ngạc đến há hốc miệng xuất hiện.

Người đàn ông nước ngoài cao to đi đến trước mặt Tiêu Thiên, quỳ một gối, cung kính nói: “Jason xin chào cậu chủ!”

Hắn ta ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt nhìn Tiêu Thiên.

“Tiêu…. Tiêu Thiên!”

Tần Ngọc Liên hoảng sợ: “Người này…. người nước ngoài này con quen à?”

“Còn không mau đứng lên giới thiệu đi?”

Jason vội vàng đứng dậy: “Chào phu nhân, tôi là Jason, người AQ, là người giúp việc mới cho cậu chủ!”

“Tiêu Thiên, đây là người giúp việc của con sao?” Trần Cường ngẩng đầu lên nhìn Jason, trời ơi, cao hơn 2 mét đấy nhỉ?

“Vâng.”

Tiêu Thiên gật đầu: “Thân thủ anh ta không tồi, sau này sẽ làm vệ sĩ cho Dao Dao.”

“Ch…chú!”

Trần Mộng Dao vội lắc đầu từ chối: “Thế này cũng đủ doạ người lắm rồi, cháu nhìn thấy anh ta là đã phát sợ rồi!”

“Nha đầu ngốc, sợ gì chứ!”

Tiêu Thiên xoa đầu cô: “Có anh ta ở đây, lúc anh không ở bên cũng yên tâm hơn một chút.”

Tần Ngọc Liên vội nói: “Đúng vậy, Tiêu Thiên nói rất đúng! Người nước ngoài này là Jason, dáng vẻ có hơi xấu một chút nhưng doạ nạt người vẫn được, mẹ sợ hai cha con xấu xa kia hại con.”

Jason nghe vậy đột nhiên giật mình.

Tốt xấu gì hắn ta cũng là nhà vô địch quyền anh đai đen ở AQ, trong mắt của phu nhân hắn ta lại chỉ có thể doạ nạt người?

Tần Ngọc Liên không biết câu mình nói khiến cho Jason trong lòng càng thêm kính sợ.

“Được rồi, quyết định như vậy đi!”

Tiêu Thiên nói: “Anh đưa em họ của tôi theo tôi!”

“Vâng, cậu chủ!”

Jason cung kính đáp!

Đoàn người rất nhanh trở về nhà.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên: “Gấp một nghìn con hạc giấy, ở….”

Là di động của bà cụ vang lên.

“Alo, có chuyện gì vậy?” Bà cụ đã quên đeo rằng mình đeo máy trợ thính, theo thói quen đưa điện thoại lên tai.

“Bác à, là cháu đây, cháu dâu của bác đây.”

Giọng nói của người phụ nữ trung niên vọng qua điện thoại: “Ngày mai là sinh nhật lần thứ 70 của bố chồng cháu, bác có rảnh qua không ạ?”

Giọng nói to đến nỗi bà cụ suýt ném điện thoại đi!

“À, là Tuyết Phượng à, được được được, ngày mai bác nhất định sẽ đến!”

Cúp điện thoại, Tần Ngọc Liên hỏi: “Mẹ, là em dâu nhà ông cậu à?”

Bà cụ gật đầu: “Là em dâu Tuyết Phượng của con gọi đến.”

Tần Ngọc Liên nhíu mày, người em dâu này trong ấn tượng của bà luôn là một kẻ hợm hĩnh xấu xa, chế giễu việc bà nghèo yêu người giàu!

Hơn nữa, từ sau khi bố bà mất, gia đình bọn họ cũng không mấy khi qua lại!

“Mẹ, mẹ muốn đi sao?”

Bà cụ thở dài, nói: “Mẹ cũng đã lâu không gặp người em trai này rồi, nghe nói sức khoẻ của nó không tốt, lần này, nói không chừng là gặp mặt lần cuối.”