Rể Sang Đến Nhà

Chương 99: Nhận người hầu

“Bỏ… bỏ súng xuống! Anh … Anh không gϊếŧ được anh ta đâu, một khi đã nổ súng, chúng ta đều phải chết, tôi không muốn chết, tôi muốn sống!”

Jason nói bằng thứ tiếng phổ thông rất khó nghe, cố nén đau đớn kịch liệt lắp bắp nói ra.

“Anh nói cái gì vớ vẩn vậy hả?”

Chu Thiếu Dương vô cùng tức giận: “Anh ta ở gần anh đến như vậy, sao lại không gϊếŧ anh ta được?”

Jason cười khổ một tiếng, “ựa” từ trong miệng bỗng phun ra một ngụm máu tươi, vừa vặn, cái miệng đầy máu này nôn hết trên người Chu Thiếu Dương.

Nhưng dao vẫn đang kề trên cổ Chu Thiếu Dương vì vậy hắn ta không dám nhúc nhích.

“Một cú đấm của anh ta làm xương tay của tôi vỡ nát, cả xương bả vai, xương quai xanh, xương ngực!” Sắc mặt Jason càng lúc càng nhăn nhó: “Anh ta quá mạnh, một đấm này sức lực ít nhất cũng phải hai nghìn cân, cho dù là Vua quyền anh thế giới cũng không phải là đối thủ của anh ta. Một khi anh nổ súng, anh ta sẽ gϊếŧ chết anh trong nháy mắt, chỉ cần một cú đấm, đầu của anh sẽ giống như trái dưa hấu nổ tung.”

“Mà tôi… tôi cũng sẽ bị anh ta gϊếŧ chết!”

“Anh nói xem đó là siêu nhân, chứ không phải người trái đất nữa rồi.”

Chu Thiếu Dương cảm thấy Jason đang sỉ nhục chỉ số thông minh của hắn, hắn lớn tiếng gào thét lên: “Mẹ kiếp, nhanh bỏ dao xuống!”

Thấy Chu Thiếu Dương không hề có ý định bỏ dao xuống, hắn nắm chặt con dao găm, lưỡi dao sắc bén rạch một đường trên cổ gã, máu tươi lập tức phun ra.

“Mau bỏ súng xuống, anh chỉ là con sâu con kiến, không hiểu hết được sức mạnh của anh ta đâu!” Jason cũng nổi giận, nếu như gã chỉ có một mình, gã chẳng ngại bàn tay nhuốm máu, thà ngồi tù còn hơn là phải chết tức tưởi đúng không?

Khả năng cao là gã sẽ bị dẫn độ về AQ, có phải ngồi tù hay không còn phải xem xét.

Tiêu Thiên thích thú liếc nhìn Jason, gã quán quân võ sĩ ngầm này thật thú vị, xem ra gã có thể cảm nhận được năng lượng trong người anh.

"Đừng kích động! Đừng kích động!"

Chu Thiếu Dương vội vàng nói: "Jason chỉ cần anh bỏ dao xuống, chờ sau khi tôi gϊếŧ anh ta, tôi cho anh mười triệu… Không tôi cho anh hai mươi triệu, sao nào?”

Jason cười nhạt một tiếng: “Anh cho tôi một trăm triệu, cũng không mua nổi tính mạng của tôi!”

“Jason, anh là đồ vô dụng. Anh tha cho bọn chúng chẳng nhẽ không sợ sau đó tôi tìm anh tính sổ hay sao?"

Jason cười lạnh lùng nói: "Nếu như các anh không sợ tổ chức ngầm truy sát, thì hãy tới đi!”

Nói xong, anh ta nhanh chóng đoạt lại súng từ trong tay Chu Thiếu Dương.

Sau đó ôm ngực, cẩn thận di chuyển về phía Tiêu Thiên.

Chu Thiếu Dương không hiểu được sức mạnh của Tiêu Thiên, nhưng Jason thì hiểu bởi vì chỉ có những kẻ mạnh mới hiểu rõ kẻ mạnh.

Sức mạnh của Tiêu Thiên đã vượt quá sức tưởng tượng của người bình thường, từ một góc độ nào đó anh ta chính là siêu nhân!

Cấp độ sức mạnh của anh ta, một mình có thể địch lại thiên quân vạn mã, một mình có thể trấn giữ một quốc gia.

"Bịch "

Đột nhiên Jason quỳ hai đầu gối trên mặt đất, một tay dâng khẩu súng lên, ánh mắt kiên định nói: “Tiên sinh, xin cho tôi được đi theo anh, tôi chỉ muốn làm người hầu trung thành nhất của anh.”

Nhìn thấy cảnh này Chu Thiếu Dương dường như phát điên lên!

Đây chính là kẻ có sức mạnh mà hắn đã tốn hàng triệu để mời tới. Giờ phút này, gã lại cầm chính khẩu súng của mình mà quỳ gối trước mặt Tiêu Thiên.

Còn chẳng biết xấu hổ muốn làm người hầu của Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên vừa lắc đầu vừa cười, nói: “Bây giờ cậu chỉ là một kẻ vô dụng, cậu nghĩ là tôi sẽ thu nhận một tên rác rưởi hay sao?”

Jason cúi đầu, “Thời gian một tháng thôi, tôi có thể khôi phục tám mươi phần trăm, ba tháng có thể hồi phục hoàn toàn!"

“Cậu quá yếu!" Tiêu Thiên nhìn từ gã từ trên cao.

Jason khẽ cắn môi, nói: “Tuy rằng so với anh tôi yếu hơn, nhưng mà so với người bình thường tôi mạnh mẽ hơn rất nhiều, tôi có thể bảo vệ người thân của anh."

Nghe những lời như vậy, Tiêu Thiên trầm mặc.

Tuy rằng hiện giờ anh huấn luyện đội Thiên Lang, nhưng những người đó sau này sẽ theo anh đi chinh chiến.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay là một lời cảnh tỉnh đối với anh, anh là vô địch nhưng không phải lúc nào cũng có mặt ở đây, anh không có khả năng ở bên cạnh Trần Mộng Dao hai bốn trên hai bốn tiếng đồng hồ.

Giả sử như hôm nay có người ở bên cạnh Trần Mộng Dao, căn bản sẽ không xảy ra chuyện như thế này.

Trầm ngâm một lúc, Tiêu Thiên lên tiếng nói: “Súng tôi nhận, sau khi vết thương lành, trực tiếp tới tập đoàn Trần Thị tìm tôi!”

Nghe vậy, Jason vui mừng khôn xiết, vội vàng quỳ xuống đất: “Cảm ơn ông chủ, cảm ơn ông chủ!”

Tiêu Thiên không ngăn cản, miễn cưỡng nhận của gã ba vái!

Không phải ai cũng có tư cách làm người hầu của anh, nếu để cho người khác biết, chắc sẽ vô cùng ghen tị, đây là một vinh hạnh đến cỡ nào.

“Quay về học tiếng phổ thông cho tốt, thật là khó nghe!”

“Vâng, thưa ông chủ!” Jason vội vàng gật đầu.

Gã ta là người gốc AQ, đợi sau khi ra ngoài để Tần Minh kiểm tra lai lịch của gã ta, nếu như không có vấn đề gì, có thể giữ gã ta lại.

Chu Thiếu Dương ở bên cạnh như muốn phát điên.

Bản thân hắn ta phải tốn một khoản tiền lớn mới tìm được người có sức mạnh, hiện giờ lại quỳ gối làm nô ɭệ cho kẻ thù của mình.

Hắn cảm thấy tam quan của mình đã sụp đổ hết rồi.

“Jason, anh đừng quên, anh đã nhận tiền thuê của tôi đấy, chẳng nhẽ anh không sợ tôi đem chuyện này phanh phui ra hay sao?”

Ánh mắt Jason lạnh lùng nhìn hắn ta: “Tiền anh thuê còn chẳng đủ cho tôi điều trị vết thương, anh muốn phanh phui ra cũng được thôi, từ nay trên đời không còn võ sĩ ngầm Jason, chỉ có nô ɭệ Jason trung thành với ông chủ.”

“Được được được.”

Chu Thiếu Dượng giận quá bật cười: “Mày dám phản bội tao, từ hôm nay trở đi mày chính là kẻ thù của nhà họ Chu, tao sẽ cho mày biết đắc tội với tao sẽ có kết cục gì!”

“Còn mày nữa, Tiêu Thiên! Mày giỏi đánh đấm, nhưng mày không biết là rốt cuộc mày đã đắc tội với ai đâu, nhà họ Chu chúng tao tung hoành ởthành phố Việt, là gia tộc bậc nhất chỉ đứng sau tứ gia tộc lớn nhất tỉnh Việt này. Mày cứ chờ đó cho tao, tao nhất định sẽ gϊếŧ mày, trước khi gϊếŧ mày tao sẽ làm nhục con đàn bà của mày!”

“Vậy sao?”

Tiêu Thiên lắc đầu, cười nói: “Vậy tao mỏi mắt mong chờ.”

Nói xong, Tiêu Thiên chẳng muốn nhiều lời thêm, mang hai cô gái rời khỏi.

Jason vội vàng đi theo: “Ông chủ, loại anh này giữ lại trên đời chỉ là tai họa, chi bằng nhổ cỏ tận gốc?”

Trong mắt gã hiện lên một tia sát khí: “Chỉ cần anh gật đầu, tôi sẽ quay lại làm thịt hắn!”

Tiêu Thiên khẽ cười, nói: “Gϊếŧ loại người rác rưởi này chỉ làm bẩn tay mình, muốn gϊếŧ, thì phải để tự tay nhà họ Chu diệt mới có ý nghĩa.”

Nghe thấy lời Tiêu Thiên nói, Jason gật đầu, tuy rằng không hiểu vì sao Tiêu Thiên lại tự tin đến vậy nhưng với sức mạnh lớn đến thế, nhà họ Chu tuyệt đối cũng không thể đυ.ng vào.

Đuổi Jason đi, một chiếc xe Bentley phiên bản dài hơn bình thường chậm rãi lái tới, là xe của Trương Thu Bạch.

“Anh Thiên, chị dâu chị làm sao vậy?”

“Đi, tới tập đoàn Trần Thị!”

Tiêu Thiên để hai cô gái lên ghế, rồi nói.

Trên xe, Tiêu Thiên gọi một cú điện thoại, chỉ nói một câu: “Sau đêm nay, không còn nhà họ Chu ở thành phố Việt!”

Cúp điện thoại, anh nói với Trương Thu Bạch: “Ngày mai cậu đem đội Thiên Lang tới thành phố Việt, tiếp quản nhà họ Chu, nhân tiện kiểm tra kết quả huấn luyên gần đây, nhớ kĩ là phải báo cáo cho tôi!”

“Vâng, anh Thiên!” Trương Thu Bạch rất phấn khích.

Còn bao lâu nữa, Tiêu Thiên sẽ bành trướng thế lực đến thành phố Việt.

Cùng lúc đó, tại trang viên của gia tộc họ Chu thành phố Việt.

Gia chủ nhà họ Chu, Chu Liệt, ngồi ở vị trí chính giữa bàn ăn, bên phải ông ta là vợ, bên trái là người con trai cả ông yêu thương nhất Chu Thiếu Cương.

Vừa ăn tối vừa xem tin tức là thói quen của Chu Liệt.

Một chiếc tivi 4K cỡ siêu lớn hai trăm inch đang phát tin tức của thành phố Việt, tập đoàn Thiên Hồng vừa mới thành lập trụ sở, tập đoàn này đã đã ký hợp đồng với chính quyền thành phố Việt thuộc tỉnh Quảng và hàng chục thành phố cấp tỉnh bên dưới.

Chu Liệt xúc động nói: “Nếu đời này nhà họ Chu có thể đạt tới đẳng cấp của tập đoàn Thiên Hồng, tôi có chết cũng nhắm mắt.”

“Bố, dưới sự lãnh đạo của bố, nhà họ Chu của chúng ta nhất định sẽ hưng thịnh. Sớm muộn gì cũng có ngày chúng ta vượt qua tập đoàn Thiên Hồng!" Chu Thiếu Cương nói.

Chu Liệt bất đắc dĩ cười khổ: “Nói dễ như vậy sao? Công ty của Tập đoàn Thiên Hồng ở tỉnh Việt cũng chỉ là một chi nhánh, nếu được sự công nhận và tín nhiệm chính thức của tỉnh Quảng. Hai năm nữa, chi nhánh này sẽ trở thành công ty đứng đầu ngành. Chúng ta lấy cái gì mà đuổi theo?”

Chu Thiếu Cương trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Bố, vì sao chúng ta không tới tìm Tập đoàn Thiên Hồng đề nghị hợp tác.”

“Sao lại không tìm đến chứ?”

Chu Liệt cười khổ một tiếng, nói: “Bố đã tự mình tìm đến Vân Thành để gặp nhưng họ đều cửa đóng then cài, ngay cả bốn gia tộc lớn nhất tỉnh Quảng bọn họ cũng chẳng buồn để ý!”

“Thật là quá đáng quá?”

Chu Thiếu Cương nhíu mày: “Tập đoàn Thiên Hồng rất mạnh, nhưng đây là Việt không phải Yên Kinh, không coi nhà chúng ta ra gì, sớm muộn cũng lật thuyền trong mương!”

“Ài, cẩn thận phát ngôn”

Chu Liệt nói: “Đừng quên rằng đứng sau lưng tập đoàn Thiên Hồng là gia tộc Độc Cô, đó không phải người mà chúng ta có thể đắc tội!”

Chu Thiếu Cương gật đầu: “Bố, bố yên tâm, con biết rồi!”

Nghe vậy Chu Liệt mỉm cười, ông rất hài lòng với thằng con trai cả này, không chỉ có năng lực tốt, mà rất có nhận thức rất nhanh.

Qua vài năm nữa, đem nhà họ Chu giao cho nó, ông cũng thấy yên tâm!

“À mà, Thiếu Dương đi đâu vậy?” Chu Liệt hỏi.

Chu Thiếu Cương nói: “Em nó đi Vân Thành rồi ạ, còn dẫn theo vua quyền anh người AQ nữa ạ”

"Đi Vân Thành rồi hả?"

Chu Liệt cau mày: “Nó đi tới đó làm gì vậy?”

Chu Thiếu Cương lắc đầu: “Con hỏi, nó không nói gì với con, còn nói là xong việc sẽ quay về.”