"Đường Dần, tự là Bá Hổ, hiệu Lục Như Cục Thế, Am chủ Đào Hoa..."
"Mấy lời anh nói đều không phải là nói nhảm hay sao?"
Bạch Hải không khách khí nói.
Tiêu Thiên cũng chỉ bình tĩnh nói: "Nếu bức tranh này sử dụng bất kì con dấu nào khác ngoài con dấu của Bá Hổ, vậy thì chắc chắn là bản gốc."
Mấy ông chủ của tiệm đồ cổ bối rối đứng bên cạnh.
"Cậu có ý gì?"
"Ông ấy dùng con dấu của mình mà còn dùng sai hay sao?"
"Thật là chuyện buồn cười nhất thế giới!"
"Ha ha, nực cười nực cười!"
Tiêu Thiên lắc đầu: "Uổng công mấy người kiếm cơm bằng nghề này, ngay cả một kẻ nghiệp dư như tôi cũng hiểu rõ hơn so với mấy người."
"Mặc dù thời ấy Đường Bá Hổ được gọi là một tài tử phong lưu, thứ nhất sinh ra đã gặp phải quá nhiều tai họa và bất hạnh, năm hai mươi mấy tuổi năm miệng ăn trong nhà trước sau lần lượt ra đi, đầu tiên là bố, tiếp đến là mẹ, vợ, con trai, em gái! Cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh sống nương tựa lẫn nhau với người em trai mới sáu tuổi!"
"Sau khi Đường Bá Hổ hai mươi sáu tuổi gặp phải quá nhiều sự đau khổ và không may, khiến cho ông cảm thấy mình là "Bạch Hổ" xui xẻo! Dưới sự tự trách mãnh liệt, ông đã đổi "Bá Hổ" thành "Bạch Hổ", nói cách khác, trên thực tế nửa đời sau "Đường Bá Hổ" đều tự xưng là "Đường Bạch Hổ", nhìn phong cách lẫn kỹ thuật vẽ từ bức tranh Thị Nữ này, rõ ràng cho thấy Đường Dần vẽ lúc tuổi xế chiều, ông cũng dùng "Bạch Hổ" chứ không phải là "Bá Hổ"!"
"Đương nhiên, chỉ bằng một con dấu cũng không thể nói lên điều gì cả." Tiêu Thiên lại nói: "Người con gái dưới ngòi bút của Đường Dần đều toát lên vẻ thanh nhã xinh đẹp, đoan trang sống động vô cùng được ca ngợi. Một là mặt mũi thanh tú, tổng thể có mái tóc đen dày, vầng trán rộng, chiếc cằm mượt mà với khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu hơi rủ xuống, mắt phượng hơi vểnh lên, mũi dài và hẹp, còn có cái miệng nhỏ như một quả anh đào màu đỏ."
Nói xong, Tiêu Thiên chỉ vào người con gái xinh đẹp trong bức tranh, so sánh từng cái một: "Mấy người nhìn xem, người con gái đẹp trang điểm nhẹ nhàng, tóc cũng coi như là dày, nhưng trán lại không quá rộng, nhìn kỹ đi, có cảm giác diêm dúa lẳиɠ ɭơ."
"Thứ hai, người con gái đẹp trong tranh của Đường Bá Hổ có thân hình thướt tha yêu kiều, phần lớn quần áo trên người con gái đẹp kia hoa lệ phú quý, nhưng tôi lại thấy hơi mập mạp!"
"Thứ ba là bố cục của bức tranh, kết cấu, tạo hình khéo léo tao nhã. Mặc dù kỹ thuật của tác giả này cực kỳ cao, nhưng mà vẫn không thể tạo ra tác phẩm tinh tế như của Đường Bá Hổ được."
"Còn điểm thứ tư, cần tôi phải nói nữa sao?"
Giọng nói của Tiêu Thiên không lớn, rơi vào tai mọi người, như tuyên truyền giác ngộ!
Trần Mộng Dao ngây ngốc nhìn Tiêu Thiên, này... Đây thật sự là người chồng đào ngũ của cô sao? Làm sao mà ngay cả thứ đồ cổ như tranh chú ấy cũng biết?
Sắc mặt của nhóm ông chủ tiệm đồ cổ hết sức phức tạp, từng người một vò đầu bứt tai, ở trong đầu đang không ngừng lặp lại để chứng minh kiến thức của mình về các bức tranh của Đường Bá Hổ.
Tâm tình của Bạch Hải cũng trầm xuống, Trần Văn Siêu và Trần Dũng hai mặt nhìn nhau, khung cảnh trở nên hết sức khó xử.
"Thứ tư là thần thái nhân vật, đoan trang, yên tĩnh, lại như có tâm tình, sâu sắc khó đoán, có vẻ nghiệm nghị thanh cao lạnh lụngf, khiến người khác ngưỡng mộ."
Bạch Viễn đứng bên cạnh vẻ mặt đầu tiên là từ tức giận, rồi biến thành kinh ngạc, sau đó thay đổi thành hơi trầm xuống, cuối cùng biến thành trầm mặc, đến bây giờ, trên mặt của ông ta lại có thêm một tia tâm phục khẩu phục.
"Vị tiên sinh này có mắt nhìn thật tốt, Bạch Viễn xin nhận lời chỉ dạy."
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Bạch Viễn thi lễ với Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên cứ đứng như vậy, nhận một cái cúi đầu của ông ta.
"Bố.."
"Còn không nói xin lỗi với tiên sinh?"
Bạch Viễn trừng mắt nhìn Bạch Hải một cái.
"Con không!"
Bạch Hải ngoan cố: "Tại sao lại bắt con nói xin lỗi anh ta?"
"Bạch Ngọc Lan, em phải tin tưởng anh, thật sự là anh phải tốn hai triệu để mua được bức tranh này từ trong tay của một người sưu tầm, anh còn có hóa đơn!"
Vừa nói, cậu vừa mở hóa đơn lấy ra từu trên người, phía trên viết đúng là trả hai triệu.
"Bức tranh này anh lấy được từ trong tay người nào?" Bạch Ngọc Lan hỏi.
"Là... Là Trương Thế Vĩ!" Trần Văn Siêu cực kỳ run giọng nói.
Lời vừa nói ra, chủ cửa hàng đồ cổ chung quanh cũng thở dài lắc đầu một cái.
"Haizzz, thật là đứa ngốc, cả Vân Thành này có ai không biết nơi đó của hắn bán hàng giả chứ?"
"Mới vừa rồi tôi còn không tin lắm, bây giờ ngay cả giải thích cũng không cần nữa, đồ mà cái lão già xảo quyệt Trương Thế Vĩ bán, hoàn toàn không thể nào là thật được!"
"Đáng tiếc thật, hai triệu coi như bỏ biển, đến cửa hàng của tôi mua còn tốt hơn!"
Nghe thấy lời của mấy người họ, trong đầu Trần Văn Siêu "ong" lên đầy bối rối.
Mình tốn hai triệu mua một thứ đồ dởm?
"Bố... Con..."
Vẻ mặt của Trần Dũng muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu, ông hừ một tiếng, đi tới trước mặt Bạch Viễn: "Xin chào Bạch gia chủ, tôi Trần Dũng ông chủ của bất động sản Phú Hoa, đây là con trai tôi, nó vốn có ý tốt, chỉ là trẻ tuổi ít kinh nghiệm, mới bị người ta lừa. Hai triệu kia, đúng là đã trả thật."
Bạch Viễn khoát khoát tay: "Thôi thôi, người tới là khách, vào đi thôi!"
"Cảm ơn Bạch gia chủ!"
Trên mặt Trần Dũng lộ vẻ vui mừng, vội vàng lôi kéo Trần Văn Siêu đi vào.
"Các vị, mau vào đi, yến tiệc cũng sắp bắt đầu rồi." Bạch Viễn nói với mọi người.
Nói xong, ông nhìn Tiêu Thiên một chút: "Người em trai này, lời vừa rồi là tôi không đúng, xin hãy tha lỗi! Yến tiệc sắp bắt đầu, xin mời vào."
Ông làm tư thế "Mời"!
Bạch Ngọc Lan đứng một bên cũng cắn nhẹ đôi môi, đi tới trước mặt Tiêu Thiên: "Tiêu tiên sinh, tôi... Tôi đã hiểu lầm anh, thật xin lỗi!"
Tiêu Thiên lắc đầu một cái, nói: "Quên đi, người không biết không có lỗi."
"Tiêu tiên sinh, mời!"
Bạch Ngọc Lan hơi khom lưng, tư thế cực thấp, dưới cổ áo rộng rãi là làn da căng mịn như Dương Chi Bạch Ngọc, khiến tim Tiêu Thiên nóng rực.
Bạch gia chủ và Bạch tiểu thư cũng đã nói xin lỗi, anh cũng không cần thiết bám lấy điểm này không tha, gật đầu một cái, lôi Trần Mộng Dao đi vào.
Cảnh này, không biết có bao nhiêu người ghen tỵ.
Đại sảnh của biệt thự nhà họ Bạch cực kỳ rộng rãi, có thể dễ dàng chứa mấy trăm người.
Nam nữ túm năm tụ ba ở chung một chỗ, ba hoa khoác lác.
Con cháu nhà họ Bạch đương nhiên là được mọi người săn đón tán tụng.
Đặc biệt là Bạch Ngọc Lan, lại càng giống như sao quang trăng sáng, thu hút tất cả ánh mắt của đàn ông.
Nhìn Bạch Ngọc Lan đứng ở bên cạnh Tiêu Thiên, một đám người bắt đầu nghị luận: "Tên này là kẻ nào? Sao lại đứng bên cạnh Bạch tiểu thư?"
"Cô gái bên cạnh chàng trai kia cũng quá đẹp đi?"
Không ít người nhìn thấy hai cô gái như hoa như ngọc đứng ở bên cạnh Tiêu Thiên, vừa ghen tỵ vừa tò mò.
So với bạn gái của mình, đúng là một trời một vực!
Trần Văn Siêu xen lẫn trong đám người Bạch Hải, hận đến nghiến răng, thấy mọi người bàn tán, con ngươi hắn chuyển động: "Tôi biết cậu ta là ai, cậu ta chính là người con rể đào ngũ ở rể nhà họ Trần chúng tôi, ngày ngày không có việc gì, chỉ biết ăn bám thôi!"
Giọng nói của hắn rất lớn, những người chung quanh cũng nghe thấy rõ ràng.
Mấy người đàn ông dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tiêu Thiên, một người đàn ông có tay có chân, làm cái gì không được, lại đi ở rể?
Quả thật là làm mất mặt đàn ông.
Có mấy cô gái lại che miệng cười.
"Mấy người nhìn quần áo mà anh ta mặc trên người, ngay cả nhãn mác cũng không có, vừa nhìn là biết sản phẩm kém chất lượng."
Trần Văn Siêu châm chọc nói: "Nhất định là hàng mua trên vỉa hè."
Ha ha ha. . .
Mọi người cười ầm lên.
Điều này cũng thật là mất thể diện, lại có thể mặc hàng vỉa hè?
Không ít người đưa mắt nhìn tới, thấy quần áo của Tiêu Thiên không có nhãn hiệu, cũng không phải là phong cách của quần áo được thiết kế riêng, ngay lập tức cho rằng thứ anh mặc chính là quần áo "ba không".
"Vậy quần áo trên người vợ anh ta cũng là hàng mua trên vỉa hè hay sao?"
"Không thể nào, tôi còn thấy rất đẹp, còn có cả kim cương nữa!"
"Kim cương cái gì, cậu nghĩ gì thế?" Một cô gái nói: "Đó chính là miếng thủy tinh!"
"Ha ha, đúng vậy!"
Giọng nói của bọn họ không nhỏ, Trần Mộng Dao cũng không phải là người điếc, làm sao có thể không nghe được.
Nói thật ra, chất liệu của chiếc váy do Tiêu Thiên chuẩn bị vô cùng tốt, mặc lên người vô cùng thoải mái, sao lại có thể là hàng vỉa hè được?
Bạch Ngọc Lan cũng nhíu đôi mày thanh tú lại, Tiêu Thiên sẵn sàng bỏ ra hai triệu mua trâm ngọc cho Trần Mộng Dao, làm sao lại mua hàng vỉa hè được?
Cô nhìn âu phục trên người Tiêu Thiên và bộ váy trên người Trần Mộng Dao, cho dù là chất liệu hay kiểu dáng cũng đều rất hợp thời trang, dưới ánh đèn, còn có thể mơ hồ thấy ánh sáng phản chiếu.
Vừa nhìn cũng biết bộ trang phục này có giá trị không rẻ, đáng tiếc những người này đều có ánh mắt thiển cận, không có một chút tầm nhìn nào cả!
Ngay vào lúc này, Thái Song Đao đứng bên cạnh Bạch Viễn đột nhiên mở miệng nói: "Mấy người câm miệng hết cho tôi, cái gì là hàng vỉa hè?"
"Bộ âu phục trên người vị tiên sinh này là dùng lông dê trên núi cao cao cấp nhất làm ra, chất liệu thoáng mát phản quang, mềm mại thân thiện với da người. Còn nữa, bộ trang phục cao cấp thật sự đều là do tư nhân chế tạo, rất nhiều người cũng sẽ dựa theo yêu cầu mà không để lại nhãn hiệu. Còn chiếc váy trên người vị tiểu thư này là dùng chất liệu tơ tằm cắt may, chất vải mềm mại, cảm giác bóng nhắn, mặc vào thì thấy mát mẻ, là một bộ dạ phục có chất liệu cực kỳ quý giá!"
Thái Song Đao hít sâu một hơi, nói: "Hơn nữa, kim cương đính trên váy của vị tiểu thư này, mỗi một viên đều là thật!"