“Tất cả sản nghiệp của nhà chúng tôi đều bị niêm phong rồi, còn có cơ hội nào sao?”
Ánh mắt Phó Tề trống rỗng đáp.
“Không, chỉ cần cậu có thể khiến người đó tha thứ cho mình, tất cả còn có thể cứu vãn được!”
Nghe được lời này, trong đôi mắt Phó Tề có thêm một tia thần sắc: “Anh nói là thật sao?”
Lưu Quân nặng nề gật đầu.
Song đúng lúc này, người trợ lý kinh hoảng lúng túng chạy từ bên ngoài vào: “Giám đốc, không hay rồi, bên ngoài đến rất nhiều cảnh sát, nói muốn niêm phong công ty chúng ta!”
“Cái gì?”
Lưu Quân xém chút bị nước bọt của chính mình làm cho sặc chết.
Người trợ lý gần như sắp khóc: “Bọn họ nói, công ty chúng ta có dính dáng tới kinh doanh phạm pháp và trốn thuế.”
Nghe đến đây, hắn ta phớt lờ Phó Tề, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Hắn ta thế nhưng là người chịu trách nhiệm cho công ty chi nhánh tại Vân thành, nếu như thực sự điều tra ra được điều gì đó, hắn ta liền xong đời rồi!
Công việc không có có thể tìm lại, nếu khiến cả bản thân mình cũng dây dưa vào đó, vậy thì thật sự hỏng rồi.
“Giám đốc Lưu, giám đốc Lưu, anh đừng bỏ lại tôi…”
Phó Tề vừa lăn vừa bò mà chạy ra ngoài.
Khi hắn ta tới trước cửa công ty, quả nhiên thấy được một nhóm cảnh sát được trang bị vũ trang đầy đủ.
Trong đó người cảnh sát dẫn đầu đang cầm trong tay lệnh niêm phong: “Phó Tề có ở đây không?”
Nghe được họ kêu tên mình, cơ thể Phó Tề trở nên cứng nhắc, lúc này liền muốn lùi trở lại.
Thật không may, cảnh sát tinh mắt căn bản không cho hắn ta cơ hội này.
“Anh ta ở kia, nhanh còng tay anh ta lại!”
Hai người cảnh sát xông tới, ép Phó Tề xuống mặt đất, còng lại tay.
Phó Tề tuyệt vọng vùng vẫy: “Tôi không phục, tôi đâu có phạm pháp, các người dựa vào đâu mà bắt tôi?”
Dựa vào đâu bắt anh?
Người cảnh sát dẫn đầu bước đến trước mặt hắn ta, nói lớn: “Ba năm trước, tại club CoCo anh đã chuốc rượu Tô Nhã cho tới chết, hai năm trước, anh nhìn trúng cô bé Hà Tiểu Mỹ từ quê lên, cưỡиɠ ɧϊếp cô ấy tới nỗi có thai, cuối cùng cha mẹ Hà Tiểu Mỹ tìm tới cửa anh lại tìm người đánh họ bị thương, còn cưỡng chế cô ấy tới bệnh viện phá thai, cuối cùng khiến cô ấy băng huyết dẫn tới tử vong trên bàn mổ, tháng bốn năm nay, anh tụ tập một đám người ở Nam Thành, Quảng Đông chích thuốc ... "
Cảnh sát đem từng việc mà Phó Tề đã làm nói một lượt, mỗi lần nói tới một việc, sắc mặt của Phó Tề lại tái nhợt thêm một phần: “Không phải như vậy, không phải như vậy, đồng chí cảnh sát, tôi là bị oan.”
Vị cảnh sát kia lạnh nhạt liếc nhìn hắn ta: “Lưới trời l*иg lộng tuy thưa mà khó thoát, dẫn đi!”
Người phụ trách của công ty chi nhánh này là Lưu Quan, cũng bị dẫn đi điều tra rồi.
Lúc cảnh sát tới vừa vặn là giờ cao điểm tan ca.
Chứng kiến cảnh tượng cảnh sát còng tay người của công ty Quốc tế Thiên Long, tất cả mọi người đều dừng chân, chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ.
Trần Mộng Dao đúng lúc tan làm, thấy được sự việc này, cô kinh ngạc tới nỗi há hốc miệng.
“Đây...đó không phải là Phó Tề sao? Anh ta sao lại bị cảnh sát dẫn đi rồi?”
Tiêu Thiên nhún nhún vai: “Không biết, có thể là làm quá nhiều việc ác, bị cảnh sát phát hiện.”
Trần Cường thì vỗ tay tỏ ý vui mừng, buổi sáng còn diễu võ dương oai tại công ty, làm năm chỉ sáu, buổi chiều liền bị bắt rồi.
Thật sự là quá sảng khoái.
Trần Mộng Dao lườm anh một cái, cô thế nhưng không có tâm tình tốt như vậy.
Thấy Tiêu Thiên không lên tiếng, cô cũng không gặng hỏi.
Nói tóm lại, cô bây giờ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Việc công ty Quốc Tế Thiên Long hoạt động kinh doanh phi pháp bị niêm phong, người phụ trách bị cảnh sát bắt đi điều tra rất nhanh được loan truyền ra cả Vân thành.
Khiến cho không ít người phải bất ngờ.
Có điều, mọi người đều biết rằng, công ty Quốc tế Thiên Long xong đời rồi!
Đồng thời vào lúc này, những ngân hàng từ chối cho tập đoàn Trần Thị vay vốn kia cũng nhận được tin tức.
Không chỉ vậy, bọn họ còn nghe ngóng được, Chu Cơ- giám đốc ngân hàng Thương mại Vân thành đích thân tới thăm hỏi chủ tịch tập đoàn Trần Thị, đồng thời còn cấp khoản vay một tỷ không lãi suất cho họ.
Phải biết rằng đó là ngân hàng thương mại đầu tiên trong nước.
Hơn nữa giám đốc ngân hàng còn đích thân tới tận cửa, thật sự là làm cho người khác phải suy ngẫm.
Có thể giữ chức vụ giám đốc ngân hàng đều không phải là kẻ ngốc.
Khi liên tưởng tới sự việc của công ty Quốc tế Thiên Long, trong lòng họ có một suy đoán táo bạo.
Chẳng lẽ quốc tế Thiên Long là bị tập đoàn Trần thị lật đổ?
Mọi người đều bị hù dọa trước suy nghĩ này rồi.
Không nói đến tập đoàn Trần Thị không có năng lực này, phải biết rằng công ty Quốc tế Thiên Long thế nhưng là một doanh nghiệp kiểu mẫu tại thành phố Quảng Đông, có danh tiếng trong tỉnh.
Trừ phi phía sau tập đoàn Trần thị có ông lớn trấn thủ?
Nghĩ tới đây, cơ hồ tất cả ngân hàng đều không hẹn mà gặp đều làm ra một việc giống nhau.
“Lập tức liên hệ với tập đoàn Trần thị, hỏi dò xem họ còn cần vay vốn hay không, chúng ta có thể cho họ mức lãi suất thấp nhất, hỏi đối phương có nguyện ý với lãi suất 0.3% không!”
0.3%, còn thấp hơn so với việc sử dụng quỹ tích lũy để mua nhà.
Không chỉ các ngân hàng, còn có không ít doanh nghiệp và chủ đầu tư cũng đã đánh hơi thấy cơ hội kinh doanh mới.
Bọn họ mơ hồ phát giác ra được trận chiến giữa quốc tế Thiên Long và tập đoàn Trần thị, bề ngoài có vẻ trời yên biển lặng, nhưng ẩn sau bên trong lại là mạch nước ngầm đang tuôn trào.
Vốn tưởng rằng tập đoàn Trần thị không chống đỡ nổi mấy ngày, nhưng bây giờ xem ra, không cần phải nghi ngờ ai là người chiến thắng nữa.
Đặc biệt là những công ty đã huỷ bỏ hợp đồng với tập đoàn Trần thị, đều hối hận xanh ruột rồi.
Chưa kể tới việc họ sắp phải đối mặt với mức bồi thường cao, mà còn cả nguy cơ phá sản tín dụng doanh nghiệp.
Một công ty nếu không có uy tín, sẽ không có người nguyện ý cùng công ty đó hợp tác.
Sau đó chủ tịch của họ thống nhất lạ thường đều quay số tới tập đoàn Trần thị.
“Alo, chủ tịch Trần, tôi là lão Kim của bất động sản Kim Diệu, tôi đặc biệt gọi đến để xin lỗi anh.”
“Chủ tịch Trần, anh đại nhân độ lượng, lần này là lão đệ không chú ý, ngày mai tại khách sạn Vân Thành bày một bàn…”
“Ây yô, ông anh của tôi ơi, công ty anh có cao nhân đằng sau, anh sớm nói…”
Trên bàn ăn, điện thoại của Trần Cường không ngừng vang lên.
Tần Ngọc Liên cau mày: “Làm sao mà ăn một bữa cơm cũng không được yên ổn? Tắt điện thoại đi, sau khi về nhà không cho phép bàn chuyện công ty.”
Lão đại trong nhà đã lên tiếng, Trần Cường chỉ có thể nghe theo.
Đối với những công ty nửa muốn nửa không này, Trần Cường vốn không muốn để tâm tới.
Tắt điện thoại, Tần Ngọc Liên lấy ra một chiếc thẻ bạch kim, liếc nhìn Trần Mộng Dao: “Dao Dao, đây là thẻ do tổng Ngân hàng Thương mại Vân Thành đưa cho mẹ, bên trong có mười triệu, bọn họ cứng rắn nhét cho mẹ, mẹ cảm thấy chỗ tiền này không ổn chút nào, hay là trả lại cho họ?”
Ngân hàng trước nay chỉ có thu tiền vào, đã lúc nào thấy họ nôn tiền ra?
Lấy số tiền này, trong lòng Tần Ngọc Liên thấp thỏm cả một ngày.
“Mẹ, mẹ cầm lấy đi.”
Tiêu Thiên gắp một miếng thịt kho nói: “Nếu như mẹ không nhận, e rằng tối nay họ sẽ không ngủ được mất.”
“Khoa trương như vậy sao?”
“Mẹ nhận lấy đi.”
Thẩm Mộng Dao cũng nói: “Không sao mà mẹ!”
Trần Cường cũng gật gật đầu.
Thấy ba người họ đều muốn mình giữ lại số tiền đó, Tần Ngọc Liên cuối cùng cũng yên lòng: “Vậy được, nhưng mà số tiền này quá nhiều, hay là để mọi người phát triển công ty đi.”
Thẩm Mộng Dao lắc đầu, hôm nay cô mới thu vào một tỷ, căn bản không thiếu tiền.
Tiêu Thiên nói: “Mẹ tự giữ lấy đi, bình thường một mình ở nhà không có việc gì làm, thì đi dạo phố, đi spa, hẹn bạn bè đánh mạt chược gì đó.”
Nghe vậy, Tần Ngọc Liên gật gật đầu, cầm lấy thẻ cất đi.
...
Buổi tối, bố con Trần Dũng cũng bị shock sau khi nghe được tin Phó Tề bị bắt, sao lại như vậy, tập đoàn Trần thị không bị đạp đổ, kết quả làm cho mình bị vào đổn cảnh sát?
Trần Văn Siêu nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, sự việc lại có bước ngoặt thần kì đến vậy.
Trần Dũng ngồi trên sofa, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, hút đến khi trong miệng bỏng rộp lên mới ngừng lại.
“Ai, lẽ nào ông trời cũng đang giúp Thẩm Mộng Dao bọn họ?”
Tại sao mỗi lần gặp phải khó khăn, bọn họ đều giống như đang có thần giúp đỡ biến nguy thành an?
Đặc biệt là lần này dường như cục diện đã định phải chết chắc, lại được nhẹ nhàng hóa giải.
“Không được, chúng ta không thể trơ mắt nhìn tập đoàn Trần Thị phát triển được.”
Trần Dũng nghiến răng nói: “Nếu đã như vậy, chỉ có thể đập vỡ bình mẻ thôi”
Trần Văn Siêu kinh ngạc nói: “Bố, bố muốn làm gì?”
Trần Dũng cười lạnh một tiếng: “Gọi chú tư của con trở về!”
Cái gì?
Trần Văn Siêu toàn thân run rẩy: “Bố, bố phải suy nghĩ kĩ, gọi chú tư trở về, rất có thể sẽ…”
“Được rồi, dù gì bây giờ cục diện cũng đã như thế này, cũng không sợ càng xấu hơn nữa.”
Vừa nói, Trần Dũng vừa lấy điện thoại ra, ấn gọi số điện thoại mà ông ta đã không liên lạc trong hơn mười năm nay.
Qua một lúc, bên kia mới bắt máy, trong điện thoại truyền đến âm thanh trầm thấp.
“Anh cả.”
Trần Dũng hừ một tiếng: “Chú tư, ở tỉnh ngoài cũng vui vẻ quá đi, còn nhớ đến là còn người anh cả tôi sao?”
“Anh cả có chuyện gì?
Trần Hổ ở bên kia, ngữ khí nghe có chút không kiên nhẫn.
Ông ta chỉ nghe lời của bà cụ Trần, đối với người anh cả lòng dạ độc ác này, không có chút tình cảm nào.
Năm đó, Trần Dũng xém chút nữa gϊếŧ chết anh hai, anh ba, sự việc này ông ta biết, chỉ là lúc ấy còn quá nhỏ, bây giờ nghĩ lại, ông ta vẫn còn cảm thấy sởn tóc gáy.
Vì vậy ông ta vẫn có phần nào kiêng dè với người anh cả này.
Năm đó, Trần Dũng loại trừ những người bất đồng ý kiến với mình, điều khiển bà cụ, đưa ông ta đến ngoại tỉnh, đi lần đó đến bây giờ cũng đã 15 năm, ông ta đã 15 năm không về Vân Thành rồi, cho dù là bà cụ đại thọ bảy mươi tuổi hắn cũng không về.
“Ở nhà xảy ra chuyện rồi.”