Nghe thấy vậy, tên bảo vệ kia bật cười: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Hắn nói chuyện với người bên kia bộ đàm, ngay sau đó tiếng bước chân vang dội từ đại sảnh truyền tới.
Bảy tám người đàn ông vạm vỡ đi đến.
Ngay khi bọn họ định chen lên, một giọng nói của người phụ nữ truyền tới từ sau lưng: “Mau dừng tay!”
Mọi người đồng loạt nhìn ra sau, người đến không phải Vương Tường Vy thì còn có thể là ai.
Cô đi trên giày cao gót, hùng hổ bước qua: “Cho hỏi, cô là Trần Mộng Dao, Trần tiểu thư phải không?”
Trần Mộng Dao gật đầu: “Là tôi!”
Gương mặt Vương Tường Vy cười tươi như hoa, giọng kính cẩn nói: “Cuối cùng đã đợi được cô rồi, trước đây vẫn luôn nghe giám đốc Lâm nhắc tới cô.”
Tư thế của cô ấy cúi rất thấp, khiến bảo vệ ở bên cạnh nhìn đến ngây người.
Trần Mộng Dao cũng hơi sững sờ.
“Mời qua bên này, giám đốc Lâm chờ đợi đã lâu!”
Vương Tường Vy hơi khom người, thể hiện dáng vẻ ‘kính mời’.
Còn Tiêu Thiên bên cạnh đã trực tiếp bị cô phớt lờ, cô là người mới đến vì thế không biết thân phận thật sự của Tiêu Thiên, chỉ xem anh là một bảo vệ đi bên cạnh Trần Mộng Dao.
“Cảm ơn!”
Trần Mộng Dao nói cảm ơn, rồi đi theo vào trong.
Nửa tiếng sau, trong tay Trần Mộng Dao cầm thỏa thuận hợp tác đi ra khỏi tập đoàn Thiên Hồng.
Một loại cảm giác không chân thật đột nhiên xuất hiện.
Chỉ... Chỉ đơn giản như vậy, đã bàn xong chuyện hợp tác với tập đoàn Thiên Hồng rồi sao?
“Chú, chuyện này có phải là chú đã giúp cháu...”
Ngồi trên xe, Trần Mộng Dao cắn môi, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào anh.
Tiêu Thiên bật cười, đưa tay sờ nhẹ vào mũi của cô: “Cái gì mà giúp hay không giúp. Em là vợ của tôi, của tôi cũng là của em.”
Câu nói này của anh, khiến trái tim Trần Mộng Dao đập thình thịch.
Chỉ chốc lát gương mặt đã đỏ ửng lên.
Đôi mắt Tiêu Thiên nhìn chằm chằm vào cô, cô gái này, lẽ nào không biết bộ dạng e thẹn này của mình kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến anh cỡ nào sao?
Trần Mộng Dao khoanh tay, nghiêng đầu không dám nhìn Tiêu Thiên.
Chỉ cảm thấy trong lòng có một sự ấm áp truyền đến.
“Chú, bây giờ chúng ta về công ty sao?”
Tiêu Thiên lắc đầu, nói: “Ngày mai hẵng tính, vừa nãy Trương Thu Bạch gửi tin nhắn cho tôi, bồn cầu ở nhà mới đổi cái khác rồi, hôm nay chúng ta chuyển nhà!”
“Nhưng, hợp đồng...”
“Không phải ngày mai công ty mở cuộc họp sao, ngày mai nói tiếp!”
Công ty Phú Hoa mỗi thứ hai hàng tuần đều sẽ mở cuộc họp lớn, ngay cả bà cụ Trần cũng sẽ đến.
Nói xong, anh lái thẳng xe về nhà.
Hai mươi phút sau, hai người về đến nhà.
Tiêu Thiên nhìn Tần Ngọc Liên nói: “Mẹ, căn nhà bên chỗ Vân Đỉnh Thế Gia chuẩn bị xong rồi, hôm nay chúng ta dọn qua đó.”
“Hôm nay dọn đi sao?”
Tần Ngọc Liên nói: “Có phải gấp quá rồi không, bên này còn nhiều thứ cần chuyển đi nữa.”
“Mẹ, bên đó không thiếu gì cả, những thứ này chuyển qua cũng không có chỗ để đâu.”
Tiêu Thiên mỉm cười: “Thu dọn những đồ trang sức đáng giá, còn những vật dùng khác đều đem tặng hàng xóm bên cạnh đi.”
“Không được, những thứ này đều dùng tiền mua đấy.”
Tần Ngọc Liên đã quen với ngày tháng nghèo khổ, sao có thể đành lòng vứt đi chứ.
Lúc này, Trần Cường đi ra từ phòng ngủ, nói: “Cứ nghe theo Tiêu Thiên đi, những thứ này đã cũ như vậy rồi, chuyển qua bên kia cũng không có tác dụng.”
Tiêu Thiên mỉm cười, quay đầu nhìn sang.
Trần Cường tinh thần phấn chấn đứng ở cửa phòng ngủ, trên người mặc một chiếc áo sơ mi hơi ố vàng, bên dưới mặc chiếc quần tây, chân mang một đôi giày da hơi bong tróc.
Vẫn là bộ đồ ông đã mặc khi kết hôn vào năm đó.
Kể từ đó về sau, ông cũng không mặc thêm lần nào nữa.
Tần Ngọc Liên nhìn dáng người cao ngất kia của chồng, nước mắt nhất thời che mờ ánh mắt.
Trần Mộng Dao cũng không khá hơn là mấy, bố lúc này đã khác xưa rất nhiều.
Ngày trước Trần Cường lôi thôi lếch thếch, tinh thần sa sút, ăn mặc quần áo cũng rất tùy tiện. Nhưng hôm nay cô biết, bố của mình đã thay da đổi thịt rồi.
‘Phế vật’ mà người người chế nhạo sẽ một đi không trở về nữa.
“Được, ông là chủ nhà, tôi nghe theo ông!” Tần Ngọc Liên lau giọt nước mắt vui mừng, chồng bà phấn chấn trở lại, đương nhiên bà phải ủng hộ ông ấy, nuôi dưỡng lòng tin của ông ấy.
Sau đó Tần Ngọc Liên thu dọn những đồ vật đáng giá lại.
Thật ra cũng không có gì, chỉ là một đôi khuyên tai, một chiếc vòng vàng, đây là của hồi môn của Tần Ngọc Liên năm xưa.
Bà lại chạy ra cửa gọi hàng xóm xung quanh đến, nghe thấy tiếng gọi, các ông các bà bên cạnh đồng loạt bước ra cửa.
“Mọi người, những năm nay nhờ mọi người chiếu cố, hôm nay tôi phải chuyển đi rồi, trong nhà còn mấy món đồ điện, cũng không phải là thứ gì đáng tiền.”
Tần Ngọc Liên nói: “Nếu mọi người thích cái gì, cứ trực tiếp mang về.”
“Ngọc Liên, sao nói chuyển nhà là chuyển vậy?”
“Vật dụng bây giờ đắt như vậy, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.”
“Điều kiện nhà ông bà cũng không tốt, đừng tiêu xài phung phí như vậy.”
Nghe thấy mọi người nói vậy, Tần Ngọc Liên bật cười: “Mọi người yên tâm, nhà mới cái gì cũng có, những thứ này đều không dùng tới nữa!”
“Ồ, nói cứ như thật sự có chuyện như vậy nhỉ!”
Bác gái hàng xóm ở cửa đối diện đi ra, từ sau lần xin lỗi thất bại lần trước, bà ta căm ghét cả nhà Tần Ngọc Liên.
Nịnh bợ không thành, thẹn quá hóa giận.
“Lẽ nào lần này chuyển đến khu cao cấp à? Có biết nhà bên đó thuê đắt cỡ nào không? Một tháng thuê nhà cũng đủ tiền sinh hoạt nửa năm của nhà bọn tôi. Đừng có mà mạo danh là kẻ có tiền, đến lúc đó lại chán nản chạy về.”
Nghe thấy vậy Tần Ngọc Liên bật cười, cũng không tức giận: “Bà yên tâm, lần này không phải chúng tôi thuê nhà, con rể tôi đã mua một căn nhà ở Vân Đỉnh Thế Gia, đã trả hết tiền! Sau này cũng không trở về nữa!”
Soạt!
Nghe đến đây, mọi người lập tức xì xào bàn tán!
Đùa sao?
Mua một căn nhà ở Vân Đỉnh Thế Gia? Còn trả hết tiền rồi?
Biết giá nhà bên đó đắt cỡ nào không, một căn nhà đến mấy triệu đó!
Bọn họ đều biết con rể của Tần Ngọc Liên lái xe cho ông chủ, lẽ nào bây giờ làm tài xế đều có thể kiếm tiền vậy sao?
Phần lớn mọi người đều cảm thấy Tần Ngọc Liên đang nói khoác, đương nhiên cũng có vài người cho rằng bà nói thật.
“Ngọc Liền nè, phát tài rồi à, sau này phải thường xuyên về thăm chúng tôi đó.”
“Đúng vậy, làm người không thể quên gốc gác.”
“Xì... khoác lác, cho dù con rể bà ấy lương tháng hơn mười nghìn tệ, cũng không thể trả hết tiền mua nhà, lừa quỷ à?”
“Đúng vậy, thật sự coi chúng tôi là kẻ ngốc sao!”
Tần Ngọc Liên cũng không để ý đến lời của bọn họ, xoay người đi vào nhà hô lên một câu.
Tiêu Thiên, Trần Mộng Dao và Trần Cường từ trong nhà đi ra, trong tay anh cầm theo một vali mật mã, bên trong đều là quần áo riêng tư của Trần Mộng Dao, những thứ này không thể cho người khác.
Những thứ khác Tiêu Thiên một mực không cho mang theo.
“Mọi người bảo trọng, có cơ hội sẽ gặp lại!”
Nói xong cả đoàn người bước lên chiếc Mercedes, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của hàng xóm nhanh chóng rời khỏi khu nhà ổ chuột.
Lần này chuyển đi, cả nhà Trần Cường cũng không quay về nữa.
Sau khi gia đình Trần Cường rời khỏi, những người hàng xóm kia chen chúc vào nhà.
“Tủ lạnh này là của tôi, ai cũng đừng hòng tranh với tôi!”
“Còn có tủ đồ này, cháu gái của tôi còn thiếu một tủ đồ, nhường cho tôi đi!”
“Ồ, cháu trai của tôi đi học còn thiếu cái bàn, cái này cho tôi nha!”
Cả đám người xô đẩy bắt đầu tranh giành.
Điều khoa trương nhất là ngay cả cái bô tiểu bọn họ cũng mang đi.
Từng người khiêng bàn nâng tủ, vô cùng náo nhiệt!
Sau khi bác gái hàng xóm hoàn hồn lại thì đồ bên trong đã trống rỗng hết rồi.
Bà ta hung hăng giậm chân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn đạo tặc mấy người, tốt xấu gì cũng phải chừa cho tôi chứ!”
...
Năm mươi phút sau, xe của Tiêu Thiên chạy vào khu dân cư Vân Đỉnh Thế Gia.
Mấy người Trần Cường không phải lần đầu đến đây, nhưng trong lòng vẫn không kiềm nén được sự kích động.
Trên đường đi bọn họ đã bàn bạc ổn thỏa, cứ ở trong căn nhà lớn, căn nhà kia tạm thời cứ để trống.
Dù sao nhà ở đây nhiều, vị trí cũng cách xa, tách ra ở cũng không dễ chăm sóc Trần Mộng Dao.
Đẩy cửa ra, căn nhà to lớn không chút bụi bẩn, trong nhà còn có mùi hương hoa dễ chịu.
Nhìn quanh một vòng, Tiêu Thiên rất vừa ý.
Xem ra trước đó, Trương Thu Bạch đã cho người dọn dẹp vệ sinh, hoa tươi cây xanh trên bàn còn đọng lại bọt nước.
Ở đây có tất cả hai phòng ngủ chính, trong phòng ngủ đều có phòng tắm, như vậy cũng tránh được nhiều điều ngại ngùng.
Nụ cười trên gương mặt hai người Trần Cường, từ lúc bước vào căn nhà chưa hề dập tắt.
Căn nhà này quá tốt rồi, quá xa hoa.
Cho dù là biệt thự Trần gia cũng không tinh tế đẹp đẽ như vậy, tất cả thương hiệu hạng nhất quốc tế đều cùng một màu, ngay cả bức tranh treo trên tường cũng được vẽ bởi họa sĩ nổi tiếng, giá trị không hề rẻ.
Hai người họ xem xét lần lượt mỗi căn phòng trong nhà, phát hiện mọi thứ đều rất đầy đủ.
Đặc biệt là phòng ngủ to lớn kia, đã gần bằng với ngôi nhà trước đây bọn họ ở, giẫm lên tấm thảm mềm mại giống như bước đi trên mây.
Trần Mộng Dao thấy bố mẹ vui vẻ, cô cũng rất vui!
Lần trước vui mừng như vậy là lúc cô thi đậu đại học, đến nay đã bốn năm trôi qua.
“Chú, cảm ơn chú!”
Mặc dù biết nói như vậy Tiêu Thiên sẽ không vui, nhưng cô vẫn không kiềm được mà nói ra!
Tiêu Thiên nở nụ cười: “Sau này không được nói vậy nữa!”
“Vâng.” Trần Mộng Dao gật đầu, mỉm cười tỏ vẻ đã hiểu rõ.