Sau hôm đó Trương Khanh không nói chuyện với cô nữa.
Về chỉ ở trong phòng làm việc suốt. Không ai được vào đó. Ngày cả Sam Thanh vào còn bị anh đuổi ra.
Ở nhà anh chán nên cô với Từ Nhung bàn bạc với nhau hai người hùng tiền mở cửa hàng hoa.
Hàng ngày cô hay đến phụ bạn mình. Tuần đầu tiên rất bình thường. Đến tuần tiếp theo cô cứ hay buồn ngủ.
Nhiều khi Từ Nhung bảo cô trông cửa hàng mà cô ngủ quên khi nào không hay.
Ăn uống vẫn rất bình thường mỗi chuyện hay buồn ngủ.
Ngọc Dinh cũng chẳng quan tâm lắm cô bây giờ chỉ lo cho cửa hàng hoa của mình.
* king koong *
Bên ngoài có người đẩy cửa vào làm chuông ren Ngọc Dinh ngước lên nhìn.
- Ủa Đan mày đến mua hoa à.
- Tao đến chơi.
- Vậy tao không tiếp, đến mua hoa thì tao tiếp.
- Bạn bè tốt có khác.
Ngọc Dinh chỉ cười cô cứ lo cắm cho xong mấy bình hoa để chút giao cho khách.
Lê Đan cũng chỉ ngồi xem.
- Xong. Hoa tao cắm đẹp quá.
- Mèo khen mèo dài đuôi.
Nghe vậy cô quay qua lườm Lê Đan.
- Ừ tao tự khen mình. Chừng nào mày làm đẹp hơn tao đi tao khen mày.
- Ai dám so sánh với mày đâu.
Ngọc Dinh tự đắc cười.
Bên ngoài cửa hàng Trương Khanh đứng nhìn mà khó chịu.
Không nhịn được anh đi vào.
- Tình cảm quá chứ.
- Anh tới đây làm gì.
Ngọc Dinh đứng bật dậy hỏi. Trương Khanh cười sắt lạnh.
- Cô chột dạ hay sao.
Lê Đan thấy anh lại tức giận nhưng vẫn kím nén đáp lại.
- Có gì mà chột dạ. Bạn bè lâu ngày gặp lại nói chuyện đôi chút.
Vừa nói Lê Đan vừa nhìn cô, ánh mắt yêu thương nhường nào.
Ngọc Dinh không để ý nhưng Trương Khanh thì thấy rõ.
Đi đến chỗ cô vòng tay ra sau ôm eo Ngọc Dinh.
- Nếu nói chuyện xong thì tôi có thể đưa vợ mình đi ăn trưa được rồi chứ.
Lê Đan siết tay thành nắm đấm.
- Được.
Gằng giọng chữ được rồi bỏ đi. Gọi với theo nhưng Lê Đan đi mất.
Đẩy Trương Khanh ra. Cô phủi áo mình.
- Cô sống là người của tôi, chết cũng là ma của tôi trừ khi tôi bỏ cô, còn nếu cô để tôi thấy được cô đến gần người đàn ông khác thì đừng trách tôi ác.
Trương Khanh rời đi ngay lập tức. Cô tức giận mà chửi theo.
- Đồ điên.
Đến trưa cô không thèm về nhà ở lại cửa hàng với Từ Nhung hai người gọi đồ ăn đến ăn.
- Dinh mày ngày mai sinh... à quên nữa.
- Có chuyện gì à.
- Không có gì.
Từ Nhung định hỏi cô mai sinh nhật muốn nhận quà gì để Từ Nhung mua nhưng nghĩ lại nên thôi.
Đến chiều cô về nhà lại thấy Trương Khanh đi sang phòng kế bên cũng đủ hiểu.
Qua hôm sau cô vẫn đi đến cửa hàng nhưng hôm nay có đến hơi trễ vì cô ngủ quên đến 9h mới thức.
Vào trong Từ Nhung vẫn rất bình thường. Đến chiều khi đóng cửa shop hoa Từ Nhung rủ cô đi ăn.
Đến nhà hàng hình như Từ Nhung đã đặt phòng riêng trước.
Cô cũng chẳng hỏi mà chỉ đi theo bạn mình.
Đến phòng mở cửa đi vào cả căn phòng tối thui.
Ngọc Dinh vừa đóng cửa đèn trong phòng bật sáng.
- Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday and the start burn tonight
Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you
Cả 3 người Lê Đan, Từ Nhung, Phùng Trí vừa vỗ tay vừa hát. Trên tay Đan và Trí còn cầm bánh sinh nhật được thắp ngọn nến số 22.
Ngọc Dinh bất ngờ vô cùng. Năm nào cũng vậy sinh nhật thì cả nhóm đều giấu rồi tạo cho cô bất ngờ.
Phùng Trí hối cô.
- Thổi nến đi Dinh.
Phùng Trí vừa nói thì bị Từ Nhung đánh.
- Phải ước trước mới thổi.
- Ờ ha tao quên mất.
Ngọc Dinh chắp hai tay lại nhắm mắt và ước.
Khá lâu rồi cô mới mở mắt ra thôi nến.
- Sinh nhật vui vẻ.
- Chúc mày sinh nhật vui vẻ.
- Sinh nhật vui vẻ.
Ngọc Dinh để bánh kem xuống bàn nhìn mọi người.
- Cảm ơn tụi bây nha.
- Không có gì. Mà mày ước gì mà lâu vậy.
- Bí mật.
Mọi người lấy quà ra tặng cho cô. Từ Nhung năm nào cũng hộp quà cở trung bình màu đỏ, chấm bi có cả ruy băng ở trên.
Phùng Trí thì một hộp quà lớp màu vàng sọc kẻ trắng.
Riêng chỉ có Lê Đan hiểu cô tặng một bó hoa bách hợp cô thích.
Nhận quà xong cả 4 người cùng nhau ăn uống nói chuyện đến tối.
Lê Đan đưa cô về nhà nhưng không quên dặn dò.
- Mày ngủ sớm, đừng thức khuya nữa.
- Tao biết rồi, tao lớn rồi có phải con nít đâu. Mày về đi khuya rồi lái xe cẩn thận đó.
- Ừ. Vào nhà đi ngoài đây lạnh lắm.
Gật đầu Ngọc Dinh ôm đống quà đi vào nhà.
Trương Khanh thấy cô lâu nên đi ra cửa xem thì đúng lúc cô đi vào đem theo mấy hộp quà và một bó hoa.
Lên phòng cô lấy bình cắt hoa cắm vào bình rồi đi tắm. Tắm xong ra khui quà.
Tuy năm nào hình dáng bên ngoài của hộp quà cũng giống nhau nhưng bên trong thì lại khác.
Từ Nhung rất hiểu cô lần trước đi ngang cửa hàng quần áo cô khen cái váy đó đẹp thì bây giờ sinh nhật cô Từ Nhung liền tặng.
Phùng Trí thì tặng toàn đồ ăn vặt cô thích.
Ngồi khui quà Ngọc Dinh cứ cười mãi. Trương Khanh ngồi xem thấy cô cười thì miệng cũng cười theo.
Ngọc Dinh thấy vậy liền khó chịu nạt anh.
- Anh cười cái gì chứ.
- Không gì.
- Bệnh hoảng.
Cất đồ cô tắt đèn lên giường nằm. Trương Khanh cũng đi đến nằm xuống giường lăn qua lăn lại rồi lay người cô hỏi.
- Hôm nay sinh nhật cô à.
- Liên quan gì đến anh.
Trương Khanh chẳng hỏi nữa đi ngủ.
Sáng hôm sau cô vẫn đến cửa hàng. Đang tưới mấy chậu hoa thì bên ngoài có người đi vào.
- Chị ơi cho em chị có phải chị La Ngọc Dinh chủ tiệm hoa này không.
- À phải có gì không em.
- Dạ có người gửi chị cái này.
Ngọc Dinh cầm lấy cái hộp xanh dương đó đang xem thì cậu nhóc kia bỏ đi cô chưa kịp nói gì.
Thằng nhóc chạy qua quán cà phê bên kia đường.
- Chú ơi con đưa xong rồi.
- Chị gái đó có nói gì không.
- Dạ không.
Trương Khanh không hỏi thêm gì trợ lí anh đưa tiền cho thằng nhóc.
Trương Khanh vẫn nhìn sang cô cười.
- Đi thôi, về cty.
Anh rời đi.
Còn cô cầm vào trong mở ra xem bên cô liền tròn mắt.
Ở trong là sợi dây truyền mỏng có mặt hình hoa bách hợp nhỏ nạm bằng kim cương.
Đoán chắc nó rất mắc nhưng ai lại tặng cái này cho cô.
Vẫn đang phân vân thì bên ngoài Lê Đan và Từ Nhung đi vào đúng lúc cô hỏi luôn.
- Đan cái này mày tặng tao à.
Đưa sợi dây chuyền cho Lê Đan xem. Xem xong cậu lắc đầu. Cô hỏi sang Từ Nhung cũng lắc đầu nói.
- Không phải tao. À mà cái sợi dây truyền này hôm bữa tao với ba tham gia đấu giá. Có thấy sợi này và một sợi hình hoa hồng được đấu giá. Đắt lắm đấy. Sợi này hoa bách hợp à.
- Ừ.
- Sợi dây truyền Hoa bách hợp đắt hơn sợi dây truyền hoa hồng.
- Đắt hơn bao nhiu.
- Hình như gấp 2, gấp 3 gì đó. Tao không nhớ. Tại tao không để ý lắm.
- Vậy à.
- Mà ai tặng mày vậy.
- Tao không biết nảy có thằng nhóc đưa tao rồi chạy đi mất.
- Kệ đi người ta tặng mày thì mày cứ đeo đi.
- Thôi có biết ai tặng đâu mà đeo.
Cô cất lại sợi dây truyền vào hộp rồi bỏ vào túi tiếp tục tưới hoa.