Huyết Sắc

Chương 27

"Tôi... chỉ là... Chỉ là nếu hắn có chết, cũng phải chết dưới tay tôi." Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là cứu An Nhiên. Cô làm gì có thời gian mà nói chuyện này chứ?

Nặc Hàn thật sự không thể hiểu được... Những huyết tộc khác, Mạc An Vy có thể gϊếŧ không ghê tay nhưng Kỳ Lâm Dương lại khác, cô không hề làm tổn thương hắn một chút nào. "Thủ lĩnh, cô lại động lòng rồi."

"Nặc Hàn!! Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Có chuyện gì, về rồi hẵng nói."

Nặc Hàn thật sự không muốn Mạc An Vy tới chỗ của huyết tộc. Nếu bây giờ cô cứu An Nhiên thì chẳng phải là công khai gây chiến với ma cà rồng sao? Đây là hành động không thể chấp nhận được. "Thủ lĩnh..."

"Nặc Hàn! Tôi là thủ lĩnh, anh chỉ là cận vệ!! Anh không có tư cách ra lệnh cho tôi!" Mạc An Vy tức giận đến tột cùng. Nặc Hàn là muốn kéo dài thời gian sao?

Mặc cho Nặc Hàn có nói gì đi nữa thì Mạc An Vy cũng lờ đi. Cho dù cô có chết, cô cũng phải cứu được An Nhiên.

Nặc Hàn cũng không còn cách nào khác,cậu phải đưa Kỳ Lâm Dương về chữa trị. Y biết là Mạc An Vy vẫn còn yêu hắn cho nên mới lo lắng cho hắn và con bé như vậy... Nhưng bất chấp tính mạng để cứu một đứa con gái riêng của chồng... liệu có đáng không?

Mạc An Vy vội vàng chạy qua cánh rừng. Nhưng đang chạy thì đột nhiên có thứ gì cắn vào chân cô khiến cô ngã xuống. "Khốn kiếp!!" Mạc An Vy cố đứng dậy quay lại nhìn chân của mình. Quả nhiên là bị rắn độc cắn. Cô vội vàng dùng dao gϊếŧ chết nó rồi lấy một mảnh vải từ áo choàng đã bị cô xé rách, rồi băng bó lại vết thương.

Đi được vài bước thì Mạc An Vy không còn cảm nhận được chân mình nữa... Có lẽ là do nọc độc đã ngấm sâu vào rồi. Cô lại phải dừng lại, bỏ miếng vải ra, dùng tay đẩy hết nọc độc ra ngoài. Sau khi nọc độc ra hết thì chân cô cũng hồi phục khá nhanh.

Đi một hồi thì Mạc An Vy đã dần dần thấy một tòa lâu đài sau lớp sương mù mờ ảo... Có lẽ nhà giam chính là đây thôi. Nhưng An Nhiên chỉ là một đứa trẻ... bọn chúng cũng không thể nào mà để con bé ở trong ngục được chứ.

"Ôi, đứa bé này quả là mang dòng máu huyết tộc thuần chủng nên xinh đẹp hơn hẳn."

"Huyết tộc thuần chủng gì chứ? Trong người nó chẳng phải vẫn còn nửa dòng máu thợ săn sao?"

"Thợ săn!? Vậy mà lại mang dòng máu dơ bẩn đó?"

An Nhiên nhìn một đám ma cà rồng túm tụm lại nói những lời lẽ như vậy mà mặt trắng bệch sợ hãi lùi về phía sau. Nơi đây đáng sợ quá... Tại sao ba vẫn chưa đến cứu Nhiên Nhiên chứ? Lẽ nào ba định bỏ rơi Nhiên Nhiên sao?

Một tên huyết tộc cúi xuống, hỏi An Nhiên với giọng nói giễu cợt: "Cô bé, mẹ của cháu là ai?"

"Không! Mấy người đi ra!" An Nhiên hét toáng lên.

Mạc An Vy nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền chạy vội đến tòa lâu đài. "Nhiên Nhiên?"

"Con bé này, dám la hét ở đây? Ba mày hiện giờ là phạm nhân, hắn không giúp được gì mày đâu!"

Mạc An Vy lấy súng ra, chĩa về phía kẻ lưu manh đầu đường xó chợ đang giễu cợt An Nhiên. "Bỏ con bé ra!!"

Bọn chúng không những không sợ mà còn tiến về phía Mạc An Vy. Đối với chúng bây giờ súng này chỉ là thứ đồ chơi thôi, dù gì cũng qua bao năm rồi, đương nhiên sẽ có thứ được phát minh ra để chống lại.

"Lại là một mỹ nhân nữa sao? Chúng ta thật có phúc đây."

Mạc An Vy cất súng đi rồi rút ra một thanh kiếm. "Muốn chết, cứ lại gần." Cô chưa bao giờ dùng thanh kiếm này trừ phi có chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Dùng kiếm thì thật sự bất tiện vì chỉ có thể tấn công gần nhưng lại có sát thương mạnh hơn súng nên cô buộc phải lấy ra.

"Thủ... thủ lĩnh thợ săn?" Nhìn thanh kiếm trong truyền thuyết, sắc mặt bọn chúng tái mét lại.

Khóe môi Mạc An Vy cong lên. "Đoán đúng rồi đó." Đối phó với mấy tên này cô cũng không tốn sức là bao nhưng An Nhiên vẫn còn đang trong tay chúng, cô không thể hành động liều lĩnh được. Nếu như không phải có con bé ở đây thì cô đã chém chúng thịt nát xương tan rồi.

"Chạy! Chạy đi tụi bây!"

Cả đám sợ Mạc An Vy như sợ cọp, nhanh chóng bỏ của chạy lấy người.

"Mẹ..." Nhiên Nhiên dụi mắt... An Nhiên biết là Mạc An Vy sẽ không bao giờ bỏ lại mình mà...

Mạc An Vy chạy đến chỗ Nhiên Nhiên, ôm chặt con bé lại rồi vỗ lưng an ủi. "Nhiên Nhiên... xin lỗi..."

"Mẹ... con muốn gặp ba."

"Được...chúng ta đi thôi" Mạc An Vy cười trìu mến, cô bế An Nhiên lên. Khu rừng rất nguy hiểm, đến cả cô cũng bị thương, sao có thể để cho con bé đi như vậy được.

Đi đường thuận lợi, Mạc An Vy cùng An Nhiên nhanh chóng trở về được căn cứ bí mật của cô. Ngay khi vừa vào phòng dưỡng thương của Kỳ Lâm Dương, cô đã thấy Nặc Hàn đang bôi thuốc cho hắn.

"Thủ lĩnh, cô về rồi. Kỳ Lâm Dương có lẽ một đến hai giờ nữa sẽ tỉnh thôi, nhưng tôi cũng không thể đảm bảo hắn có thể tỉnh lại nhanh như vậy được."

Mạc An Vy đi đến trước giường, Kỳ nhìn Lâm Dương vẫn đang hôn mê. Cô cầm lấy lọ thuốc được đặt cạnh giường rồi nói với Nặc Hàn: "Anh đưa Nhiên Nhiên lên phòng đi, tôi sẽ ở đây cho."

Nặc Hàn không thể để Mạc An Vy trở lại như ngày xưa được, tuyệt đối không được mềm lòng trước bất kì ai. "Thủ lĩnh..."

Nặc Hàn sực nhớ đến bệnh tình của Mạc An Vy, liền mở tủ lấy thuốc đưa cho cô. "Thủ lĩnh, đây là thuốc mới, có thể làm thuyên giảm cơn đau của cô."

"Để đó đi, tôi sẽ uống sau." Mạc An Vy nghiêng đầu về phía bàn làm việc.

"Vâng..." Nặc Hàn đặt lọ thuốc lên bàn. Sau đó, cậu liền đi ra chỗ Nhiên Nhiên rồi cùng con bé đi lên lầu.

Bốn giờ sau, Kỳ Lâm Dương tỉnh dậy, vừa mở mắt ra, hắn đã nhìn thấy Mạc An Vy đang dựa đầu ngủ ngay cạnh hắn. Có lẽ cô mệt quá nên đã ngủ thϊếp đi.

Kỳ Lâm Dương không gọi Mạc An Vy dậy, cứ để cô ngủ tiếp. Hắn ngắm nhìn gương mặt của cô, lâu lắm rồi... hắn vẫn chưa nhìn cô kĩ như vậy... Từ lúc Lâm Dương cứu An Vy thì hắn đã nhận định là cả đời bảo vệ người con gái này rồi... vậy mà hắn không những không bảo vệ được mà còn tổn thương cô.

"Anh... anh tỉnh rồi à?" Mạc An Vy dần mở mắt ra, cô đã thấy Kỳ Lâm Dương đăm chiêu nhìn mình.

"Nghỉ ngơi đi, tôi đi xem Nhiên Nhiên một chút." Mạc An Vy đứng dậy, cô không muốn nhìn thấy Kỳ Lâm Dương nữa... nếu như hắn cứ đối xử mập mờ như vậy, cô biết phải làm sao đây?

"An Vy... đợi đã..." Kỳ Lâm Dương cố ngồi dậy, hắn nắm lấy bàn tay thon dài của Mạc An Vy.

Mạc An Vy không nói gì, cô vẫn hướng về phía trước, không muốn ngoảnh đầu lại để nghe giọng nói của Kỳ Lâm Dương lần nào nữa.

"Chúng ta... ở bên nhau... được không?" Kỳ Lâm Dương biết... hiện tại, hắn không còn tư cách gì để Mạc An Vy ở lại bên hắn nữa rồi... nhưng còn Nhiên Nhiên... con bé không thể không có mẹ được.

"Kỳ Lâm Dương, tôi không muốn có bất kì quan hệ gì với anh nữa."

Mạc An Vy hung hăng bỏ tay Kỳ Lâm Dương ra. Cô vĩnh viễn không tha thứ cho hắn...