"Chủ... Chủ nhân... ngài đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu."
Kỳ Lâm Dương ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường. "Cậu thật sự không nhớ đến hôm đó sao?"
Trí Mạc đột nhiên nhớ ra. Đúng là Kỳ Lâm Dương đã thật sự hành hạ Mạc An Vy một cách tàn khốc bằng roi. "Chủ nhân... ý ngài là... phu nhân sao?"
Kỳ Lâm Dương không nói gì. Hắn biết là chỉ làm mỗi việc này thôi thì làm sao có thể bù đắp hết cả những gì Mạc An Vy đã phải chịu đựng trong hơn bốn năm qua cơ chứ?
"Chủ nhân... nếu như phu nhân đã thành thế này rồi... ngài nên buông tay thôi." Trí Mạc biết là Kỳ Lâm Dương sẽ không dễ dàng buông tay nhưng nếu không buông thì chỉ làm tổn thương đôi bên mà thôi.
"Cậu cảm thấy tôi sẽ buông sao?" Nhiên Nhiên là con gái của hắn và cô...Tại sao hắn có thể buông tay được?
"Chủ nhân...từ trước tới nay...làm gì có ma cà rồng và thợ săn có thể ở bên nhau cơ chứ? Nếu không phải chết vì giảm sức mạnh thì cũng phải gϊếŧ lẫn nhau vì trách nhiệm của mình thôi"
"Tôi muốn đi khỏi thế giới ngầm càng nhanh càng tốt" Lâm Dương muốn gặp An Vy...hắn muốn nói hết mọi chuyện với cô... Nhưng bệnh của cô vẫn chưa chữa được, liệu hắn làm vậy có đúng không?
"Chủ nhân, cho dù ngài có đi khỏi đây thì phu nhân sẽ không vì thế mà ngừng hận ngài đâu"
"Lúc đó là tôi quá cố chấp nên mới nghĩ rằng cô ấy không phải là thợ săn" Lâm Dương cúi đầu chán nản. Lẽ ra khi đám thợ săn tìm đến đòi người thì hắn phải biết cô là thợ săn rồi chứ...Tại sao hắn lại ngu ngốc như vậy?
"Chủ nhân...chúng ta nên về biệt thự thì tốt hơn. Ngài vừa mất đi nửa sinh lực, cơ thể rất yếu, mặc dù ở đây để dưỡng thương sẽ tốt hơn nhưng các nguyên lão biết chuyện này thì ngài nhất định sẽ bị trừng phạt" Trí Mạc lo lắng nói. Nếu như không phải vì mất đi nửa sinh lực thì hắn cũng không trở thành nỗi lo ngại như bây giờ
"Tạm thời cứ vậy đi. Tôi sẽ đi gọi Nhiên Nhiên." Kỳ Lâm Dương đứng dậy, hắn đi vào phòng ngủ tìm An Nhiên. "Nhiên Nhiên giậy thôi, chúng ta phải về nhà" Vừa mở cửa phòng, hắn đã cảm thấy không khí thật lạnh lẽo, hơn nữa, trên giường ngủ hay trong phòng cũng không có bất kì hơi ấm nào của An Nhiên để lại.
"Chủ nhân!"
Trí Mạc chạy thẳng vào phòng. Y cảm thấy dường như có gì đó xung quanh đây vậy, chắc hẳn đã có người phát hiện ra nơi này.
"Kỳ Lâm Dương! Gan to lắm! Còn dám sử dụng cấm thuật!?"
Vị nguyên lão bước vào, vẻ mặt lão ta trông rất giận dữ, như là phát hiện ra một vị quân chủ làm trái luật... nhưng thật ra, lão ta rất vui sướиɠ vì có thể tra ra được Kỳ Lâm Dương đã sử dụng cấm thuật.
"Các người..."
Trí Mạc quay đầu lại. Quả nhiên... chyện này không thể tránh được những tai mắt của đám nguyên lão này.
Kỳ Lâm Dương đi ra ngoài. "Ai cho các người vào đây hả!?" Hắn chỉ là đang cố tỏ ra mạnh mẽ còn thật ra... sức mạnh của hắn hiện tại cũng không bằng một phần của trước kia nữa rồi.
"Ồ... Thủ lĩnh của chúng ta hay sao? Hay là ta nên nói... Tên phản đồ!?" Lão ta cười Kỳ Lâm Dương một cách mỉa mai. Phản đồ vẫn là phản đồ. Cho dù có thân phận cao quý là hoàng tộc thì cũng không thể thoát được tội.
"Lão già khốn kiếp!!"
Trí Mạc tức giận đến mất kiểm soát khi nghe những lời sỉ nhục Kỳ Lâm Dương từ lão ta. Y chạy đến trước mặt, vung nắm đấm về lão ta nhưng đã bị chặn lại bởi đám lính.
"Hiện giờ sức mạnh còn không bằng một ma cà rồng bình thường, còn giả vờ gì nữa!?" Vị nguyên lão hiên ngang đi tới trước mặt Kỳ Lâm Dương. Cấm thuật bòn rút sinh lực thế nào, lão ta đương nhiên biết rõ.
Kỳ Lâm Dương vẫn không chịu thừa nhận. "Ông có ý gì!?"
"Vẫn không có thái độ hối lỗi gì sao!? Dẫn con bé vào đây!!" Vị nguyên lão giận tím mặt, quay người ra đằng sau, ra lệnh cho một đám lính khác.
Kỳ Lâm Dương không nói gì... nhưng trong tâm can hắn đang sợ hãi... Lão ta nói dẫn người... người nào chứ? Lẽ nào là... Nhiên Nhiên?
An Nhiên bị trói lại bằng dây thừng, một đám huyết tộc dẫn vào nhận lệnh dẫn con bé vào trong. Vừa nhìn thấy Kỳ Lâm Dương, con bé đã khóc, gọi một tiếng ba.
"Nhiên Nhiên!!!"
Kỳ Lâm Dương ngay lập tức chạy đến chỗ An Nhiên, nhưng vì không cảnh giác, hắn đã bị một tên đập vào lưng mình. Vết thương của hắn còn chưa lành, làm sao có thể chịu được một lực sát thương mạnh như thế!?
"Kỳ Lâm Dương, con gái của cậu thật xinh đẹp... Giống mẹ nó y đúc vậy..." Lão ta sờ mặt An Nhiên... Mới có ba tuổi đã có gương mặt thế này rồi... lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân đây...
Kỳ Lâm Dương gầm lên khi nhìn cái lão già kia động chạm tới An Nhiên. "Khốn kiếp!!! Bỏ cái tay dơ bẩn của ông ra! Ông không xứng để chạm vào con bé!!"
"Ba... cứu con..." An Nhiên gào thét gọi Kỳ Lâm Dương. Ông lão này quá đáng sợ... Sao có thể tồn tại được một thứ như vậy chứ!?
"Lập tức đem Kỳ Lâm Dương và Trí Mạc tống vào ngục. Mỗi ngày cho uống nước thánh mười lần, mỗi giờ cho người dùng roi vào đánh năm mươi lần, nếu ngất thì dội nước thánh cho tỉnh... Chết thì đem ra cho thị chúng!"
Vị nguyên lão hả hê, lão ta bế An Nhiên lên. "Kỳ Lâm Dương, con bé này... tôi sẽ đối đãi cẩn thận. Vinh hoa phú quý không thiếu đâu."
An Nhiên nghe lão ta nói như vậy mà sắc mặt trắng bệch lại... Cho dù con bé có là một đứa trẻ đi chăng nữa thì những thứ này con bé cũng có thể hiểu được.
"Ông bỏ ra!!!" An Nhiên giãy giụa, con bé cắn mạnh vào cổ tay lão ta, khiến cho lão ta nới lỏng bàn tay, thả con bé xuống.
An Nhiên định chạy đến chỗ Kỳ Lâm Dương nhưng hắn lại là người ngăn cản. "Nhiên Nhiên! Đừng qua đây!" Kỳ Lâm Dương dùng chút sức lực cỏn con để nói... Hắn hiện tại đã trở thành phạm nhân rồi... hắn không còn khả năng để bảo vệ con bé nữa.
"Nhiên Nhiên... qua đây... nếu không kết cục của ba ngươi... sẽ càng thảm khốc hơn." Vị nguyên lão dùng đôi mắt đỏ liếc sang An Nhiên. Con bé không dám chạy đến nữa... con bé biết ba mình là ma cà rồng, biết hắn có đôi mắt đỏ như vậy... nhưng hắn chưa bao giờ dùng đôi mắt đáng sợ đó nhìn con bé cả.
"Vậy mới là đứa con gái ngoan... Giờ thì các người biết nhiệm vụ của mình rồi đấy."
Đám huyết tộc đồng thanh tuân lệnh. Chúng nhanh chóng đem Kỳ Lâm Dương và Trí Mạc vào ngục, bắt đầu tiến trình tra khảo.
Đám huyết tộc ngày trước bị Kỳ Lâm Dương trách mắng thậm tệ, ngay lập tức thay đổi thái độ cung kính đến kinh hãi trở thành khinh thường. "Ôi trời, thủ lĩnh cao cao tại thượng của chúng tôi sao lại rơi vào kết cục thế này chứ!?"
Kỳ Lâm Dương không nói gì. Mọi thứ trước mắt hắn dường như chỉ là hư vô vậy... nhưng đây tất thẩy đều là thật. Hiện giờ điều hắn quan tâm chỉ có Nhiên Nhiên. Con bé ở chỗ lão già đó thì sao có thể sống tốt được chứ!?
"Sắp chết đến nơi còn không dám khai sao!? Đánh cho tao!!" Cả đám dùng roi quật vào người Kỳ Lâm Dương.
Từng mảng thịt dường như bung bét ra hết, máu chảy thành dòng. Cứ hết lần này rồi đến lần khác, Kỳ Lâm Dương ngất đi, chúng lại dùng nước thánh dội vào khiến hắn tỉnh lại... Nước thánh ngấm vào vết thương khiến Kỳ Lâm Dương cảm thấy sống không bằng chết. Vết thương của hắn đã nặng giờ lại nặng hơn. Nếu không phải vì An Nhiên và Mạc An Vy... hắn chắc chắn sẽ không muốn sống nữa.
Vị nguyên lão đi vào, đứng nhìn Kỳ Lâm Dương đang bị treo lên thập giá hành hạ. Sau đó, lão ta lại ra lệnh: "Dừng lại, ta có chuyện muốn nói với cậu ta."
"Kỳ Lâm Dương, muốn chuộc tội chứ? Vậy tôi cho cậu một cơ hội... Gϊếŧ Mạc An Vy, cậu và con gái có thể đi khỏi thế giới ngầm."