"Hơn nữa, chúng đã tìm người đó hai mươi hai năm rồi. "
Vấn đề này, Kỳ Lâm Dương quả thực không hiểu được. Nếu như thợ săn ở bên cạnh huyết tộc, nhất định sức mạnh của cả hai sẽ bị giảm, hơn nữa, cho dù có phép thuật của phù thủy thì cũng sẽ không tìm được.
Điều này là không thể. Nếu ở cạnh lâu như vậy, hai bên không hao tổn sức mạnh của nhau thì không được. Sao chúng vẫn có thể giữ được dấu vết tận hai mươi hai năm?"
"Nghe nói người này có năng lực hơn những thủ lĩnh tiền nhiệm. Nếu không chúng cũng hao tổn nhiều tâm tư trong nhiều năm như vậy."
Trí Mạc có suy nghĩ đầu tiên chính là người con gái ở bên cạnh Kỳ Lâm Dương.
"Chủ nhân... ngài là huyết duy nhất còn ở thế giới loài người... lẽ nào... thủ lĩnh của chúng là..."
Kỳ Lâm Dương làm sao có thể tin được, thủ lĩnh thợ săn lại là Mạc An Vy!? Một người yếu đuối như vậy, đến cả thợ săn cũng không có cơ hội, làm sao có thể làm được thủ lĩnh.
"Cô ta? Cái thứ yếu đuối như vậy thì làm được trò gì? Thủ lĩnh thợ săn, theo lý thì nói phải thức tỉnh ngay khi được sinh ra. Cậu không nhìn xem cô ta là người như thế nào sao? Hơn nữa tôi mới cưới cô ta được hơn một năm."
Các nguyên lão tưởng rằng Kỳ Lâm Dương không chú ý, liền thúc dục: "Lâm Dương, cậu nói nhảm gì vậy!? Mau tìm biện pháp đi chứ!"
Mấy lão già này... không làm nên trò trống gì cả. Biết bản thân không có năng lực thì nên an phận, bây giờ lại còn đòi hắn giải quyết?
"Mấy lão già như các người im đi. Tôi không có rảnh, muốn giải quyết thì các người tự mình mà làm."
Sự tình không được như ý muốn, các nguyên lão đều thống nhất một ý kiến về Kỳ Lâm Dương. "Cậu thân là thủ lĩnh, mà lại vô trách nhiệm như vậy sao!? Là con cháu hoàng tộc, lẽ ra phải nghĩ tới con dân đầu tiên, còn cậu, cả trăm năm không về, chỉ biết ở thế giới loài người kinh doanh!"
"Các người làm như là bản thân mình quan tâm tới cái tộc này lắm nhỉ?"
Tất cả đều câm nín, không biết phản bác thế nào nữa. Họ đều biết mình đã làm gì cũng như đối với cả tộc. Họ căn bản là không quan tâm gì tới sống chết của toàn tộc. Chỉ là, nếu không thể quản lý được huyết tộc, Kỳ Lâm Dương sẽ khiến cho họ sống không bằng chết!
Cả căn phòng chìm trong sự im lặng, Kỳ Lâm Dương mới lên tiếng: "Tan họp!"
Cuộc họp kết thúc, Kỳ Lâm Dương trở về thế giới loài người chứ không nán lại một giây phút nào nữa.
Tại phòng Tổng giám đốc, thư ký Đồng nhận được cuộc gọi từ Kỳ gia, cậu nhanh chóng đi vào, thông báo cho Kỳ Lâm Dương: "Tổng giám đốc, hôm nay phu nhân sẽ phẫu thuật."
Kỳ Lâm Dương nghe thấy nhưng cũng không nói gì, vẫn chăm chú vào tập tài liệu có chứa bản hợp đồng lên tới hàng tỷ đồng.
"Tổng giám đốc, lão gia nói ngài cũng nên đến xem phu nhân một chút."
Thư ký Đồng biết là Kỳ Lâm Dương không hề quan tâm tới Mạc An Vy lại bao, nhưng dù gì cô cũng là vợ trên danh nghĩa, hắn nên đến bệnh viện một lúc.
Kỳ Lâm Dương đặt tập tài liệu xuống, quay sang hỏi hờ hững: "Tại sao phải làm vậy!? Cô ta không có ý nghĩa gì với tôi hết."
"Tổng giám đốc... phu nhân dù gì..."
Kỳ Lâm Dương biết thư ký Đồng định nói gì, hắn gắt lên: "Cậu còn định nói câu này bao nhiêu lần với tôi nữa? Tôi đã nói với cậu biết bao nhiêu lần rồi cô ta không phải là vợ tôi."
"Xin lỗi tổng giám đốc... tôi lập tức thông báo ngay."
Thư ký Đồng cũng không tài nào khuyên nhủ được Kỳ Lâm Dương. Lần nào cũng như vậy, hắn đều nói Mạc An Vy chưa từng là vợ hắn... cũng đúng thôi... hôn nhân thương mại thì vĩnh viễn không tồn tại tình yêu.
Tại nơi phẫu thuật, bác sĩ nhìn đi nhìn lại vết sẹo lớn trên mặt của Mạc An Vy. Cô gái này... thật sự rất đẹp... đáng tiếc lại xảy ra chuyện, nếu không, nhất định là không ai bì được về sự xinh đẹp sắc sảo này.
"Bệnh nhân có vết sẹo quá lớn... khả năng cao là không thể xoá hết được."
Kỳ lão gia lo lắng. Ông rất yêu quý Mạc An Vy, ông thật sự không muốn mất đi người con dâu như cô một chút nào.
"Bác sĩ...ngài chỉ cần làm hết sức mình thôi. Kết quả thế nào tôi cũng chấp nhận."
Một người tốt như vậy... tại sao Lâm Dương nhà ông không chịu hiểu chứ? Lại đi yêu một cô ả tiểu tam, trong mắt chỉ có tiền. Ông đã rất nhiều lần khuyên hắn nhưng đều không có tác dụng.
"Ông cứ yên tâm đi, tôi nói chỉ là khả năng cao thôi, không phải là không thể, chúng tôi sẽ cố hết sức."
Sau ba tiếng đồng hồ... cuộc phẫu thuật thành công ngoài mong đợi, vết sẹo cũng đã được xoá, chỉ đợi một thời gian nữa là hoàn toàn khỏi hẳn.
"Thuốc mê sẽ hết sớm thôi, khoảng một giờ nữa bệnh nhân sẽ tỉnh. Bây giờ có thể vào thăm được rồi."
"Cảm ơn bác sĩ." Mạc lão gia thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là không có biến cố nào xảy.
Mạc lão gia cứ ngồi trông Mạc An Vy như vậy, ông nhất quyết tự mình chăm sóc cô cho bằng được mặc dù ông đã rất mệt vì cuộc phẫu thuật diễn ra trong ba tiếng, ông không ngừng cầu nguyện cho cô. Ông biết những việc này không tài nào bù đắp được hết nỗi khổ của cô khi kết hôn với Lâm Dương... vậy nên, ông sẽ làm hết sức mình.
"Mau đưa người đi!!"
Tiếng một đám người bên ngoài vọng lên. Một kẻ mặc áo đen, cầm súng khiến người khác đều không dám đến gần, hắn lấy chân, đạp vào cánh cửa rồi xông thẳng vào phòng.
"Các... các người làm gì vậy!? Mau dừng tay!!"
Kẻ đó chĩa súng về phía Kỳ lão gia. Hắn nhếch môi lên, cười khẩy. Già đến tuổi này rồi mà không biết tốt xấu.
"Lão già, ông không cần biết nhiều. Chúng tôi muốn là cô ta, muốn sống thì đừng phản kháng vô ích."
Kỳ lão gia nhất quyết không để chúng đem Mạc An Vy đi. "Không!!" Nhưng ông già rồi, sao có thể ngăn cản chúng được chứ?
Đúng lúc đó tác dụng của thuốc mê vừa hết, Mạc An Vy tỉnh dậy, cô nhìn đám người đang vây quanh phòng liền giật mình sợ hãi, đưa hai tay ra đằng sau, chống lên rồi lùi lại.
"Mau, đưa người đi."
Một tên khác ra lệnh. Thủ lĩnh chính là ở đây, không nhầm được.
"Dừng lại!"
Người đàn ông mặc âu phục màu đen, mang trong mình khí thế bức người bước vào. Giọng nói không bình tĩnh, không trầm lặng như bình thường mà lại mang theo sát khí.
"Muốn đem cô ta đi? Tôi cho phép sao?"
Bọn chúng nhìn mặt Kỳ Lâm Dương, cảm thấy rất quen thuộc , dường như đã gặp ở đâu đó rồi...nhưng... đây một huyết tộc... chúng có thể cảm nhận được. Chúng nghe nói chỉ có một huyết tộc mới sống ở thế giới loài người... lẽ nào... là thủ lĩnh huyết tộc? Vua của thế giới ngầm?
Kỳ Lâm Dương gầm lên một tiếng. "Cút!"
Huyết tộc sống lâu năm ở thế giới thường ắt sẽ tiêu hao nhiều sinh lực, lại còn ở bên cạnh thợ săn thế này chắc chắn sẽ càng yếu hơn. Chúng không tin súng này không thể gϊếŧ được Kỳ Lâm Dương.
"Chưa có được người, chúng tôi nào dám đi? Xin lỗi, phải tiễn thủ lĩnh như ngài lên đường rồi."
"Các người nghĩ thứ đồ chơi này có thể gϊếŧ được tôi?"
Kỳ Lâm Dương vẫn bình tĩnh, không chút sợ hãi nào. Hắn biết súng này chính là súng gϊếŧ ma cà rồng, chỉ cần một viên vào tim chắc chắn sẽ chết.
Tên cầm đầu không nói câu nào liền bắn một viên... nhưng hướng đạn... lại không phải là Kỳ Lâm Dương. Hắn liền quay sang phía Mạc An Vy, viên đạn... Chết tiệt!!
Kỳ Lâm Dương không nghĩ ngợi gì liền chạy về phía Mạc An Vy. Đột nhiên hắn chạy đến ôm cô, cô vẫn không nhận thức được cái gì đang xảy ra.
Viên đạn ghim vào lưng, Kỳ Lâm Dương thổ huyết, đến lúc này Mạc An Vy dường như đã nhận ra điều gì đó liền liếc nhìn sang người đàn ông đang ôm mình.
Mạc An Vy chết sững. Một lần nữa, Kỳ Lâm Dương... hắn lại cứu cô.