"Ba Đông, bế con đi! Nhanh lên, mẹ đang gọi kìa!"
Đó... chẳng phải là Cảnh Nhược Đông sao? Tại sao anh nói, anh có việc bận nên đã qua Úc rồi, sao có thể trở về nhanh như vậy được?
"Hinh nhi, chúng ta đến thăm Uyển Uyển, em không để ý chứ?"
Người đàn ông bế Tiểu Hàn trên tay, ánh mắt ôn nhu nhìn Kỳ Hinh. Kỳ Hinh cô, quả thực giống Lộ Khiết y đúc, nếu như nói là không có quan hệ gì với nhau, có đánh chết, anh cũng không tin.
"Sao... sao có thể chứ... mọi người ngồi đi."
Kỳ Hinh gắng gượng nở nụ cười che đi tâm trạng hiện tại, nhưng tất cả đều biết được, cô đang cố nguỵ tạo cho mình một chiếc mặt nạ giả dối.
"Đây... là con của anh?"
"Đúng. Năm nay nó 9 tuổi rồi."
Cậu bé này có ngoại hình đặc biệt giống Cảnh Nhược Đông, nhất là đôi mắt, Kỳ Hinh hoàn toàn có thể nhận ra được, đây là Cảnh Nhược Đông phiên bản thu nhỏ.
"Rất giống anh."
"Sao trước giờ anh không nói gì về chuyện anh có con?"
Cô không giận Cảnh Nhược Đông vì chuyện anh có một đứa con trai 9 tuổi khác, chỉ là... cô muốn anh nói với cô ngay từ đầu, để cô có thể dễ dàng tiếp nhận cậu bé kia hơn thôi.
"Anh để nó ở nước ngoài sống với ông bà ngoại."
Lộ Khiết ngồi ngay cạnh, cô ta tỏ vẻ khó chịu khi chồng mình lại đi nói chuyện thân thiết với Kỳ Hinh.
"Tiểu Hinh, em có việc gì có thể hỏi chị."
"Em biết mà, phụ nữ rất hay ghen tuông vô cớ, chị thừa nhận là chị đang ghen."