"Sẽ như thế nào khi em phát hiện ra, hai chị em lại chung một chồng nhỉ?"
"Cô... tôi... tôi không quen cô! Ba mẹ tôi chỉ có duy nhất một đứa con gái là tôi!"
Giọng nói Kỳ Hinh run rẩy, cô đứng bật dậy, nhìn gương mặt giống mình y đúc kia mà chết sững.
Đây là lần đầu tiên cô đối diện với một người như này, một bản sao của cô.
"Ồ, có thật là như vậy? Về hỏi ba mẹ thân yêu của em xem, rốt cuộc, tôi là ai."
Lộ Khiết nâng cằm Kỳ Hinh lên, nhìn thật kĩ cô em gái dưng này.
Vốn dĩ cô ta cũng chẳng muốn về nước, nhưng khi biết được Cảnh Nhược Đông có ý với Kỳ Hinh, cô ta liền bỏ hết mọi việc từ nước ngoài để về đây.
Hai chị em chung một chồng, đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ thời nay.
"Cô điên rồi! Tôi biết cô là Lộ Khiết, cô không phải chị của tôi!"
Kỳ Hinh gạt bỏ tay Lộ Khiết ra, cô không muốn Uyển Uyển nhìn thấy cuộc tranh cãi của hai người.
"Tiểu Hinh à, chị chỉ lo cho em sẽ mang tiếng xấu thôi. Nói thế nào, chị cũng từng là vợ anh ấy."
"Cô thôi đi! Tôi không tin. Cô cũng chỉ là vợ cũ thôi."
Nếu như là Cảnh Nhược Đông vứt bỏ Lộ Khiết, cô hoàn toàn có thể chấp nhận rút lui, nhưng... chính Lộ Khiết mới là người vứt bỏ anh.
"Ồ, chị cũng quên không nói với em cái này."
"Hai cha con vào đây đi."
Một cậu bé khoảng chừng 9 tuổi bước vào khi nghe thấy tiếng gọi của mẹ mình, bên cạnh, còn có một người đàn ông đi cùng nữa, sắc mặt Kỳ Hinh cũng như thế mà tái nhợt lại.
Đó... sẽ không phải như cô nghĩ chứ?
Con trai của Cảnh Nhược Đông?
"Ba Đông, bế con đi! Nhanh lên, mẹ đang gọi kìa!"