Hợp Đồng Sinh Con

Chương 70

Bẫy Trong Bẫy 2!!!!

- Trọng trách mà con bé phải gánh là vô cùng lớn.

- Chúng ta không thể làm hơn được nữa. Đây là cách duy nhất để dụ chúng ra mặt. Hơn nữa Chivas cũng đang ở cùng với bọn trẻ.

Trong căn phòng với chiếc bàn tròn gồm 15 chỗ ngồi, bà Paddington nhìn vào 8 vị trí khác có những người mô phỏng đang ngồi kia, họ đã dùng thiết bị liên lạc tiên tiến để như đối diện trò chuyện cùng nhau.

- Cháu vừa gặp Sarah vào hai tháng trước, con bé vẫn khỏe mạnh. Cháu cảm tưởng con bé dường như quên mất cháu.

Pass ngồi ở một ghế cười cười lên tiếng. Những người khác chỉ liếc cậu ta rồi lại vào chính chuyện. Họ đang chơi một canh bạc lớn nhưng cũng vì vậy mà họ sẵn sàng mạo hiểm để diệt trừ hậu họa cuối cùng bảo vệ những người thân của họ.

- Chà, chị gái Paddington mà nhìn thấy hai người liệu có kinh hoàng hay không vậy?

Pass tay chống cằm nhìn về phía vợ chồng nhà kia mà nhếch miệng lên tiếng. Bà nội của hắn ta liếc nhìn thằng cháu ý chỉ im lặng một chút. Sao càng lớn thằng cháu bà càng nhiều lời thế chứ?

- Chúng ta sẽ ra tay vào phút chót hơn nữa Sarah đã đồng ý phơi bày sự thật. Thật đáng tiếc chúng ta đã không lo chu toàn để sự việc thành ra như vậy. Alex không biết bao giờ mới tỉnh lại được.

Một người đàn ông lớn tuổi khác ngồi bên cạnh bà nội của Pass trầm giọng lên tiếng khiến mọi người lần nữa rơi vào yên lặng. Đúng vậy, họ đã không lo chu toàn để nhiều người hiểu lầm để thế cục rơi vào tình trạng bế tắc như vậy. Nhưng luật là luật, họ không thể để người ngoài biết đến sự tồn tại của hội được.

Black Hunter là một huyền thoại cũng là một bí mật lớn.

****

Trên một hòn đảo bí mật, Bà Paddington ngồi trong phòng nhìn cháu trai mình vẫn đang ngủ say kia mà đau lòng.

- Alex, em gái của cháu đang gặp nguy hiểm, nếu cháu nghe được hãy cố gắng tỉnh lại và giúp đỡ em gái cháu. Ta biết cháu sẽ hối hận nếu tiếp tục muộn một bước.

Hai đứa cháu của bà, sao lại gặp phải cuộc sống bất hạnh như vậy chứ? Vừa lúc đó, Brown vội vàng đứng ở cửa, hắn ta cúi đầu sau đó nhìn bà Paddington ở trong phòng.

- Có một người lạ mặt đang tự ý xông vào biệt thự, chúng tôi không thể cản được người đó.

- Cứ để nó vào đi, cậu nghĩ bao nhiêu người tìm được nơi này chứ hả Brown?

Bà Paddington không nhìn đến Brown chỉ chăm chú vào cháu trai của mình. Brown nghe vậy gật đầu vâng dạ sau đó liền xoay người đi ra ngoài. Ngay sau đó, trở lại là một cô gái gương mặt lạnh lùng, mái tóc bạc nổi bật, cô gái đó mặc áo dạ rất ấm áp trên bờ vai có lông thú rất dày, rất mượt, cô gái đó từ từ đi vào trong phòng nhìn chằm chằm vào Alex.

- Hanna lại để cháu tự do ra ngoài như vậy sao?

- Tôi sẽ... làm điều này. Tất cả là trả lại ân tình cho Sarah. Sarah là người bạn thân thiết của Joey, tôi phải trả lại toàn bộ.

Cô gái đó lạnh nhạt lên tiếng sau đó liền tiến lên một bước nữa đưa tay chạm vào bàn tay của Alex, ánh mắt hờ hững khẽ lóe lên tia sáng nhưng rất nhanh lại mau chóng ảm đạm.

- Chỉ cần anh ta tỉnh dậy chẳng phải mọi chuyện sẽ tốt đẹp sao?

- Sẽ không dễ dàng như vậy. Thay mặt Sarah ta muốn cảm ơn cháu...

....

****

- Anh nhìn này, trên mạng có một số ít tin tức về Black Hunter nhưng chủ yếu là mấy câu chuyện trong tiểu thuyết mà tác giả lại là Lancelot Vilson. Có liên quan tới nhà Vilson sao?

Lý Diên Vĩ cầm lấy laptop đem tới trước mặt Đại Lực để hai anh em cùng xem và phân tích. Họ đã nhọc công tìm kiếm suốt hơn một tuần qua không hề ngừng nghỉ chút nào cuối cùng cũng sàng lọc được vài thứ trọng điểm.

- Chắc cũng không hẳn vì họ Vilson không phải là hiếm.

- Black Hunter, một hội thợ săn huyền thoại. Bọn họ chuyên săn đuổi báu vật khắp nơi thậm chí trong thời chiến đã từng trở thành sát thủ đánh thuê cho các thế lực. Họ luôn tuân thủ luật lệ giữ bí mật tới sự tồn tại của họ đến cả người thân cũng không được tiết lộ trừ người thừa kế. Đối đầu với họ là một Guild ngoại lai Half Blood, Guild này luôn săn lùng thành viên của Black Hunter vì một vài chuyện trong quá khứ giữa hai bên. Xem ra câu chuyện này cũng có một chút xác thực.

Lý Diên Vĩ thống kê ý chính đọc lớn cho cả anh trai mình nghe. Nếu đúng là vậy thì Sarah thuộc Black Hunter nên không thể nói bất cứ điều gì cho ai. Nhưng rắc rối của Sarah ắt hẳn hội này phải giúp đỡ chứ nhưng cho đến hiện tại vẫn chưa có động tĩnh gì. Ngoài Sarah thì tất cả những người trong bức ảnh kia cho đến nay chưa từng bị ai phát hiện hoặc có thể có người biết họ nhưng lại không biết họ thực sự là ai.

- Chẳng lẽ...

Đại Lực nhìn về bức ảnh lớn toan đứng dậy rời khỏi phòng thì rầm một cái phía sau lưng họ. Hai anh em cùng lúc quay đầu nhìn cô gái vừa xuất hiện kia. Cô gái vừa xuất hiện đó làm hai anh em kinh ngạc.

- Hội trưởng?

Lý Diên Vĩ bật thốt lên. Liz sao lại ở đây được? Không nhìn kĩ lại thì... Cô gái đó đang từ từ bước lại phía hai anh em mà bỗng dừng lại khi cách hai anh em một khoảng không xa lắm, cô ta nhìn về phía bức ảnh lớn kia mà đột nhiên lại tiến về phía đó. Cô gái đưa tay lên chạm vào gương mặt của Sarah trong ảnh sau đó là của cô bé lớn hơn Sarah đứng gần ngay bên Sarah đó.

- Cô là ai? Sao cô lại giống Liz Lâm tới vậy?

Đại Lực cất giọng trầm ổn nhìn người con gái đang đứng đó câm lặng suốt từ khi xuất hiện. Cô gái đó xoay người lại nhìn họ thật chăm chú như muốn nghiền ngẫm gì đó cuối cùng mới chịu mở lời.

- Tôi không phải Liz Lâm nhưng chúng tôi thực sự có khuôn mặt giống nhau tới 90%. Tôi đã từng nói có một người rất giống tôi nên có lẽ Sarah đã rất hào hứng đi gặp người đó nhưng thật không ngờ bi kịch lại xảy ra cho tất cả chúng tôi. Đừng hận Sarah hay trách con bé. Sarah không hề muốn làm vậy chỉ vì con bé quá sợ hãi mà thôi. Bất lực vì không bảo vệ được bạn mình, bất lực vì không bảo vệ được anh trai mình, con bé chỉ không muốn nhìn người thân của mình bị sát hại thêm mà thôi. Sarah rất tốt bụng, con bé là người có một ước mơ đơn giản về một gia đình hạnh phúc.

- Cô tại sao biết nhiều thứ về Sama như vậy? Black Hunter nó là cái gì?

Lý Diên Vĩ thực sự không dấu nổi sự bình tĩnh nữa rồi. Đúng vậy hãy cho cô biết toàn bộ sự thật đi. Tại sao mọi vấn đề lại xoay quanh Sama như vậy chứ? Cô cứ nghĩ đã hiểu Sama rất nhiều nhưng cuối cùng càng tìm hiểu lại là chẳng hiểu được gì hơn cả.

- Sarah không hề có ý định gϊếŧ chết vợ của cậu đâu Đại Lực. Vợ của cậu đã biết được bí mật về Alex, về chúng tôi Black Hunter. Sarah đã muốn bảo vệ vợ của cậu nhưng đã quá muộn, bọn chúng đã rất nhanh tay đến mức Sarah không kịp suy nghĩ gì bởi chính con bé lúc đó cũng đang bị rối loạn kí ức. Hai người hãy yên tâm đi rồi mọi thứ sẽ được phơi bày nhưng đến lúc đó chúng tôi buộc phải giữ hai người ở lại đây. Chúng tôi không thể phá luật nên không thể cho hai người biết được chuyện này nhưng Lancelot lại khác, bà ấy là người có thể kể cho hai người về Black Hunter. Sarah không muốn bất cứ ai tìm được Alex, hai người cũng sẽ giúp được chúng tôi ít việc nên chúng ta hãy cứ thỏa thuận thế nhé.

Cô gái đó mỉm cười nhìn hai anh em, một nụ cười dịu dàng không mang theo bất cứ âm mưu nào cả. Cả hai anh em vẫn rất mơ hồ nhưng đành nghe lời cô gái này, ít nhất thì họ biết được rằng Sarah không hề gϊếŧ Vu Hiểu Mai và đứa bé đó. Phải chăng họ đã luôn hiểu sai về Sarah và điều tra nhầm hướng ngay từ đầu rồi? Nhưng Lancelot là ai? Chẳng lẽ liên quan tới nhà Vilson sao? Nhưng họ chưa từng nghe cái tên này bao giờ, là bí danh sao? Mà bình thường các tác giả cũng luôn dùng bút danh cả mà, có lẽ nên ở đây ít lâu lấy tin tức từ cô gái này.

****

Ở nơi nào đó, phu nhân Vilson đứng trước căn phòng làm việc mà bà đá khóa lại hàng chục năm qua, bà nhìn mọi thứ bị phủ bụi trong phòng. Ren đứng phía sau nhìn mọi thứ bên trong nhưng không hề tò mò nhiều.

- Ren, bão đang đến rồi là cơn bão lớn rất lớn. Chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút, hình như sẽ có khách đến thăm.

- Vâng.

Ren gật đầu không nói gì thêm. Phu nhân Vilson là người từ lâu đã "không màng thế sự" nên mới về đây "ở ẩn" nhưng xem ra bà ấy vẫn luôn nắm giữ những bí mật khiến người khác kinh ngạc nhất. Căn phòng này như một bằng chứng cho năm tháng nhưng Ren vẫn không hiểu những người trong ảnh lớn chiếm cả bức tường kia là ai?

****

Dương Chí Phong cùng Sarah và bốn đứa nhỏ trên một chiếc xe đi thẳng tới biệt thự của Lion sau khi Sarah đã chỉ chỗ cho Dương Chí Phong. Bọn họ đã hứa sẽ luôn cùng nhau ở chung một chỗ nên dù biết nguy hiểm Sarah vẫn đưa bốn đứa trẻ theo. Bọn nhóc ít nhiều cũng có võ hơn nữa cô đã chuẩn bị rồi nên có lẽ sẽ không sao cả.

- Chào mừng đến với ngôi nhà của tôi Sarah.

Lion đứng ở chính giữa căn phòng khách siêu lớn này nhìn gia đình của họ từ của lớn nhếch miệng cười lên tiếng. Mia ngồi ở ghế bên phải đang tao nhã uống trà cũng liếc về phía Dương Chí Phong mà không nói gì.

Cả gia đình họ đi về phía Lion và Mia theo sự dẫn đường của vị quản gia lúc trước. Ở nơi này vẫn luôn đủ ghế cho gia đình của họ. Sarah đã chú ý tới vườn hoa violet phía sau lưng của Lion.

- Chị vẫn thích violet như vậy sao? Tuy nhiên Liz không phải Violet của chị.

- Nào nào hãy từ từ nói chuyện đừng làm những đứa trẻ đáng yêu này mất hứng Sarah.

Lion nhếch miệng cười rót trà cho sáu người vừa tới kia, hành động và lời nói của cô cũng chẳng khiến Sarah cảm thấy xa lạ gì cả. Nhưng Leo của cô đã không còn nữa rồi, mãi mãi biến mất rồi sao?

- Tôi không nghĩ cô lại là người muốn gϊếŧ vợ tôi Lion.

Dương Chí Phong cầm lấy tách trà nhấp một ngụm rồi lên tiếng. Lion và hắn đã từng qua lại làm ăn không ít, hắn cũng từng giúp đỡ Lion không dưới một lần. Khi nghe Sarah kể lại hắn còn ngỡ ngàng chẳng muốn tin nhưng cuối cùng thì sự thật vẫn là sự thật không thể bóp méo được nó.

- Cậu đã không còn sắc bén như năm đó nữa rồi Chí Phong. Tình yêu làm cậu bớt nguy hiểm hơn trước nhưng dù sao cũng chúc mừng cậu đoàn tụ với vợ mình.

- Lion, phần thắng không thuộc về bất cứ ai trong chúng ta. Chúng ta đều sai lầm cả. Chỉ là cái cách chị làm vậy với Liz đã hoàn toàn sai lầm, Liz sẽ không bao giờ thuộc về chị cho dù chị có làm gì đi chăng nữa.

- Bé con, đừng có dăn dạy tôi phải làm gì.

Lion đột nhiên sa sầm mặt mày, cô không hề thích Sarah nói vậy. Nếu có thể cô muốn mọi thứ về lại vạch xuất phát đó nhưng đã quá muộn và không bao giờ là có thể cả chỉ có sự thật và sai trái mà thôi. Cuộc nói chuyện này xem ra không đạt được mục đích như mong muốn rồi.

- Chị biết dù mình đã làm rất nhiều thứ nhưng kết quả chỉ có một mà thôi, người chiến thắng là họ, là những người chị sẽ không bao giờ đoán được thân phận đâu.

Sarah mỉm cười, Nana ngồi nhìn đồng hồ trên tay mình, đến lúc rồi, cô bé chạm chạm rồi lướt lướt trên mặt chiếc đồng hồ thông minh. Ngay sau đó họ liền nghe được hàng loạt tiếng nổ đồng thời.

- Có kẻ đánh bom sao?

Mia đang ngồi uống trà liền đó dường như không tin được. Lại có kẻ to gan dám động tới biệt thự của nhà Paddington? Ngoài Sarah đang bình thản và Nana đang chăm chú theo dõi giờ thì những người khác đều thấy nghi hoặc kẻ to gan nào lại...

- Chị, Arthur đã.....

Neon vội vàng chạy vào phòng còn vừa tính thông báo càng nghe tiếng nổ lớn hơn nữa. Phía sau Neon là rất nhiều quản gia đang vội vàng tới bẩm báo. Việc bị tập kích bất ngờ này thật không lường trước được.

Sarah nhấp một ngụm trà nhẹ mỉm cười, cô nhìn chăm chú vào từng biểu hiện của Lion một cuối cùng liếc mắt về phía Nana, hai người nhanh chóng ra ám hiệu cho nhau qua ánh mắt. Nana lập tức dừng việc mình đang làm lại.

- Lion, chị đã không còn là Leo của tôi từ rất lâu rồi. Tôi đã từng ngưỡng mộ Leo, ngưỡng mộ người con gái tự do tự tại, hào sảng anh hùng luôn phóng khoáng với đời. Violet đã từng nói chị là người quan trọng nhất, là người tốt bụng nhất. Nhưng mà... Leo của tôi, Leo ngày đó đã không còn rồi mà chỉ còn một Lion Paddington muốn truy sát tôi đến cùng.

- Haha, Leo sao? Cái tên đó đã không còn tồn tại rồi. Sarah, nó đã là quá khứ.

Lion cười lớn làm vang vọng cả phòng khách này khiến cho những hầu cận kia không dám ngẩng đầu còn những người đang nhìn người con gái quyền lực đáng sợ này đều câm lặng ngoại trừ Sarah.

- Neon, cô có thể đem bốn đứa nhóc này tới căn phòng của Violet được không? Sắp tới là hình ảnh không phù hợp để trẻ nhỏ nhìn, tôi không muốn chúng bị ảnh hưởng từ nhỏ.

- Chị...

Neon nhìn về phía Lion rõ ràng là đợi mệnh lệnh. Neon chưa từng tiếp xúc với Sarah nhưng cũng không lạ gì khi Sarah biết tên cô. Nếu Sarah không biết thì không xứng làm đối thủ của chị hai nhiều năm qua.

Lion gật đầu khiến Neon thở nhẹ trong lòng liền nhìn 4 đứa nhóc nhẹ mỉm cười.

- Mau theo cô.

Neon nói rồi xoay người đi trước dẫn đường, bốn đứa nhóc nhìn Sarah và Dương Chí Phong sau đó mới đi theo cô gái xinh đẹp kia. Neon cũng thật không ngờ căn phòng của Violet lại có thể để bốn đứa nhóc này vào được, không biết chị ấy là đang nghĩ gì nhưng Sarah thực sự đã từng là một người quan trọng trong lòng chị ấy không hề thua kém Violet cho nên... Neon lo sợ.

- Nana, cậu là ai vậy?

Sau khi chỉ còn bốn đứa trong phòng, Băng Băng nhìn Nana mỉm cười ngọt ngào lên tiếng hỏi. Dương Dương và Vũ Vũ cũng thật tò mò đi. Nana tiến tới ghế công chúa trong phòng ngồi xuống, cô bé đặt balo trên mặt bàn nhìn ba người bạn kém tuổi mình mỉm cười.

- Nana là con gái của ba James Vilson. Tính ra Nana là cháu gái của chú Arthur và là em gái của Liz. Ba James kết hôn với mama cũng là mama của chị hai cho nên mới là quan hệ như vậy. Nana lớn hơn mọi người a.

- Ra vậy thế thì quan hệ phức tạp đây.

Dương Dương trầm ngâm lên tiếng, vẻ mặt đó thật không thích hợp với một cậu nhóc chút nào. Nana mỉm cười ngọt ngào hơn cả vô tư nói.

- Nana là dì của mọi người.

- Vừa rồi là cậu làm sao Nana?

Vũ Vũ ngồi xuống ghế nhìn Nana lên tiếng. Dì cái gì chứ, còn lâu mới chấp nhận kiểu quan hệ này. Cặp đôi Băng Băng và Dương Dương cũng nhanh chóng ngồi xuống. Bọn họ còn nghi hoặc lúc trước không biết là ai làm nhưng khi nhìn thấy mama cùng Nana trao đổi ánh mắt đã nhận ra phần nào.

- Đúng là do Nana làm. Nana từng theo học chế tạo vũ khí ở chỗ của chú Pass. Tuy không tài giỏi như chú ấy nhưng tạo ra vài thứ đơn giản thì được.

- Nana thật giỏi. Vậy chúng ta nói vài chuyện khác đi.

Băng Băng gợi câu chuyện về hướng khác. Dù sao mama đã muốn bốn đứa nhóc đành tuân theo vậy. Cả bốn không thể làm đá cản đường được.

****sắp kết rồi mấy nàng >