"Người, càng ngày càng nhiều." Trên sườn núi, lông mày Bạch Ngưng Băng cau lại thật sâu, đám người tập kết ở ngoài sương mù đã trên chục nghìn người.
Những người này, mặc dù tu vi cao thấp không đều, nhất chuyển nhị chuyển đều có, nhưng suy cho cùng cũng là cổ sư, kết hợp sức mạnh lại với nhau, đủ để tạo thành dòng lũ, quét sạch mọi thứ.
Cho dù trong tay nàng có gần một trăm nghìn khuyển thú, cũng chỉ một thân một mình mà thôi.
Bên ngoài gò núi, vô số ánh mắt cực nóng nhìn về phía trước. Bọn họ đều là bị bảo tàng cổ Tiên hấp dẫn mà tới.
Người xung quanh âm thanh huyên náo, Ma Vô Thiên mỉm cười không nói.
Mục đích của gã ta đã đạt được, chim vì ăn mà vong người vì tiền mà chết, đây chính là lòng người!
"Bên Chính đạo đã tập hợp nhân thủ, xông vào trong sương mù rồi." Hồ Mị Nhi nhìn qua cách đó không xa, lo lắng nói: "Vô Thiên công tử, trước mắt cổ sư Ma đạo gần như đều ở đây, ngươi có phải nên kêu gọi một chút, tạo thành đội ngũ hay không? Cũng không thể để Chính đạo đoạt bảo tàng cổ Tiên trước được."
"Không vội, không vội. Sương mù dày đặc, khuyển trận vững như tường thép, công kích này của bọn họ có đáng là gì?" Ma Vô Thiên cười lạnh, kiềm chế bất động.
Ma đạo không thể so với Chính đạo. Chính đạo đoàn kết, dễ dàng liên hợp, cổ sư Ma đạo phân tán đã quen. Mặc dù Ma Vô Thiên có tu vi ngũ chuyển, nhưng tuổi vẫn còn trẻ, lần đầu tiên làm thủ lĩnh, khó mà phục chúng. Những Ma đạo già khôn ngoan như Khổng Nhật Thiên, Lý Phi Nhạc sẽ không dễ dàng tin vào gã ta.
Chỉ có để bọn họ cảm nhận được tính tất yếu và chỗ tốt của đoàn kết, gã ta mới có thể thuận thế mà làm ít công to!
Lúc này, bên trong đại điện, quá trình luyện cổ cũng đã đến mức ngàn cân treo sợi tóc.
Sau nửa ngày làm công tác chuẩn bị, Hoàng Kim Hoa Sinh Xác và cổ Thần Du ngang nhiên đυ.ng nhau.
Ầm ầm!
Phương Nguyên và Phong Thiên Ngữ cùng lúc mắt tối sầm lại, trong tai vang lên tiếng lôi đình gầm thét.
"Thần cơ vô hạn, hãy mở rộng tứ dã! Mở cho ta a a a a!" Phương Nguyên gào thét, tinh thần cạn kiệt toàn bộ, điên cuồng thúc dục cổ Thần Du.
Cổ Thần Du chính là cổ Tiên, há lại để một tên phàm nhân như hắn có thể tuỳ tiện thôi động?
Cũng may có Địa Linh âm thầm hiệp trợ, Tiên Nguyên phóng ra, cổ Thần Du đột nhiên hóa làm một điểm huỳnh quang chui vào bên trong vỏ Hoàng Kim Hoa.
Biến đổi về chất bắt đầu!
Tiêu Mang nhìn sương mù trước mắt, ánh mắt thâm trầm.
Hắn ta dựa vào tu vi Ngũ Chuyển, lấy được quyền thống soái Chính đạo, tổ chức mấy lần xông lên chém gϊếŧ, nhưng đều thất bại thảm hại mà quay trở về.
Trong sương mù ẩn giấu đi vô số khuyển thú, khiến mỗi một đợt cổ sư xông lên chém gϊếŧ đều tổn thất nặng nề.
"Cho dù tổn thất nặng hơn nữa, cũng không thể ngăn cản bước chân của ta! Bảo tàng cổ Tiên, đây chính là Bảo tàng cổ Tiên đó..." Trong mắt Tiêu Mang bùng lên ánh sáng, hưng phấn gào to trong lòng.
"Chúng ta tiếp tục nâng cao tinh thần, tổ chức đợt tấn công tiếp theo." Tiêu Mang kêu gọi một tiếng, nhưng lần này người hưởng ứng lại lác đác.
Bài học xương máu đang ở trước mắt, cho dù lợi ích to lớn nhưng cổ sư Chính đạo cũng không nhịn được mà do dự, dù sao tính mệnh cũng chỉ có một.
"Một đám người nhu nhược!" Tiêu Mang thấy mọi người do dự, trong lòng nổi giận mắng một tiếng. Đối với hắn ta mà nói, thời gian rất cấp bách, ngoại trừ bảo tàng cổ Tiên này ra, hắn ta còn có truyền thừa Bạo Vương đang chờ hắn ta mở ra.
"Nếu có cổ sư Nô đạo chỉ huy đàn thú làm bia đỡ đạn công kích, như vậy cổ sư thương vong chắc chắn giảm mạnh, nhất định có thể tập hợp lại!" Tiêu Mang bỗng nhiên nghĩ đến điểm này.
Trong tình huống lúc này, tầm quan trọng của cổ sư Nô đạo liền hiện ra.
"Vũ gia Vũ Thần Thông đi đâu rồi? Có Vũ Thần Thông tương trợ, chúng ta nhất định có thể xông phá sương mù, đến trung tâm Thánh Điện!" Tiêu Mang đặt câu hỏi.
Nhưng đáp án nhận được lại làm hắn ta thất vọng vô cùng.
Vũ Thần Thông vẫn không thấy tăm hơi, ngay cả tộc nhân Vũ gia cũng đang đi tìm ông ta.
Tiêu Mang quét mắt nhìn đội hình Ma đạo ở xa xa, bỗng nhiên trong lòng run lên: "Không chỉ là Vũ Thần Thông, Vu Quỷ trong Ma đạo, Chương Tam Tam, cũng không thấy xuất hiện. Chẳng lẽ người ở trong sương mù chủ trì khuyển thú chính là một trong ba người bọn họ?"
Trong lòng Tiêu Mang không khỏi nghi ngờ vô căn cứ. Hắn ta nhìn về phía phương hướng có lẽ là của Thánh Điện, nhưng sương mù trước mắt lại che cản tầm mắt của hắn ta, làm cho hắn ta càng thêm phiền lòng, nóng nảy.
"Sương mù đáng chết, thật sự là đáng ghét! Đáng tiếc Vạn Lý Hùng Phong không có ở đây, nếu không Thần Phong tộc ta thổi một cái, sương mù đã sớm tan thành mây khói." Cổ sư Vạn gia cảm khái nói.
"Nếu là lão Tộc trưởng tộc ta hiện thân thì sợ gì bầy chó này?" Tứ lão Thiết gia hừ lạnh.
"Tiêu Mang đại nhân, cục diện không hề tiến triển chút nào, còn có cổ sư Ma đạo ở một bên chế giễu. Kế tiếp nên làm thế nào cho phải đây?" Đào Tử cổ sư trị liệu nổi danh trong Chính đạo, bước tới hỏi Tiêu Mang.
"Đám quần ma nhãi con này!" Tiêu Mang nhìn phe cánh Ma đạo ở nơi xa một chút, càng thêm khó chịu hơn.
"Xem ra ta nhất định phải ra tay rồi." Hắn ta hừ lạnh một tiếng, trong mắt bùng lên thần quang: "Các ngươi, đều lui ra phía sau đi."
Đám người nghe xong, vội vàng lui lại mấy chục bước. Lập tức, xung quanh Tiêu Mang liền trống đi một khoảng, càng thêm nổi bật sự tồn tại của hắn ta.
Tiêu Mang đứng tại chỗ, chậm rãi nhắm hai mắt lại, tập trung tinh thần rót vào bên trong Không Khiếu, chầm chậm điều động chân nguyên Tử Tinh.
Mặt biển chân nguyên cuốn lên sóng lớn, càng lúc càng lớn.