Edit: Tạo Nghiệp
Buổi chiều 6 giờ, trước tiên Từ Toa đi vào khách sạn, chuẩn bị cho kế hoạch.
6 giờ rưỡi, cô liền gọi điện thoại cho Ngụy Kim.
Lần trước hai người đã hẹn nhau ở một nhà hàng bên bờ biển cùng dùng bữa tối với nhau. Từ Toa hãy đi trước đi, chờ Ngụy Kim tan tầm thì trực tiếp qua là được.
Ngụy Kim chuẩn bị đi rồi, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Từ Toa, nghe cô nói có việc bận nên có khả năng tối muộn cô mới đến được, Ngụy Kim không có bất cứ biểu hiện gì ra là không cao hứng hết.
Xét qua lại công việc của Từ Toa với anh cũng không giống nhau, cô về trễ một chút cũng không phải việc gì lớn.
Thời điểm tiếng cửa phòng vang lên, Từ Toa nấp trong ổ chăn canh thời gian thật chuẩn, liền phát ra đoạn ghi âm thứ nhất.
"Đóng cửa lại, đừng bật đèn."
Ánh mắt Thẩm Thành nhìn lướt qua, đóng cửa, hơn nữa cũng không bật đèn.
Từ Toa nấp trong ổ chăn liền từ từ lộ đầu ra ngoài xem, nhanh chóng bật đoạn ghi âm thứ hai lên.
"Đứng ở đó, bất luận tôi có làm gì anh cũng không được nhúc nhích."
Ánh mắt Thẩm Thành nhìn lướt qua khung cảnh trước mắt toàn một màu tối đen như mực, không có một tiếng động.
Lúc trước Ngụy Kim có nói qua, đêm nay muốn chơi khác với những bữa trước, anh thực rất chờ mong xem sao.
Từ Toa không nghe được động tĩnh gì, từ trong ổ chăn bước nhẹ ra, thuận tay mang mắt kính nhìn trong đêm lên.
Bức màn trong phòng đã bị cô kéo lại, đèn cũng không bật lên nên đến cả dáng người cũng đều nhìn không ra.
Nhưng khi mang mắt kính nhìn trong đêm này từ văn phòng trinh thám lên, miễn cưỡng có thể thấy rõ được thân hình người, nhưng ngũ quan thì nhìn không được rõ lắm.
Nhưng đối với Từ Toa mà nói như vậy là đủ rồi.
Bàn tay cô sờ vào trong ổ chăn, rờ rờ đến di động chính mình ấn nút tắt máy, sau đó xuống giường đi tới nơi Thẩm Thành đang đứng ở cạnh cửa.
Cách Thẩm Thành càng ngày càng gần, tim cô đập càng lúc càng nhanh, không phải là vì sợ hãi, mà là do hưng phấn.
Cô rốt cuộc đã đến gần được người đàn ông này rồi!
Cơ thể người đàn ông này nhìn kỹ thì thấy cao hơn Ngụy Kim một chút, cũng cường tráng hơn một chút, tuy rằng chỉ có thể nhìn ra hình dáng, nhưng cũng đủ làm trái tim Từ Toa nhảy lên đập liên hồi rồi.
Cô bước đến bên cạnh Thẩm Thành rồi dừng lại, cô tận lực không đυ.ng đến làn da để lộ ra ngoài lớp áo sơ mi của anh, tay nắm chặt sợi dây đã chuẩn bị lúc trước, đem hai tay người đàn ông trói lại.
Đương nhiên, cô sở dĩ thuận lợi như vậy, cũng là vì Thẩm Thành rất phối hợp.
Đôi tay anh bị trói ra sau lưng, cả cơ thể thì hơi nghiên nghiên dựa lên phía trên cánh cửa, tư thái thả lỏng, khí chất vẫn cứ cường đại như vậy.
Từ Toa đến gần, ngửi ngửi l*иg ngực của anh, sạch sẽ, lộ ra một người đàn ông thành thục dụ hoặc.
Thẩm Thành tuy rằng nhìn không ra, nhưng vẫn có thể cảm giác được hành động của cô, âm thanh khàn khàn nói: "Cậu đang ngửi mùi nước hoa sao?"
Từ Toa không nói gì.
Tay lại duỗi đi xuống, phủ lên giữa háng anh, một túp lều rất lớn đang dựng lên.
Tiểu huyệt Từ Toa liền ướt, rất giống như trong tưởng tượng của cô.
Không, có khả năng còn lớn hơn nữa.
Cô đem khóa quần tây kéo đi xuống, tay cô như một con rắn mà mò đi vào trong.
Anh ta đã cứng rồi, không gian trong quần không nhiều lắm.
Từ Toa liền ngồi xổm xuống, cởi bỏ dây lưng cùng với cúc quần.
Thẩm Thành híp mắt lại, dùng tai lắng nghe, dùng thân dưới cảm thụ "Cậu ta".(Ngụy Kim)
Từ Toa sờ sờ, làn da Thẩm Thành hơi thô, hơi thở tỏa ra mùi nguy hiểm, cô nuốt nước miếng ừng ực.
Cô liếʍ liếʍ môi, cách một lớp qυầи ɭóŧ liếʍ láp túp lều đang dựng lên, từ bụng nhỏ đi xuống đại dươиɠ ѵậŧ đang phình to ra, một mùi hương tanh tưởi nồng đậm bỗng tràn ngập hơi thở cô.
Từ Toa bị mê đến hôn đầu chuyển hướng, bụng nhỏ cô hơi bủn rủn, lại trào ra một tràn dâʍ ŧᏂủy̠.
Cô không có mặc quần áo, tay duỗi đi xuống sờ sờ mật huyệt ướŧ áŧ của chính mình.
Từ Toa quen cửa quen nẻo liền đưa một ngón tay đi vào, Thẩm Thành quá thô, cô đang lo lắng một lát nữa sẽ khó mà cắm đi vào, cô phải chuẩn bị trước.
Cô không dám duỗi tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ Thẩm Thành, sợ chính mình sẽ bị bại lộ. Nhưng cô lại có thể dùng miệng.
Cô vươn đầu lưỡi, liếʍ láp dọc theo côn ŧᏂịŧ mà đi xuống qυყ đầυ.
Ấn đường Thẩm Thành giật giật, ngày thường anh cùng với Ngụy Kim làʍ t̠ìиɦ, cơ bản là không có dạo đầu, còn mỗi lần ai trên ai dưới thì là vấn đề động thủ.
Đương nhiên đa số mỗi lần đều là Ngụy Kim thua.
Giống đêm nay như vậy, làm anh cảm thấy vừa mới mẻ vừa thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Thẩm Thành đem cả trọng lượng cơ thể dồn lên trên cửa, đầu hơi ngửa, trên cần cổ thon dài lộ ra yết hầu không được hoạt động.
Chờ đến lúc Từ Toa đem qυყ đầυ của anh ngậm vào trong miệng, giữa hai bờ môi của người đàn ông tràn ra một tiếng rêи ɾỉ trầm thấp.
Hai mắt anh hơi mở, đẩy đẩy hông: "Vào sâu thêm chút nữa?"
Hiển nhiên, Từ Toa chỉ lo ngậm côn ŧᏂịŧ, không đủ để làm thỏa mãn anh.
Kỳ thật Từ Toa cũng muốn nuốt nhiều hơn một chút, nhưng tình huống lại không cho phép, côn ŧᏂịŧ Ngụy Kim cô miễn cưỡng mới có thể nuốt được một nửa, nhưng của Thẩm Thành cô mới nuốt được qυყ đầυ là đã tới cực hạn rồi.
Từ Toa đứng lên, đưa lưng về phía Thẩm Thành, chu mông lên, cọ cọ vào phía sau, nhưng lại không chạm được côn ŧᏂịŧ Thẩm Thành.
Bởi vì cô quá lùn......
Từ Toa nghĩ thầm không thể lại kéo, kéo đi xuống không chuẩn lại bị phát hiện không phải Ngụy Kim.
Cô cắn môi một cái, cầm lấy côn ŧᏂịŧ Thẩm Thành kéo xuống phía dưới để ở tiểu huyệt chính mình, bờ mông ở phía sau lại cọ cọ.
Thời điểm cô thành công đem miệng huyệt nuốt lấy côn ŧᏂịŧ Thẩm Thành, cô thoải mái đến muốn hét chói tai.
Rốt cuộc cũng đến được bước này.
Côn ŧᏂịŧ Thẩm Thành, đang bị huyệt thịt cô cắn nuốt.
Từ Toa nâng một bên vυ' mình lên, đem đầṳ ѵú ngậm vào trong miệng.
Tiểu huyệt hút lấy dươиɠ ѵậŧ Thẩm Thành gắt gao, mông cô ở phía sau cọ cọ, lại cắn nuốt thêm mấy tấc, tường thịt khao khát bị côn ŧᏂịŧ nóng rực nhét vào đầy tràn, dâʍ ŧᏂủy̠ Từ Toa chảy ròng ròng.
"Hôm nay sao lại ướt như vậy?" Ngày thường cho dù có bị anh làm đến mấy hiệp, cũng không có ướt đến như vậy.
Hơn nữa cảm giác bao vây lấy anh cùng ngày thường cũng khác nữa, căng chặt chật hẹp, như là có vô số lớp thịt mềm mại đang đè ép anh, kẹp mυ'ŧ lấy anh.