Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 54: Tang thi chuột

Trong mạt thế, bản thân có dị năng không gian cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng nếu cùng người khác làm nhiệm vụ mà lại diếm vật tư thậm chí để người ta bắt được… Vậy thì phải cẩn thận. Cộng sự không phải ai cũng ngu, một lần thì tình cờ, hai lần thì trùng hợp, xem như số bọn họ không may thu hoạch không nhiều. Nhưng lặp lại nhiều lần, vật tư bạn lấy còn bị người ta nhìn thấy… Chắc chắn sẽ bị người chú ý.

Cũng làm nhiệm vụ như nhau, tại sao các người có không gian dị năng giả thì có thể lấy nhiều đồ như vậy? Trong căn cứ không thiếu người làm mật báo. Huống hồ, dị năng giả không phải chỉ xuất hiện trong đám người bình thường, sau tận thế, quân đội không ít người có dị năng. Không gian dị năng giả số lượng không nhiều, nhưng cũng không hiếm, toàn quân đội cũng sẽ có vài người có dị năng đó. Lúc xe Hạ Tử Trọng chạy tới cửa vào căn cứ, hai chiếc xe quân đội bao vây bọn họ lại, khống chế toàn bộ thành viên trên xe.

Một người hơi chột dạ cố ý lớn tiếng chất vấn: “Các người dựa vào cái gì bắt người?!”

“Mời ngài phối hợp kiểm tra.” Nói rồi, một cây súng chỉa thẳng vào thái dương người kia.

Xe chạy vào trong, Phương Hách mới phục hồi tinh thần, sắc mặt sốt sắng: “Có phải bọn hắn bị phát hiện rồi không?”

“Hai nhóm kia làm việc quá lộ liễu.” Hạ Tử Trọng hoài nghi hiện tại căn cứ đã nghiên cứu ra máy đo được không gian của dị năng giả, tuy rằng chỉ là thiết bị đơn sơ, nhưng ít nhất có thể dò ra được ai có không gian để tiến hành sắp xếp kiểm tra. Nếu như hắn nhớ không lầm, đời trước bốn tháng sau tận thế mới có người làm ra được bộ máy hoàn chỉnh, máy đó có thể quét hình xem người có dị năng không gian tra vật phẩm có trong hay không và kiể không gian.

“Ý anh là… Nếu bọn hắn không chịu đi thì sẽ bị bắn chết sao?” Đều là người sống trong thời bình, không ai muốn cơ quan quốc gia không rõ trắng đen liền nổ súng gϊếŧ người.

Hạ Tử Trọng nở nụ cười: “Yên tâm đi, cho dù những người kia không đi, bọn họ không cần nổ súng cũng có biện pháp cưỡng chế ép họ phải đi. Anh nghĩ, bọn họ hợp tác với quân đội không chỉ lần này, loại động tác nhỏ này làm quá nhiều nên mới bị người ta theo dõi, báo cáo lên trên.”

Hai người chậm rãi lái xe vào trong, con đường phía trước bởi vì hai bên bị lều bạt chiếm đóng, người chặn xe bán hàng sóng sau xô sóng trước nên xe không thể đi.

Trong đám người bỗng nhiên một tràng âm thanh thốt lên, không ít người chỉ vào chiếc xe phía trước trao đổi cái gì đó. Chiếc xe kia cách xe của bọn họ hai chiếc, nên hai người không nhìn thấy được người bên trong là ai. Nhưng nghe người bên đường xì xầm bàn tán cũng có thể đoán một ít.

“… Đại minh tinh đó!”

“Anh thì biết cái gì… Bá Chủ…”

Tiếng bàn luận lào xào làm Hạ Tử Trọng cười cười, cái người Ellen này hành động khá nhanh. Trước nghe nói đến Bá Chủ chỉ mới giai đoạn tận thế sơ kỳ, khi vừa chính thức cho phép cá nhân thành lập tiểu đội liền tạo được một đội ngũ lớn – mấy đội ngũ lúc đó do lục đυ.c nội bộ hoặc bị đội khác xâm chiếm, hay nhân số thiếu không duy trì được, vân vân đều tan rã. Chỉ có Bá Chủ vẫn luôn kiên nghị giữ vững, về sau giữa mấy đội ngũ khác có quyền lên tiếng không nhỏ.

Thì ra là thế, xem ra danh tiếng của bọn họ hiện tại cũng đã truyền ra rồi.

Hạ Tử Trọng biết lão đại Bá Chủ là Ellen, Người cố vấn cho Ellen là người lúc trước nâng hắn lên thành kẻ đυ.ng vào là phỏng tay. Gã trước tận thế dựa vào thủ đoạn trong giới giải trí thuận lợi nâng Ellen thành minh tinh hạng ba, vậy mà tận thế bây giờ gã cũng có thể khiến tiểu đội Bá Chủ của Ellen xưng bá trong số các dong binh đoàn, quả nhiên là người không đơn giản.

Phương Hách nghe người bên ngoài nghị luận sôi nổi, giơ tay che miệng ngáp một cái, cũng chỉ là một tên minh tinh, mấy người này truy đuổi không thấy mệt à, trước tận thế đuổi theo, bây giờ tận thế cũng đuổi theo?

Tùy ý liếc mấy người bên ngoài cửa sổ, tầm mắt bỗng nhiên dừng trên thân một người nam lớn tuổi. Người này rất gầy, trước kia có lẽ cũng không mập, hiện tại mạt thế khẳng định ăn không ít khổ, trên mặt gầy trơ xương lộ rõ con mắt to.

Người này Phương Hách không biết, nhưng lại cảm thấy đôi mắt của hắn nhìn quen quen… Người thanh niên khoảng hai mươi tuổi này đang vác một cái bọc lớn, vẻ mặt hưng phấn, kinh ngạc, mong chờ nhìn về phía chiếc xe đang bị người ta chỉ trỏ.

Hẳn là fan đi? Chắc lúc trước cũng từng theo đuôi vị minh tinh Ellen kia rồi.

Phương Hách thu tầm mắt lại, nhìn về phía trước, bỗng nhiên nhận ra tại sao mình lại cảm thấy đôi mắt đó quen quen rồi!

“Mắt của mình…”

“Làm sao vậy?” Hạ Tử Trọng thấy Phương Hách bỗng nhiên từ không gian lấy ra điện thoại đã lâu không xài, nhìn màn hình đen kịt soi qua soi lại.

“Không có gì, em chỉ nhìn đôi mắt chút thôi.”

“Phía trên không phải có gương rồi sao?” Hạ Tử Trọng cười chỉ chỉ gương chiếu hậu trên đầu hai người.

Phương Hách đỏ mặt, hơi đứng dậy, nhìn mình trong gương: “A, hình như hơi giống.” Trên mặt người kia không có tí thịt, cộng thêm vẻ hưng phấn nhìn về phía thần tượng nên đôi mắt mở đặc biệt lớn, trong mắt còn có hơi nước long lanh. Còn mắt của mình trời sinh đã như vậy…

“Tử Trọng, mắt của em to như vậy… Có giống đàn ông không?” Phương Hách trở về chỗ ngồi, biểu tình có chút ngưng trọng quay qua tìm chứng cứ từ Hạ Tử Trọng.

Hạ Tử Trọng bật cười nhìn về phía cậu, giơ tay niết niết mặt cậu: “Còn ngại mình mắt to nữa hả?” Hắn chỉ từng nghe người ta ghét bỏ mắt hí thôi.

Phương Hách đỏ mặt, nghiêng đầu đi: “Lúc nhỏ bị người ta nói đáng yêu… Sau khi lớn lên mà còn có người nói như vậy…” Đặc biệt là lên đại học bị mấy bạn học nữ chọc ghẹo, đi làm công thì bị bọn họ đùa giỡn, tâm cậu tự cho là nam tử hán cũng không chịu nỗi.

“Anh thích.” Đúng, vẫn luôn thích, sau khi tốt nghiệp trung học, đôi mắt này thỉnh thoảng xuất hiện trong mộng của mình, thật lâu không có cách nào quên.

Phương Hách thu hồi tâm tư xoắn xuýt, nở nụ cười nhẹ nhàng tựa đầu lên vai hắn, lúm đồng tiền dễ thương hiện ra. Nếu Tử Trọng thích, vậy mình không chê nó! Cho dù bị người ta nói nữ tính, đáng yêu, chỉ cần Tử Trọng thích, đáng yêu thì đáng yêu!

Về phần người mới nhìn thấy bên đường? Sớm đã bị Phương Hách quăng lên chín tầng mây.

“Hầu hạ đại ca rất dễ, chỉ cần làm đại ca thoải mái, sẽ không để cưng chịu thiệt.” Nhìn người thanh niên hèn mọn quỳ gối khẩu giao cho mình, gia tăng cường độ rung động, thoải mái híp đôi mắt.

Đới Quân nở ra nụ cười quyến rũ, khéo léo hầu hạ người kia. Xem như hắn xui xẻo bị phân cho người thế này vào chung một phòng ký túc xá. Bá Chủ… tiểu đội Bá Chủ… Hắn muốn đi tiểu đội Bá Chủ! Nhưng hắn một không có dị năng, hai không có năng lực đánh tang thi. Mấy người kia chết rồi, chính hắn tuy rằng lấy được ba lô của bọn họ, giao lương thực có thể ở trong phòng này một tháng, nhưng không có thu nhập gì làm sao hắn có thể chống đỡ đến thời điểm cùng bạch mã hoàng tử trong mộng gặp gỡ?

Hắn trước tận thế chính là một đóa thố ti hoa, chỉ có thể dựa vào người nhà, dựa vào đàn ông có sự nghiệp nuôi, hiện tại nếu người đàn ông này nói muốn nuôi hắn, vậy tạm thời để cho gã nuôi…

Đáng tiếc… Hạ Tử Trọng e rằng đã chết, nếu như hắn vẫn còn sống… Mình hẳn không cần phải chịu khổ nhiều như vậy… Không đúng! Trong tận thế người bình thường không thể nào hơn được dị năng giả? Hạ Tử Trọng cho dù sống sót có dị năng cũng không thể nào bằng với cường giả Ellen chân chính!

Trước tận thế, người nọ chính là minh tinh vạn người chú mục. Sau tận thế, trở thành đội trưởng có đội ngũ mạnh mẽ, là một dị năng giả. Có tướng mạo, có năng lực, có thế lực, đàn ông như vậy, mới có giá trị để bản thân giành lấy….

Gã đàn ông trước mặt gầm nhẹ một tiếng, thở hổn hển, dư vị qua đi mới kéo Đới Quân đẩy một cái lên giường, gặm cắn lung tung trên người hắn: “Mẹ nó, nếu biết làm với đàn ông sướиɠ như vậy, ông mày đã sớm khai trai…”

Trong mắt Đới Quân mang theo trào phúng, dựa vào ngực gã, tay lã lướt khắp người gã châm lửa: “Anh… nhẹ chút, người ta đau…”

Mấy người phòng khác trong cùng nhà nghe âm thanh hắn hờn dỗi mà da gà nổi hết lên, vẻ mặt nhăn nhó nhìn cửa gỗ căn phòng cách âm kém này, bọn họ sao lại xui xẻo như vậy? Bận rộn cả ngày, mới tới liền gặp phải chuyện như vậy?

“Báo, báo cáo! Đội 12 báo tin, bọn họ gặp phải tang thi biến dị, động vật biến dị, xin quân trợ giúp!”

“Tin này truyền từ lúc nào?” Tin tức bây giờ truyền đi đều bị nhiễu sóng, cho dù dùng tín hiệu quân đội cũng bị nhiễu.

“Khoảng sáu giờ chiều.”

“Sáu giờ chiều? Hiện tại đã chín giờ rồi! Tại sao giờ này mới thu được tín hiệu cầu cứu?”

Mấy người phụ trách vội vã chạy tới bộ chỉ huy tạm thời, ngoài ra hạ lệnh lập tức tiến hành liên lạc.

“Báo cáo thủ trưởng! Đội 10 đã năm tiếng không liên lạc được, không biết tình huống cụ thể phía trước…”

“Báo cáo thủ trưởng! Đoàn điều tra phía trước truyền đến tin tức, có một đám tang thi chuột đang chạy thẳng tới căn cứ!”

“Số lượng? Bao nhiêu con?”

“Nhìn bằng mắt khoảng chừng mấy ngàn con…”

“Chạy từ hướng nào tới? Súng phun lửa, trang bị cho toàn bộ lính canh gác súng phun lửa! Mở lưới điện!”

Tận thế bắt đầu được một tháng, căn cứ A thị nghênh đón lần tập kích đầu tiên của tang thi động vật. Động vật tập kích là tang thi chuột, bởi vì hình thể quá nhỏ nên không thể cản được, có nhiều con lọt lưới chạy thẳng tới chỗ binh lực canh giữ.

Các binh sĩ đóng giữ cầm súng phun lửa phòng ngự, cuối cùng cũng cản được làn sóng tang thi chuột ngoài tường thành, nhưng tang thi chuột động tác nhanh, tạo thành tổn thương không nhỏ. Không ít binh lính bị cắn, vì phòng ngừa tang thi hóa đa số người phát hiện bị thương đều tự sát tại chỗ hoặc bị đồng bạn bắn chết.

“Không thể tiếp tục như vậy được, lực lượng thương vong quá lớn.”

“Trong căn cứ không phải có nhiều dị năng giả sao? Sao lúc đó không để họ chống phía trước?!”

“Không kịp thời gian, hơn nữa…” Hơn nữa kêu bọn họ thì họ sẽ nghe lời như binh lính bình thường sao?

“Đây chính là đại sự, liên quan đến tồn vong của căn cứ! Nếu như bị thêm mấy lần nữa thì căn cơ căn cứ sẽ bị dao động.” Một người nói xong, trong phòng yên tĩnh lại.

“Nếu như hợp tác với bọn họ phòng thủ… Bọn họ nhất định sẽ giở trò đòi hỏi.”

“Đó cũng không phải việc gì lớn, theo như tôi được biết, một dị năng giả hệ lửa sau khi trải qua rèn luyện có thể so với một cây súng phun lửa cỡ nhỏ, hơn nữa không có thiết bị trói buộc, hành động của bọn họ cũng không bị cái gì ảnh hưởng…”