Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 31: Không gian tiến hóa

Xác nhận dị năng của Phương Hách thật sự thăng cấp, trong lòng Hạ Tử Trọng còn có một hoài nghi, tóc của hắn khô rất nhanh, chỉ sợ cũng là tác dụng của nước này. Dị năng của hắn có lẽ bởi vì mới bắt đầu liền cao hơn so với Phương Hách, cho nên vào thời điểm kích hoạt dị năng cũng không có đặc thù gì, cùng với các dị năng giả khác chỉ mới vừa nắm giữ dị năng khá giống nhau.

Trong lòng hai người vẫn còn mang theo kích động ôm nhau ngủ, tối hôm nay cuối cùng không có loại vận động trước khi ngủ – loại chuyện kia làm nhiều, đối với thân thể cũng không tốt, phải tiết chế!

Sáng ngày hôm sau, hai người dậy rất sớm, sau khi ăn sáng xong liền nhàn hạ đi tới địa điêm công tác. Vẫn là quét tro tàn, thu tro tàn, vận chuyển tro tàn, lấp hố chôn.

Mãi đến tận buổi chiều, khi hai người dọn dẹp bếp lò lần thứ hai, Hạ Tử Trọng dừng động tác, đưa mắt nhìn qua Phương Hách.

Phương Hách nghi hoặc nhìn về phía hắn, thấy hắn lắc đầu một cái, trực tiếp đem tro dưới chân quét qua một bên, cũng không thu vào trong không gian của mình, trong lòng cả kinh.

Nơi này không phải địa phương tốt để nói chuyện, đặc biệt là hai người tương đối lo lắng người khác sẽ phát hiện ra những động tác nhỏ này của họ, cho nên vẫn luôn kiên nhẫn đợi đến khi leo lên xe, Phương Hách mới thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Hạ Tử Trọng lắc đầu một cái, hắn không xác định trong xe có cài máy nghe lén hay không, nhưng cẩn thận vẫn hơn: “Không có việc gì, ngày hôm nay về sớm một chút đi.”

Quả nhiên có vấn đề.

Phần công tác vận chuyển tro tàn này, là dựa vào số lần đổ xe mà tính. Tính số lần của bọn họ thêm vào lần vận chuyển này là vừa vặn đủ số lượng, hai người hoàn thành chuyến này thì dứt khoát không làm nữa, chạy thẳng về biệt thự.

Ngày hôm qua trong không gian đều là sương mù dày đặc, ngày hôm nay thì sao, chẳng lẽ không thấy được năm ngón tay luôn à?

Lo lắng đề phòng mà về đến nhà, Phương Hách mở to mắt nhìn chằm chằm Hạ Tử Trọng, Hạ Tử Trọng sau khi kiểm tra tình huống trong không gian, cười khổ nói với Phương Hách: “Tạm thời không vào đươc.”

“Không vào đươc?” Bên trong không gian này là toàn bộ tài sản của hai người đó! Bây giờ lại không vào được…

“Anh nghĩ là không có vấn đề gì.” Khi Hạ Tử Trọng thăm dò chỉ thấy một cái kén màu trắng đang bao phủ một vật nhìn như quả tim đang khẽ nhúc nhích, đập thình thịch: “Anh không biết trạng thái này sẽ duy trì trong bao lâu, chúng ta sẽ biết kết quả liền thôi.”

Phương Hách vô cùng hối hận, hai tay nắm chặt nhau: “Sớm biết vậy đã chừa một ít thức ăn ở bên ngoài…” Nguyên liệu nấu ăn, thành phẩm, đều còn để trong không gian …

“Không có chuyện gì đâu, trong túi đeo lưng của chúng ta không phải còn một ít thức ăn và nước sao?” Hạ Tử Trọng cười cười sờ đầu cậu an ủi. Bất quá vấn đề mà cậu nói cũng rất đúng, hai người về sau đúng là phải để một ít thức ăn ở bên ngoài, phòng ngừa trường hợp bất ngờ.

“Ừm…” Buồn buồn đáp một tiếng, Phương Hách nhớ tới lương thực mới lĩnh được ngày hôm nay: “Em đi chuẩn bị một ít thức ăn nha? May mà hôm nay còn lĩnh được gạo, may quá, có rau nữa mè!”

Hạ Tử Trọng mặc cho Phương Hách chui vào nhà bếp bận việc, mình thì lấy vòng tay ra nhìn mặt gỗ khắc hoa văn và tên của mình nhiều lần.

Ba chữ ‘Hạ Tử Trọng’ viết theo thể tiểu triện*, nghiêm túc khắc hoạ dưới mặt phật, thật giống như lúc nào nó cũng nằm ở đó.

(*: Chữ “triện”, một lối viết của chữ Hán, nét chữ ngoằn ngoèo, xung quanh vuông vức như con dấu, tương truyền do thái sử “Sử Trứu” thời “Chu Tuyên Vương” đặt ra. Có hai loại “tiểu triện” và “đại triện”.)

Bây giờ rất ít người có thể nhận ra chữ này, cho dù người khác chiếm được nó, cũng không biết mặt trên khắc cái gì.

Lần trước là do hắn khắc tên lên mặt gỗ, mới kích hoạt không gian trong vòng tay, nếu như… khắc thêm tên của người khác thì sao nhỉ?

Nghĩ đến Phương Hách còn đang bận rộn trong phòng bếp, Hạ Tử Trọng tràn ngập mong đợi, người khác thì thôi, nhưng nếu là Phương Hách thì hắn không để ý một chút nào, chỉ là tình trạng hiện tại của không gian làm hắn không dám manh động.

Hai người đơn giản dùng cơm tối, ngoại trừ gạo và mì có sẵn bên ngoài, Phương Hách lúc làm cơm đều dùng nước khoáng lấy được trước đây, cậu không dám dùng nước trong đường ống cung cấp – Hạ Tử Trọng không biết tình huống đời trước của A thị, cũng không biết nguồn nước của A thị lúc này có vấn đề gì hay không. Đời trước lúc hắn tới A thị, nước dùng đều do căn cứ phân phối, nhưng phải nấu sôi trên 15 phút mới có thể sử dụng.

15 phút để tiêu độc, có thể gϊếŧ hầu hết vi khuẩn bệnh độc, nhưng để cho chắc ăn thì căn cứ khuyến cáo người sử dụng sau khi nấu nước chín, nên để nguội, chi dùng tầng phía trên, còn phần nước cặn đổ đi.

Từ đó có thể thấy được nước của A thị khi kiểm tra thực sự có vấn đề.

Hai người ăn xong cơm tối, lo âu dựa sát vào nhau nằm trên giường lớn, thấp giọng nói chuyện: “Ngày mai tạm thời không đi chuyển tro.”

Không gian vẫn chưa khôi phục, bọn họ cho dù có đi cũng chỉ kiếm được một ít tiền không có tác dụng thực tế: “Không bằng … ra ngoài tìm kiếm vật tư.”

“Ra ngoài?” Phương Hách có chút lo lắng: “Nhưng không gian tạm thời không thể vào…”

“Nếu như không gian về sau thật sự không thể vào được nữa, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp khác, tỷ như thu thập nhiều đồ ăn, thuốc than một chút, dù sao những thứ đó chúng ta cũng phải dùng đến.” Đối với không gian, Hạ Tử Trọng kỳ thực cũng không quá lo lắng, bởi vì hắn là người kích hoạt không gian cho nên cùng không gian có một sợi dây liên kết vô hình, giống như hiện tại hắn biết rất rõ không gian không có chuyện gì, càng không có vấn đề gì, nó chỉ là đang… tiến hóa. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, không gian có thể từ kén biến thành bướm, lần thứ hai khôi phục về nguyên dạng.

Phương Hách gật gật đầu, đối với điều này cũng không có gì bất mãn, bây giờ tất cả mọi người đều dựa vào loại phương pháp này mà kiếm sống, bọn họ đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.

Tuy rằng ra ngoài tìm kiếm vật tư, lúc trở về căn cứ còn phải nộp lên một phần, nhưng so với việc không dám đối diện với thực tế chỉ biết trốn trong căn cứ tránh chỗ nguy hiểm mà nói, vẫn là ra ngoài mạo hiểm tốt hơn, như vậy có thể mau chóng thích nghi với hoàn cảnh thế giới bên ngoài.

Huống chi, nếu như không gian có thể khôi phục chức năng, bọn họ thu thập được nhiều vật tư, đương nhiên cũng có thể thoải mái bỏ vào bên trong không gian, hoàn toàn không cần phải lo lắng những vấn đề khác.

Hai người ngủ thẳng đến nửa đêm, bỗng nhiên bị ánh sáng khác thường đánh thức, Hạ Tử Trọng nhìn ánh sáng màu trắng phát ra từ chiếc vòng tay đang đeo, liền vội vàng đem tinh thần lực dò vào bên trong không gian.

Bầu trời màu đen đầy sao, xuyên thấu qua từng tầng mây, có thể nhìn thấy hoàng hôn bao phủ xuống không gian.

Đồng ruộng, dòng suối nhỏ, bãi chăn nuôi, núi, còn có căn nhà bọn họ thường ở.

“… Không gian giống như trở nên lớn hơn vậy! Hơn nữa còn có ngày và đêm!” Hạ Tử Trọng vội vã xem xét, liền phát hiện vấn đề này.

“Lớn hơn sao?!” Cơn buồn ngủ của Phương Hách cũng triệt để biến mất, chăm chú nhìn Hạ Tử Trọng.

Chùm ánh sáng kia lúc sáng lúc tối, không lâu lắm cũng chậm chậm mờ dần, vòng tay vậy mà… biến mất rồi!

Vòng tay bằng gỗ không thấy, chỉ thấy trên cổ tay Hạ Tử Trọng có một cái dấu mờ nho nhỏ.

Dấu ấn rất cạn, là hình đầu phật tròn nho nhỏ, phía trên còn mơ hồ có vết tích ba chữ màu trắng… Có vẻ là tên của hắn khi khắc lên vòng tay.

Nắm thật chặt tay Phương Hách, Hạ Tử Trọng khẽ động ý niệm, hai người lắc người một cái, liền nằm thẳng cạnh giàn nho trước gian nhà trúc. Mà gian nhà trúc lúc bấy giờ, đã không còn hoàn toàn bằng trúc, ngoại trừ kết cấu bằng trúc ở bên ngoài, phía trong còn ẩn hiện một chút gạch xanh. Bãi đất trống trước sân lớn hơn, cả căn nhà cũng rộng hơn trước.

Cánh đồng phía xa xa, ngọn núi sau nhà, bãi biển lúc trước Hà Tử Trọng làm ra…

“Chúng lớn hơn gấp đôi, nhất là bãi biển này…”

Toàn bộ không gian lúc này nhìn qua giống như một khối đất trống bằng phẳng, đấy trống có một dòng suối nhỏ chảy quanh, bên đồng ruộng xuất hiện nhiều dòng suối nhỏ khác. Mà đối diện gian nhà trúc, nơi hai người nhất trí đánh dấu là phía ‘nam’, bãi biển nhỏ mà hai người đào lên, bây giờ cũng đã hoàn toàn biến dạng.

Vẫn là bãi cát trắng mịn, nhưng trên mặt biển lại xuất hiện một tầng, lại một tầng sóng biển đánh lên bờ cát. Lúc trước bởi vì để hợp với hoàn cảnh mà trồng một hàng dừa, bây giờ lại phân bố lẻ tẻ bốn phía.

Đúng, bãi biển trước kia chỉ như một cái ao bây giờ biến thành một cái vịnh! Diện tích so với trước đây lớn hơn nhiều không nói, mảnh nước biển này như còn sống!

Biển rốt cuộc rộng bao nhiêu, lúc này hai người không có cách nào xác nhận, nhưng có thể khẳng định chính là, ở nơi cách đó không xa có một tầng sương mù bao phủ, khiến người không nhìn thấy chỗ xa hơn.

Ngọn núi phía sau cũng như vậy, trên đỉnh núi cũng có sương mù màu trắng, ngăn cản hai người nhìn rõ! Hai người kinh ngạc nhìn nhau, đứng dậy, đi ra ngoài sân dạo một vòng, ánh hoàng hôn trải dài trên mặt biển.

“Phòng ở hình như cũng lớn hơn một ít, không biết tầng hầm bên dưới có thay đổi không nữa, chúng ta đi xem một chút đi.” Hạ Tử Trọng đè xuống kích động trong lòng, nắm tay Phương Hách xoay mình chuẩn bị đi xuống tầng hầm. Hai người lại bất ngờ phát hiện, cái sân nhỏ được bao quanh bởi hàng rào, lẳng lặng có một tấm bia đá dựng thẳng.

Trên mặt bia đá dùng thể chữ tiểu triện khắc một vài chữ, lúc trước vì nghiên cứu khắc ấn, Hạ Tử Trọng cũng có nghiên cứu một chút kiểu chữ này, càng không cần nói đến trong mấy dòng chữ này còn có tên của hắn nữa đó.

Không Gian Hư Vô

Gia chủ: Hạ Tử Trọng

Bạn đời: …..

Tỉ mỉ phân biệt một chút ý tứ phía trên, Hạ Tử Trọng nhìn về phía chỗ ‘bạn đời’ vẫn còn để trống, trong lòng khẽ động, quay đầu nhìn về phía Phương Hách.

Phương Hách một đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn hắn, cậu ngoại trừ cảm thấy ba chữ ‘Hạ Tử Trọng’ này nhìn rất quen mắt ở ngoài (bên trong chiếc nhẫn khắc tên Hạ Tử Trọng chính là dùng chữ tiểu triện), còn các chữ viết khác cậu nhìn hoài cũng không ra.

Tâm niệm khẽ nhúc nhích, đồng thời liền thấy bên cạnh dòng chữ ‘bạn đời’, bỗng nhiên biến hóa, dựa theo hai chữ suy nghĩ trong lòng Hạ Tử Trọng mà từng bút từng bút khắc lên!

Trong lòng hai người cả kinh, trợn mắt lên nhìn cái thứ hư vô màu trắng kia khắc xong hai chữ rồi cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi.

“Nhìn tay trái của em đi.” Hạ Tử Trọng bỗng nhiên kéo lấy cánh tay Phương Hách, Phương Hách không hiểu gì mà giơ cổ tay lên, trắng nõn, mịn màng tinh tế, Hạ Tử Trọng chỉ cần ấn chặt liền để lại dấu vết. Cổ tay cậu quả nhiên giống như mình, cũng có vết bớt mờ mờ. Nhưng cái dấu ấn kia lại có tên của hai người!

Hạ Tử Trọng, Phương Hách.