Edit by Kiera
Editor: Tui đã đăng hết 10 chương cuối cùng lên rồi. Đây xem như là một món quà nho nhỏ mà tui muốn gửi tặng đến mọi người. Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ truyện cùng tui trong thời gian qua ❤️
Đừng quên vote cho tui nhé ⭐️
_______
Trong cái ổ chăn chật chội nóng hôi hỏi, côn ŧᏂịŧ sưng to đặt giữa hai chân, thân gậy cọ xát với môi hoa huyệt tràn đầy dâʍ ɖị©ɧ, qυყ đầυ sung huyết phồng lên thong thả mà đâm mạnh lên.
Tiểu huyệt đã rất ướt, rất đói bụng.
Nhưng đường đi đã lâu không bị dò hỏi nên không cam lòng bị mở rộng, hàng vạn nếp uốn kháng cự mà mυ'ŧ vào, khe rãnh qυყ đầυ đều bị thịt huyệt ép chặt lại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cái lỗ nhỏ lõm xuống bắn ra chất dịch nhầy trong suốt mang hương vị xạ hương.
Côn ŧᏂịŧ sưng cứng nóng như muốn nổ tung rồi, cổ họng anh phát ra tiếng khó chịu, thịt huyệt vừa kéo vừa đẩy khiến Lục Diễm gian nan lắm mới có thể cắm vào sâu bên trong, cuối cùng nguyên cây côn ŧᏂịŧ đã có thể hoàn toàn bị lỗ huyệt ấm áp bao vây lại.
"...Ưm a........."
Trình Miệm Niệm đột nhiên bị lấp đầy nên cảm thấy thật trướng, nỗi mong nhớ lâu không gặp làm cô vươn tay muốn ôm lấy ai kia.
"...Lục Diễm...... Ôm........."
Âm thanh vừa tỉnh ngủ nên mang theo chút mềm mại, âm thanh mềm mại kia đang kêu mình kí©ɧ ŧɧí©ɧ tận đuôi xương sống của Lục Diễm nổi lên một trận tê dại, côn ŧᏂịŧ bị khoá chặt chẽ trong hoa huyệt lại sưng lớn thêm một vòng nữa, đỉnh qυყ đầυ chạm đến tử ©υиɠ khiến cái miệng nhỏ ở sâu bên trong không ngừng kháng cự hút chặt.
Lục Diễm ngăn không được hừ nhẹ, nhắm mắt lại có thể cảm nhận được côn ŧᏂịŧ bị thịt mềm mại gập ghềnh trong hoa huyệt phấn nộn hút vào, anh tuy đã dừng lại bất động nhưng nhục huyệt vẫn không ngừng hút lấy hút để, hầu kết anh lăn lộn, chết tiệt.
"...Lục Diễm...... Ôm em đi........."
Lục Diễm cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt mơ màng mang theo hơi nước, quyến rũ mê người, khuôn mặt đỏ bừng đầy mê hoặc, cái miệng phấn nộn chu ra, mẹ nó, đúng là thiếu làm, câu dẫn côn ŧᏂịŧ của mình đâm vào thật sâu làm tiểu huyệt đói khát của cô.
Anh nắm lấy cẳng chân cô vòng ra sau thắt lưng, cánh tay vòng qua eo nhỏ, hai thân dưới áp vào nhau liên kết, cơ ngực cứng rắn đè ép lên cặρ √υ' trắng nõn, do tư thế nằm nghiêng nên vào càng sâu hơn, côn ŧᏂịŧ thô dài nghiền mạnh cửa huyệt đến bủn rủn.
"Ôm như vậy sao?"
Giọng nói trầm thấp cùng với sự cọ xát trong cơ thể làm Trình Niệm Niệm nhũn ra, nơi nào đó trong cơ thể ngứa ngáy nhưng lại không được thoả mãn làm cô bất giác mềm nhũn chảy ra dâʍ ɖị©ɧ.
"...Ừm...... Lại chặt thêm một chút ......"
Lục Diễm xoay người mặc kệ trọng lượng cả người đều đè xuống cô, qυყ đầυ va chạm nơi cửa tử ©υиɠ hút chặt, nhục huyệt vừa nóng lại vừa ướt khiến anh không chịu được cắm vào cô càng sâu hơn, cho đến khi hoa tâm đột nhiên dùng sức kẹp chặt làm Lục Diễm suýt chút nữa phải tước vũ khí.
"...Ừm hừ, như vậy đủ chặt chưa?"
Anh thở dốc phun ra hơi nóng sau tai cô, Trình Niệm Niệm ưỡn ngực cùng cánh tay vòng lên trên cổ anh, hai chân kẹp lấy hai bên sườn eo của anh, hai chân giao nhau sau thắt lưng dùng sức ấn xuống, nơi thịt huyệt ngứa ngáy nhất lại một lần nữa bị nghiền mạnh, hạ thân không ngừng nóng lên: "... Anh a......"
Vòng eo bị cô lén lút đong đưa khiến vách thịt trong huyệt lại bị cọ xát, sau đó cô tìm môi anh.
"...Lục Diễm......"
Cô giống như con mèo nhỏ đang hút sữa mà hút lấy môi dưới của anh, tay cắm vào mái tóc đen nhánh sau đầu, vòng eo lại dùng sức hướng về phía trước, từng chút từng chút dùng côn ŧᏂịŧ của anh cọ đến chỗ ngứa nhất của mình.
Lục Diễm bị hành động vừa da^ʍ lại vừa quyến rũ của Trình Niệm Niệm bức muốn nổi điên: "Đúng là muốn mạng......" Anh nói nhỏ rồi bao phủ lấy đôi môi mà triền miên.
Ngậm lấy đầu lưỡi cô cắn một cái, côn ŧᏂịŧ đi vào rút ra, càng cắm càng nhanh, làm thịt huyệt không kịp phản ứng bị kéo ra, dâʍ ɖị©ɧ chảy đầy thành một mảnh lộn xộn nơi giao hợp.
Nhanh, quá nhanh rồi.
Lông mi Trình Niệm Niệm dính hơi nước, rêи ɾỉ cùng tiếng khóc nức nở, thân thể dường như bị ai kia đâm xuyên qua, chỗ sâu bên trong cái miệng nhỏ phải từng chút từng chút bị mở rộng ra.
"...Lục Diễm...... Ô... Quá sâu........."
Anh duỗi lưỡi liếʍ liếʍ đuôi mắt của cô, xoa nắn vυ' của cô: "Ừm..."
"...Nhẹ một chút...... Nha."
"...... Nhẹ không được." Sau đó là càng bị ai đó tàn bạo đâm vào hơn, cuối cùng tử ©υиɠ mềm mại bị tra tấn nhiều lần cũng bị đâm vào, cái cửa nho nhỏ bị qυყ đầυ sưng to cắm vào căng ra, co rút lại cắn chặt cái khe rãnh.
Tiếng rêи ɾỉ trầm thấp gợi cảm không nhịn được khi bị kẹp kêu ra, mỗi một tấc thịt mềm mại trong tiểu huyệt đều hưng phấn đến mấp máy.
Bụng nhỏ của Trình Niệm Niệm đột nhiên co rút lại, ngón chân cuộn tròn, mười ngón tay véo lấy cơ bắp căng chặt ở sau vai anh, miệng tử ©υиɠ bị đâm không ngừng phun ra dâʍ ɖị©ɧ hoà huyệt với những dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặt sệt.
Côn ŧᏂịŧ của Lục Diễm vẫn còn cắn ở trong huyệt, thì thầm hôn lên gương mặt nhỏ ướt đẫm mồ hôi của cô, từng chút một vỗ nhẹ.
"Tại sao lại chạy về mà không nói lời nào?" Trình Niệm Niệm nhẹ nhàng thở: "Em muốn cho anh bất ngờ."
Lục Diễm nở nụ cười thoả mãn, cúi đầu xuống, hơi thở dâʍ ɭσạи hơi nóng toả ra trên cổ của Trình Niệm Niệm, lặng lẽ động đẩy côn ŧᏂịŧ lại cứng thêm vài phần: "Lại..... làm anh vui được không?"
Hoa huyệt mẫn cảm run rẩy bị trêu chọc chảy ra xuân thuỷ liên miên, cô vặn vẹo eo muốn trốn như tiểu huyệt lại một lần nữa bị côn ŧᏂịŧ nhét đầy, đè ép đến vách thịt.
Hai chân trắng nõn vòng qua cái eo hăng hái, giống như là một thiếu nữ bị hiến tế, cong vòng eo lên trượt xuống mồ hôi ái muội, dâng đoá hoa phấn nộn mỏng manh nhất của mình lên, cầu làm: "......Được"
"Thật ngoan."
Anh đẩy hai chân đang vòng trên eo mình ra phía trước, do luyện qua vũ đạo nên càng mềm mại, hoa huyệt lôi kéo côn ŧᏂịŧ đút vào càng chặt hơn, cuối cùng anh còn sót lại chút lý trí ôn nhu, giọng điệu nhẹ tới mức dường như không nghe thấy nói:
"Ngoan, để anh yêu em thật nhiều..."