Nhớ Mãi Không Quên (Niệm Niệm Bất Vong)

Chương 29: Khiến cô an tâm

Edit by Kiera

Một tay Lục Diễm ôm lấy eo cô, một tay ôm lấy cổ cô đè chặt con mèo nhỏ mềm mại dường như trơn bóng vào trong ngực, rồi nhẹ nhàng hôn lên gáy cô.

"Em mua quần áo ở đâu?"

"...Mua ở trên mạng."

Ở phía sau của Trình Niệm Niệm đột nhiên nảy lên một chút thẹn thùng rụt cổ lại tránh đi anh đang khẽ cắn cô.

"Đưa địa chỉ web cho anh."

"......Làm gì... vậy."

Anh bóp chặt eo cô, cắn một cái lên vành tai nhỏ rồi ôm cô đi vào phòng tắm.

"Đặt mua hết!"

Nước ấm chảy ra cùng hơi nóng mờ mịt, cô trợn mắt nhìn Lục Diễm đang cởi từng cút áo trên áo sơ mi ra, đôi mắt thoả mãn tìиɧ ɖu͙© lại ánh lửa lên, cơ ngực cơ bắp trần trụi cùng đường cong trên eo phát hoạ ra sự gợi cảm tiềm ẩn, cảnh tượng như vậy làm Trình Niệm đang dán lưng lên gạch men sứ không khỏi hừ nhẹ một tiếng.

Lục Diễm ôm lấy Trình Niệm Niệm đang mềm như không xương vào bồn tắm rồi đặt lên đùi của mình, hai điểm hồng hồng đứng thẳng ấn vào ngực anh khiến anh càng dễ dàng vặn vẹo đầṳ ѵú nhỏ nhắn.

Một cái tay khác thì sờ dưới tiểu huyệt, ấn ấn vào âm đế của cô, trêu đùa thịt môi đang khép mở, rồi chầm chậm rửa sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên bắp đùi của cô.

"Lại cứng rồi..." Đầu ngón tay của anh chọc vào đầṳ ѵú đang sưng lên rồi đột nhiên há miệng ngậm lấy, đầṳ ѵú bị khoang miệng ướŧ áŧ bao vây còn đầu lưỡi ai kia thì không ngừng đùa bỡn kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Anh nhẹ nhàng cắn lên đầṳ ѵú làm Trình Niệm Niệm càng ngứa hơn, hai chân không khỏi kẹp chặt.

"Ừm... Lục Diễm......"

Cô chạm vào tóc của anh phối hợp với eo mong đẩy về trước như muốn cho anh ngậm vào sâu hơn, cắn chặt lấy nhũ thịt của mình.

Ngón tay của anh bị cửa huyệt giữa hai chân ai đó kéo vào nuốt lấy đốt ngón tay tiếp theo, da thịt mềm mại nơi bắp đùi chạm phải côn ŧᏂịŧ nóng bỏng, còn có nhiều chỗ bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cô rêи ɾỉ không ngừng.

Lục Diễm mặc kệ hoa huyệt đang co rút lại phun ra nuốt vào ngón tay mình mà tinh tế liếʍ lấy nhũ hoa phấn nộn.

Nhũ thịt bị ai kia từng chút từng chút cắn biến thành đầṳ ѵú đỏ hồng, lại từng chút một mυ'ŧ vào, càng liếʍ càng lớn, càng liếʍ càng cứng, miệng hổ bám chặt lấy đầṳ ѵú bên cạnh khiến nó sưng thêm một vòng nữa, những dấu hôn phiếm hồng trải dài trên bộ ngực trắng nõn.

Sau đó anh hôn xuống cái rốn nhỏ đang run rẩy, bụng nhỏ, bắp đùi, cùng mắt cá chân yếu ớt, Lục Diễm hôn, cắn, mυ'ŧ, dùng môi và lưỡi của mình cảm thụ từng tấc từng tấc da thịt của Trình Niệm Niệm, vết đỏ lan rộng khắp toàn thân.

Anh nâng mắt lên nhìn xuyên thấu qua sợi tóc dính ướt là khuôn mặt nhỏ bé đang thở không ra hơi cùng với đôi mắt to tròn mông lung hơi nước đang toả ra sự mị hoặc.

Rút đầu ngón tay ẩm ướt ra khỏi cửa huyệt nóng rực, trong phòng tắm ẩm ướt anh ôm lấy người đang thở không ra hơi tắm rửa đơn giản.

Sau đó đặt cô gái nhỏ lên giường, mạnh mẽ bẻ hai chân của cô ra, không thèm nghe đến tiếng hét của cô mà liếʍ lên khe thịt đang tràn đầy da^ʍ thuỷ.

"Ưʍ... A......"

Đầu lưỡi nóng bỏng chen vào khe hở khiến da^ʍ thuỷ liền chảy ra, đầu lưỡi đùa nghịch liếʍ láp những nếp uống trong tiểu huyệt.

Cả người Trình Niệm Niệm run lên, tiếng rêи ɾỉ yêu kiều vang lên không ngừng, tuy rằng đầu lưỡi không thô bằng côn ŧᏂịŧ nhưng nó lại quá linh hoạt, làm cô có thể cảm nhận được hàm răng ai kia đang cắt mυ'ŧ lấy hoa môi của mình còn đầu lưỡi thì không ngừng đảo quanh tiểu thịt hạch được cất giấu.

"Ư... A......"

Toàn bộ đôi môi của anh đều ở trên hoa môi của cô, đầu lưỡi liều mạng tiến vào thăm dò, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng anh nuốt xuống dâʍ ɖị©ɧ.

Sống mũi cao thẳng đỉnh trước cửa tiểu nho nhỏ, cô dường như không khống chết được kɧoáı ©ảʍ mà ngẩng cao lên, hai chân gắt gao ôm chặt lấy cổ sau của anh.

"Ưm a ——"

Cả mặt anh hoàn toàn vùi trong tiểu huyệt dưới thân, đột nhiên mυ'ŧ vào một cổ dâʍ ɖị©ɧ đang tràn ra mãnh liệt.

Lục Diễm nâng mặt lên, chóp mũi đến cằm đều bị ướp đẫm hết, cuối cùng côn ŧᏂịŧ sưng cứng từng chút đâm vào, phụt một tiếng, thẳng tấp đi vào hết cửa huyệt đang cao trào của Trình Niệm Niệm.

Lục Diễm cọ cọ khuôn mặt nhỏ ướŧ áŧ đang tràn đầy mê loạn yêu mị cùng đôi môi đỏ mọng đang yêu kiều rêи ɾỉ thở dốc khiến anh hận không thể làm chết cô.

"Tại sao nhiều nước như vậy, hả?"

Trình Niệm Niệm bị đỉnh đến chỗ sâu nhất, cao trào còn chưa qua, miệng mở ra thở dốc nói không nên lời lời nói, ngón tay bám lấy cánh tay của anh, hạ thân co rút lại kẹp mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ của anh.

Đầu gối của Lục Diễm đè hai chân cô hướng về phía trướt, lộ ra nơi tương liên sắc tình, nguyên cây hoàn toàn đi sâu vào rồi thọc vài cái, tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ phấn nộn đang gian nan ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của mình.

"Niệm Niệm..." Anh duỗi tay chạm vào tiểu thịt hạch bị đâm sưng lên khiến tiểu huyệt lại một lần nữa bị côn ŧᏂịŧ thô cứng đâm đến chảy đầy dâʍ ɖị©ɧ.

"Chỗ nào cũng đều nhỏ nhắn, tại sao lại đáng yêu như vậy."

Anh hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô, rồi nhéo lấy đầṳ ѵú của cô mà chậm rãi xoa nắn.

"Em đang cắn anh, ưm hừ... Thật chặt..." Dán vào bên tai cô, anh vừa thô nặng thở dốc vừa thì thầm vào tai cô những lời âu yếm.

"Nhỏ như thế mà còn cắn chặt như vậy, thật giống với cái miệng nhỏ nhắn của em..." Sau khi anh rút côn ŧᏂịŧ ra, thịt huyệt dính lên côn ŧᏂịŧ bị kéo ra, anh lại đâm thật mạnh vào, toàn bộ đều chôn thật sâu bên trong.

"A... Hm......" Qυყ đầυ thì tròn trị căng phồng lên còn hoa huyệt thì không ngừng cao trào phun ra da^ʍ thuỷ, vừa nóng lại vừa ướt, tiếng rêи ɾỉ trầm thấp vang lên.

Trình Niệm Niệm mơ hồ không biết mình đã cao trào bao nhiêu lần, thân dưới bị anh đâm vừa tê dại lại rất thoải mái khiến cô sắp mất đi tri giác.

Lại bị ai đó lật người qua lần nữa, Lục Diễm ở phía sau đâm vào thật sâu, còn Trình Niệm Niệm nằm ở trên giường mà cắn lấy ga trải, hai đầṳ ѵú bị đè nặng cọ xát trên lớp vải như muốn trầy da, còn hai chân thì bị gấp lại đè trên mông nhỏ.

Đột nhiên mông vểnh bị ai đó đánh một cái khiến cô không khỏi nức nở kêu lên, mỗi một lần anh đâm vào đều đâm trúng cái chỗ ngứa nhất kia.

Côn ŧᏂịŧ của anh thật nóng khiến hoa huyệt như là sắp tan ra, dưới thân dường như mất cảm giác, hoa huyệt sắp bị nóng đến hòa tan, dưới thân dường như mất đi cảm giác, da^ʍ thuỷ tràn lan nơi giao hợp khiến tiếng hai thân thể đánh vào nhau lại lớn hơn.

Hai tay của Lục Diễm như muốn dán lên da thịt của cô, thật da^ʍ! Không thể tách rời, anh đánh một cái trên mông nhỏ làm nó nảy lên, huyệt thịt gần như không ngừng run rẩy co rút lại làm côn ŧᏂịŧ bị mυ'ŧ cắn, đâm vào tao huyệt còn vang lên tiếng nước òm ọp.

Hơi thở ái muội từ ai đó không biết lại làm nhiệt độ tăng lên, Lục Diễm không ngừng đưa đẩy hông của mình, cau mày bò lên người cô, hôn lung tung trên sườn vai của ai đó.

Rủa thầm một tiếng, chết tiệt, thật muốn chết trên người cô.

Trình Niệm Niệm cảm thấy đã qua rất lâu rồi, ý thức mông lung làm cô cảm thấy hai chân vẫn bị khéo ra, nỉ non mang theo khóc nức nở nói: "Huhu... Từ bỏ..."

"Được được, không làm nữa, ngoan."

Lục Diễm trấn an hôn khóe miệng của cô sau đó nhẹ nhàng giúp cô lau thân dưới.

Vừa lên được giường, Trình Niệm Niệm đã tự động tìm nguồn nhiệt rồi chui vào trong lòng ngực anh, khuôn mặt nhỏ cọ cọ.

"Niệm Niệm." Cô nghe thấy anh nhẹ giọng mang theo hơi thở nói: "Anh rất thích."

Trình Niệm Niệm nhắm mắt lại có chút mệt nhọc, nghĩ rằng chắc anh đang nói quần áo cô mặt trên người nên cũng khẽ hừ nhẹ một tiếng: "... Ừm."

"Chỉ cần là em, anh đều rất thích."

Lục Diễm sờ vào tóc cô, yêu thương mà hôn lên cái trán của cô,  những điều khó có được tất nhiên đều có nguyên nhân của nó, anh biết trong lòng cô bất an nhưng anh nguyện ý nói đi nói lại với cô nhiều lần để khiến cô an tâm.

Trình Niệm Niệm nặng nề đi vào giấc ngủ, có lẽ là do vòng tay của anh quá ấm nên khoé miệng cô khẽ nhếch lên

Thật may mắn làm sao, khi cô có thể gặp được Lục Diễm.