Vô Dược ôn nhu đem hắn ôm trở về giường, sau khi cẩn thận đặt hắn xuống mới kéo tấm vải bao lấy hắn xuống.
Thân hình mỹ lệ không sai sót bại lộ trước mắt nàng. Hô hấp Vô Dược cứng lại, trong đầu chỉ có một ý niệm, hắn thật sự rất đẹp.
Khuôn mặt Mạch Cẩn Thư đỏ bừng, theo bản năng muốn kéo chăn che mình lại.
Sau khi Vô Dược nhìn thấu ý nghĩ của hắn, một tay đem hắn giữ lại trước. Nâng người lên, cẩn thận đè hắn xuống.
"Đừng nhúc nhích, để ta nhìn thử xem, ân?" Con ngươi nàng ôn nhu như nước, cơ hồ muốn mê hoặc hắn. Tuy rằng cảm thấy rất thẹn, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn nghe xong lời nàng nói.
Hắn hơi hơi mở miệng, nhược nhược nói một câu: "Thê quân..."
Đầu ngón tay Vô Dược xẹt qua da thịt non mềm của hắn, hàng năm hành quân đánh giặc cùng với luyện công khiến trên tay nàng nổi lên đầy vết chai sạn, so với hắn hoàn toàn đối lập.
Cơ thể hắn hơi hơi rùng mình, trong lòng tựa hồ biết nàng muốn làm cái gì, nhưng sự việc kiếp trước nói cho hắn biết khả năng này chỉ là hắn vọng tưởng.
Hắn nâng con ngươi nghi hoặc, sợ hãi nhìn nàng: "Thê quân..."
Vô Dược nhìn thấy hắn như vậy liền càng muốn khi dễ hắn. Miệng trượt trên toàn thân hắn, trên da thịt như tuyết trắng của hắn lưu lại một dấu vết đập vào mắt.
Mạch Cẩn Thư mở to mồm hô hấp, vô lực mặc nàng đùa nghịch. Liền ở thời điểm hắn động tình, nàng lại dừng.
Đôi mắt hắn mê ly, khó hiểu nhìn nàng: "Ân?"
Vô Dược cầm lấy nơi nào đó của hắn, chậm rãi đậu ở hắn. Cúi đầu ở bên tai hắn dỗ dành nói: "Thư Nhi ngoan, tâm chàng duyệt ta không?"
"Ân ~" Tay hắn vô lực treo lên trên cổ nàng, sau đó trả lời nói: "Cẩn Thư... Cẩn Thư yêu thê quân nhất..."
Vô Dược vừa lòng câu môi, sau đó nhường cho hắn, nàng muốn.
Mạch Cẩn Thư hương hãn* đầm đìa, biểu tình thống khổ cũng vui sướиɠ.
*Hương hãn: Mồ hôi có hương thơm.
Đại chiến vài lần, thể lực của hắn tựa hồ có chút không theo kịp.
Không khỏi xin tha nói: "Không... Không được, thê quân... Cẩn Thư... Cẩn Thư không được..."
Vô Dược tinh thần tràn đầy, rốt cuộc hiểu ra vì sao mà nam nhân tổng ham thích làm những việc này như vậy.
Môi đỏ của nàng hôn lên vành tai hắn, làm bộ không thèm để ý nói: "Thư Nhi... Xem ra chàng phải rèn luyện thân thể thật tốt, nhanh như vậy đã nói không được... Ta liền phải tìm người khác."
Vô Dược hiện tại có 50% tình cảm của mình, lấy thói ở sạch của nàng đối với nam nhân mà nói. Đương nhiên sẽ không tìm người khác, nhưng nàng liền thích khi dễ hắn.
Con ngươi Mạch Cẩn Thư nhiễm một tầng hơi nước, âm thanh mang theo một ít cầu xin: "Không... Không cần... Thê quân không cần tìm người khác, Cẩn Thư có thể... Cẩn Thư... Cẩn Thư sẽ thỏa mãn thê... Thê quân..."
...
Khi Mạch Cẩn Thư tỉnh lại trời đã sáng trưng, nàng còn chưa đi, hắn liền dựa vào trong lòng ngực nàng.
Hắn trong lúc vô ý liếc liếc mắt một cái thấy điểm thủ cung sa* trên tay của mình đã biến mất. Không thể nghi ngờ nó đã nói cho hắn, việc phát sinh đêm qua không phải mộng.
*Thủ cung sa: Theo mình biết thì điểm này ngày xưa ở Trung Quốc dùng để biết người phụ nữ đó còn trinh hay không, mình không biết nó có đúng với nam giới hay không.
Hơn nữa ngày hôm qua đυ.ng tới chướng ngại đã nói cho hắn, thê quân cũng là lần đầu. Hắn thật sự rất vui vẻ.
Thê quân là của hắn, một mình hắn. Không có người khác cùng hắn chia sẻ nàng.
Hắn đem nàng càng ôm càng chặt, đem đầu gối lên trên khuỷu tay nàng. Khóe môi hơi hơi gợi lên, lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Nhưng mà con ngươi lại chứa đầy nguy hiểm, còn có một chút hơi nóng điên cuồng.
Hắn thành công có được nàng, từng ấy năm đến nay tỉ mỉ bảo dưỡng mình, khiến bản thân mảnh mai hơn. Thu liễm tính tình kiêu căng của mình, che giấu mũi nhọn của mình, yếu thế trước mặt nàng.
Từng bước từng bước này đều là hắn tỉ mỉ tính kế. Cả đời này hắn sẽ không để nàng lại vứt bỏ hắn.
28/01/2021