Tĩnh Dạ mở miệng nói: Ký chủ xem trước tư liệu của Phong Hoa Nguyệt đi.
Tên: Phong Hoa Nguyệt
Tuổi: 19
Thân cao: 177
Khí chất: 89 (100 mãn phân)
Dung mạo: 87 (100 mãn phân)
Tài hoa: 90 (100 mãn phân)
Thể chất: 85 (100 mãn phân)
Công lược kỹ năng: Dương cầm đàn tấu, cung tâm kế, võ thuật, sơ cấp pháp thuật ( phi thế giới huyền huyễn không thể dùng ), học bá đại não, quân vương chi đạo, lĩnh quân chi thuật
Công lược Thần Khí: Huyết thề
Tĩnh Dạ mỉm cười nói: Ký chủ, bởi vì cô biểu hiện rất tốt cho nên thế giới này cho cô một nam thần đầy giá trị yêu thích, không cần công lược nam thần nữa, cho nên cố lên nha.
Vô Dược liền ha hả, cô mới không tin hệ thống có lòng tốt như vậy, không chừng còn có cái hố gì đó chờ cô nhảy đâu!
...
Ngựa chậm rãi bước vào Thành đô, các bá tánh đều đang nghênh đón, nhưng mà Vô Dược để ý nhất chính là nam nhân ở cuối.
Trên người nọ mặc hồng y, khiến cho khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của hắn càng thêm mỹ diễm. Trong tay cầm một chiếc dù giấy, thân ảnh mảnh khảnh tựa hồ bị gió thổi qua một cái liền đổ.
Người được mặc hồng y ở Phượng Hoa quốc chỉ có hai loại một người là chính phu. Một người... Là hoa khôi thanh lâu.
Tuy rằng đều là hồng y, Mạch Cẩn Thư lại mặc ra một loại cao nhã tôn quý, yêu đẹp tuyệt trần. Mà Thẩm Triều mặc đẹp thì đẹp, nhưng luôn có một loại cảm giác diễm tục. So với Mạch Cẩn Thư không biết kém bao nhiêu lần.
Vô Dược thiệt tình cảm thấy Phong Hoa Nguyệt là người mắt mù.
Vô Dược nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, chậm rãi đi qua Thẩm Triều đang đứng trước mặt, bước đến đối diện với Mạch Cẩn Thư.
Mạch Cẩn Thư không nghĩ tới nàng thế nhưng lại hướng chính mình mà đến, hơi hơi sửng sốt một chút, sau đó lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, vốn dĩ khuôn mặt ốm yếu, liền càng thêm vẻ mảnh mai. Giọng nói của hắn có chút nhược nhược mở miệng: "Thê quân..."
Trong lòng Vô Dược chỉ có một cái ý tưởng như vầy: Thật muốn khi dễ hắn...
Nhưng nàng vẫn muốn duy trì tính cách cao lãnh, nhận lấy áo choàng từ tiểu thị bên cạnh, giúp hắn mặc vào, mới nhàn nhạt mở miệng: "Trời lạnh như vậy còn ra không sợ bị bệnh."
Bởi vì biểu tình Vô Dược không rõ hắn cho rằng nàng không vui, vội vàng cúi đầu, con ngươi ảm đạm đi xuống, tựa hồ có chút khẩn trương nói: "Thê quân chớ có tức giận... Sau này... Sau này Cẩn Thư không như vậy là được..."
Quốc gia nữ tôn nam nhân so với nữ nhân đều là kiểu thấp bé mảnh mai, tuy rằng Mạch Cẩn Thư cơ hồ cao ngang Phong Hoa Nguyệt, nhưng thoạt nhìn nhu nhược hơn nhiều.
Vô Dược một tay đem hắn bế lên, sau đó nói với tiểu thị bên cạnh: "Hồi phủ."
Mà một bên Phó tướng mê mang nhìn Quân sư, tựa hồ không biết hẳn là nên làm như thế nào.
Quân sư cười cười, sau đó nói: "Tướng quân cùng Hoàng tử điện hạ tách ra lâu ngày, chúng ta liền không quấy rầy. Phục mệnh đi về báo với Bệ hạ trước, Bệ hạ yêu thương Hoàng tử điện hạ như vậy tất nhiên sẽ cao hứng."
Khi Vô Dược đem hắn bế lên, hắn vẫn thực khϊếp sợ. Nhưng cái gì cũng chưa nói, ngoan ngoãn ngốc trong lòng ngực nàng, mê luyến trong con ngươi càng sâu.
Thê quân... Ta thật sự rất vui vẻ, lâu như vậy tới nay, chúng ta vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như vậy. Thê quân... Làm sao bây giờ? Ta giống như càng ngày càng yêu nàng. Trong lòng ngực thê quân thật ấm áp, ta không bao giờ muốn chia sẻ với người khác.
Thẩm Triều nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, tay đặt ở bên cạnh người bất giác nắm chặt, tựa hồ không thể tin được Phong Hoa Nguyệt vậy mà lại đối xử với hắn như vậy.
...
Sau khi Vô Dược ôm hắn về nhà, bảo hạ nhân chăm sóc hắn thật tốt, sau đó liền rời đi, một lần rời đi này lại đi mất vài ngày.
Mạch Cẩn Thư vốn tưởng rằng nàng thay đổi, sau khi thấy nàng lại khôi phục nguyên dạng, sắc mặt cứng một hồi lâu.
20/01/2021