Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần, Cầu Anh Đừng Hắc Hoá

Chương 2: [TG1] Tổng tài lãnh tình: Lão công chưa lập gia đình quá sủng ta 1

Edit: Thuần An

Sau khi đầu không còn choáng váng, liền nghe được âm thanh của Tĩnh Dạ: "Kí chủ, mời tiếp thu tư liệu cá nhân của Đồng Nguyệt."

Tên: Đồng Nguyệt

Tuổi: 21

Chiều cao: 168

Khí chất: 73 (100 mãn phân)

Dung mạo: 85 (100 mãn phân)

Tài hoa: 86 (100 mãn phân)

Thể chất: 68 (100 mãn phân)

Công lược kỹ năng: Đàn tấu dương cầm

[Thời gian công lược bắt đầu: 3, 2, 1]

Sau ba giây đầu lại trở nên mơ mơ hồ hồ, sao lại thế này? Không phải bình thường rồi sao? Như thế nào lại đau? Cơ thể đột nhiên khô nóng nhắc nhở cô cuối cùng sảy ra chuyện gì.

Đáng chết! Hiện tại có thể là lúc nữ chủ hạ dược cô. Hệ thống quả nhiên hố cô!

Một đôi môi lạnh lẽo hôn lên môi nóng bỏng của cô: "Ngô..."

Vô Dược muốn giãy giụa, chỉ là toàn thân vô lực, chỉ có thể tận lực mở to mắt. Xuyên qua mi mắt cô thấy một đôi mắt thâm tình, sau khi nhìn rõ mặt hắn, Vô Dược hít một hơi. Trời ạ! Hắn cũng quá đẹp trai đi!

Gương mặt phương đông, như là tiên nhân được miêu tả trong sách cổ. Khí chất thanh lãnh tuyệt trần, khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm, căn cứ theo kí ức của nguyên chủ thì đây chính là Giang Hi, nam phụ này thật sự không phải nam chủ?

"Giang... Giang Hi?" Vô Dược không xác định hỏi, âm thanh cô trúng dược cực kì mị hoặc.

Nghĩ tới tình huống hiện tại, không thể nào? Ngay từ đầu liền bạch bạch bạch? Cô mới lần đầu tiên làm nhiệm vụ.

"Là anh." Âm thanh trầm thấp khàn khàn, mang theo chút du͙© vọиɠ: "Nguyệt Nguyệt, chỉ cần em cự tuyệt anh liền đưa em đến bệnh viện."

"Giang... Giang Hi... Giang Hi..." Vô Dược đặt hai tay lên cổ anh, tiếng nói động lòng người nhẹ gọi. Hơi thở rơi trên khuôn mặt anh tuấn mê người của anh, không lúc nào không dụ dỗ.

Làm sao có thể cự tuyệt? Trước tiên không nói nam thần đẹp như vậy, lại còn vì nhiệm vụ không thể cự tuyệt nha, quan trọng nhất chính là cô giống như không có phản cảm.

Người trong lòng đã nói như vậy, trên thế giới làm gì có người nam nhân nào có thể chịu nổi.

Giang Hi hôn môi cô, bắt đầu từ ôn nhu đến cuối cùng là bá đạo xâm lược.

Ánh sáng từ cửa sổ tiến vào, mỹ nhân nhỏ trên giường chậm rãi mở mắt. Trên người đau đớn cùng dấu vết nhắc nhở cô hôm qua điên cuồng như thế nào: "Tê..."

Trên người vô cùng sạch sẽ, chắc là Giang Hi giúp cô tắm rửa, cô đánh giá một chút, đây hẳn là phòng của Giang Hi.

Chỉ là không đúng nha, trong kịch bản Giang Hi có công việc phải xuất ngoại mà! Sao lại cứu cô?

Vô Dược: Tĩnh Dạ, cô xem có phải xuất hiện bug hay không?

Tĩnh Dạ: Kính thưa kí chủ, nhiệm vụ chỉ thị mọi thứ đều bình thường.

Chỉ chốc lát, cửa phòng bị mở ra, Giang Hi bước vào, ánh sáng rơi trên người hắn, Vô Dược thấy gương mặt anh tuấn của anh thấp thoáng sau cánh cửa nhìn cô lộ ra nụ cười. Ân, đối lập với Tĩnh Dạ đây mới chính là thiên sứ chân chính.

Tĩnh Dạ: Kí chủ, tôi còn nhỏ!

Vô Dược: Cô trưởng thành cũng vẫn là nữ, khẳng định không có đẹp như Giang Hi.

Tĩnh Dạ: "..."

Cô còn có thể nói cái gì?

Giang Hi xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, đem cô ôm vào trong lòng, ôn nhu mở miệng: "Tỉnh rồi, đói sao? Anh làm cho ăn, ngoan, ngồi dậy đi!"

Vô Dược híp mắt, theo bản năng ngoan ngoãn mà cọ cọ vào tay anh. Âm thanh ôn nhu trả lời: "Được!"

Giang Hi ngây cả người, Vô Dược đột nhiên nhớ tới cái gì liền sửng sốt một hồi. Vừa nãy bị nam thần mê hoặc liền quên mất, Đồng Nguyệt và Giang Hi quan hệ cũng không tốt như vậy.

Nữ chủ không tốt, Đồng Nguyệt cũng không kém! Nam thần đẹp như vậy cũng không cần, kiểu gì cũng phải tìm cách theo đuổi tra nam chủ.

"Giang Hi, cảm ơn anh!" Vô Dược ngoan ngoãn ở trong lòng Giang Hi: "Em biết sai rồi, em sẽ không thích Tần Hàn nữa, em muốn cùng anh sống chung anh có nguyện ý tiếp nhận em không?"

Nói như vậy là Vô Dược tự nhiên cảm thấy chính mình cũng không tốt. Nhưng cốt truyện yêu cầu, cô cũng không có biện pháp? Giả bộ Mary Sue?

Giang Hi nâng cằm Vô Dược lên, đối diện với đôi mắt đen của hắn, kích động hỏi: "Thật sự? Em nói đều là thật?"

Vô Dược gật gật đầu: "Thật, anh còn đồng ý sao?"

"Anh đương nhiên đồng ý!" Giang Hi hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô, tách hai hàm răng cô ra, cùng đầu lưỡi ấm áp triền miên, về sao em chỉ có thể thuộc về anh.