Tác giả: Vân Phi Mặc
Một đình u tĩnh chỉ có một mình Bắc Vũ Đường, ngoài ra còn hai nha hoàn hầu hạ.
Hai nha hoàn được phái tới hầu hạ thần tiên sống thần thông quảng đại thì cảm thấy rất vinh hạnh.
Khi biết lão thích thanh tịnh thì ngoan ngoãn canh giữ bên ngoài, không dám vào quấy rầy.
Lúc này, hai tiểu nha đầu không có việc gì để làm, ngồi trò chuyện gϊếŧ thời gian.
"Hôm qua ta ra ngoài hỏi thăm vị Thượng Thanh Chân Nhân này, đúng là thần tiên! Ta còn nghe thủ vệ nói hắn tận mắt thấy sự thần thông của Thượng Thanh Chân Nhân, quả là quỷ thần khó lường." Tiểu nha đầu kính sợ nói.
"Thần tiên nói tà ám ở viện của tiểu thư, ngươi nói xem tà ám này rốt cuộc là gì?"
"Ai biết được. Nhưng mà ta nghe nha hoàn ngày ấy đi theo nói, lúc tiểu thư ra, ngọn lửa màu lam kia bỗng cháy mạnh lên."
"Ý ngươi tiểu thư là tà ám á?" Tiểu nha đầu kinh ngạc nói.
"Suỵt. Đừng có nói thế. Nếu phu nhân và tiểu thư nghe được, ngươi chết chắc!"
Hai người nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Cái này thì ta biết chứ."
"Thần tiên nói tà ám khiến phu nhân nhiều năm không thể mang thai, còn cản trở tiền đồ của lão gia. Nói cũng trùng hợp, ngươi xem từ lúc phu nhân sinh tiểu thư, lão gia vẫn luôn không thể thăng chức, mà phu nhân cũng vậy. Ta nghe lão ma ma trước kia nói, khi chưa sinh tiểu thư, tiền đồ của lão gia rộng lớn, ít ngày nữa sẽ thăng chức, nhưng sinh tiểu thư xong không lâu thì thất bại."
"Nếu tiểu thư thật sự là tà ám thì phải làm sao giờ? Tiểu thư đúng là quá đáng thương."
"Aizz, chuyện này ngươi đừng lo. Chỉ cần có thần tiên ở đây, không cần sợ yêu ma quỷ quái gì hết, tất cả đều có thần tiên giải quyết. Không phải lo!"
"Ha ha, ngươi nói rất đúng."
Hai nha đầu ríu rít chuyện trò.
Bắc Vũ Đường trong phòng nhìn như đả toạ niệm kinh, thật ra là đang tu luyện công pháp.
Lúc hai tiểu nha đầu nói chuyện, nàng đã dừng tu luyện, đương nhiên nghe được lời họ nói.
Sau ngày hôm qua, Bắc Vũ Đường cảm thấy quan hệ của Tạ phu nhân và Tạ Thi Mính không tốt như người ngoài nói, giữa họ như có khoảng cách nào đó vậy.
Nàng không biết là, hôm qua Tạ đại nhân về, nghe nói trong phủ xuất hiện một lão đạo sĩ nói trong phủ có tà ám thì rất không vui. Ông đi tìm Tạ phu nhân hỏi rõ ràng, nào biết mọi chuyện phát triển không theo dự tính của mình.
"Nàng điên rồi sao?!" Tạ đại nhân nghe được lời Tạ phu nhân nói, nhìn bà bằng ánh mắt khó tin.
Tạ phu nhân lại nghiêm túc nói, "Ta cảm thấy Thượng Thanh Chân Nhân nói không sai."
"Nàng vì một đạo sĩ không biết từ đâu đến mà nghi ngờ nữ nhi của mình là tà ám, thậm chí còn vì dăm ba câu lão ta nói mà nghi ngờ nó không phải nữ nhi của chúng ta?!" Tạ đại nhân thật sự không ngờ bà lại ngu muội, cả tin như vậy, thậm chí còn vì thế mà nghi ngờ nữ nhi của mình.
Tạ phu nhân thấy ông không tin, cũng không vội vã muốn ông tin lời mình, còn rất bình tĩnh nói, "Tướng công, chàng còn nhớ năm Trà Nhi tám tuổi, Vân Nhi đã nói câu gì không?"
Tạ đại nhân cau mày, "Chuyện đã lâu như vậy, sao ta nhớ được."
"Hôm đó Vân Nhi tới thăm chúng ta, khi thấy Trà Nhi còn nhỏ thì nói một câu, Trà Nhi không giống ta và chàng chút nào."
Tạ đại nhân đã sớm quên chuyện này, giờ nghe bà nhắc đến thì cũng nhớ tới.
"Có những hài tử sẽ giống cô cô hoặc ngoại tổ mẫu, không phải ai cũng giống phụ mẫu." Tạ đại nhân nói.
"Lúc ấy ta cũng nghĩ vậy, nhưng con bé lớn dần, diện mạo nó lại không giống ta và chàng, càng không giống bất kỳ ai trong hai nhà ta." Tạ phu nhân trầm tư, có những chuyện bà luôn giấu trong lòng, chưa từng nói với ai.
"Chàng có biết vì sao ta lại hoài nghi không?" Tạ phu nhân lại hỏi.
Tạ đại nhân muốn nói có phải bà ngốc không, nhưng nhìn ánh mắt thanh lãnh của bà, nào giống si ngốc đâu.
"Có một ngày, ta ngẫu nhiên mơ thấy lúc ta sinh Trà Nhi. Chàng biết ta thấy gì không?"
Tạ đại nhân bị cảm xúc của thê tử ảnh hưởng, không tự giác căng thẳng, "Cái gì?"
"Ta thấy đôi phu thê tránh mưa trong động cùng chúng ta ngày đó, thấy được dung nhan họ, vậy mà lại cực kỳ tương tự Trà Nhi. Giấc mộng kia khiến ta giật mình choàng tỉnh giữa đêm, sau đó không ngủ được nữa."
"Từ sau ngày đó, ta không ngừng tự nhủ, Trà Nhi là hài tử của mình, là hài tử của mình. Những mỗi lần nhìn thấy mặt nó, lại không tìm được điểm nào tương tự ta và chàng."
"Đầu năm ngoái, ta không nhịn được đi hỏi ý nhũ mẫu. Nàng ấy nói là không nhầm. Sau ngày ấy, ta không bao giờ nghĩ nhiều nữa, chỉ nghĩ là mình bị ngốc rồi thôi. Nhưng mà, không lâu sau khi ta hỏi, nhũ mẫu xin từ chức rời phủ an hưởng tuổi già."
"Lúc ấy nghĩ còn không có gì kỳ lạ, nhưng giờ xem ra rất đáng nghi. Nhũ mẫu có thể chờ Trà Nhi cập kê là có thể rời đi, nhưng cố tình lại rời đi ngay sau khi ta hỏi, chẳng phải kỳ lạ sao?
Tạ đại nhân nghe phu nhân mình nói vậy, ngẩn cả người, cảm thấy đây là do bà đoán vậy thôi.
"Phu nhân, có phải nàng nghĩ nhiều rồi không?" Tạ đại nhân vẫn không tin, điều này thật sự khó có thể tưởng tượng.
Tạ phu nhân trước đó đã hoài nghi, đó là bí mật bà vẫn luôn chôn giấu trong lòng, giờ nghe đạo sĩ do Bắc Vũ Đường sắm vai nói vậy, nên bà nhanh chóng tiếp nhận sự thật này.
"Thượng Thanh Chân Nhân không thù không oán với chúng ta, vì sao lại nói vậy? Nếu lão là lừa đảo thì chỉ cần làm phép lừa tiền là được, nhưng lão lại nhắc đến việc này. Chuyện này với lão, trăm hại không lợi, nhưng lão lại nói, vậy phải giải thích thế nào?"
Đối mặt với sự truy hỏi của Tạ phu nhân, Tạ đại nhân cũng á khẩu.
"Ta biết chàng không thể tiếp thu được ngay, nhưng chúng ta có thể đi tra, chỉ cần tìm được hộ gia đình kia, chân tướng sẽ lộ rõ." Tạ phu nhân vội vàng nói.
Tạ đại nhân cũng buông lỏng, "Thôi thôi, đi tìm đi. Chỉ là biển người mênh mông, nên tìm thế nào?"
Tạ phu nhân cũng không biết.
Phu thê hai người nhìn nhau, đều không biết nên bắt đầu tìm từ đâu.
"Hẳn họ là thôn dân ở gần ngọn núi kia." Tạ phu nhân nói.
Tuy nói vậy, nhưng gần này là trong vòng trăm dặm ư? Hay là ngàn dặm?
"Ta sẽ phái người đi tìm, nàng đừng ôm quá nhiều hy vọng. Đúng rồi, ta nhớ hộ nhân gia kia họ Tiền. Lúc ấy ta còn lấy tên cho nữ nhi của họ là Tri Liễu. Vậy là có mục tiêu rồi, cũng dễ tìm hơn."
Đã có mục tiêu, Tạ phủ bắt đầu hành động, chỉ là chuyện này làm trong lặng lẽ, không kinh động bất kỳ ai.
Hai ngày nay Bắc Vũ Đường luôn ở phòng, nhận được tin tức Tri Liễu ở bên ngoài phủ truyền đến, nàng cảm thấy thời cơ đã đến rồi.
Ngày thứ ba, Tạ phu nhân đến vấn an, Bắc Vũ Đường gặp bà.
Tạ phu nhân thấy mấy ngày nay Thượng Thanh Chân Nhân đều đóng cửa không gặp ai, hôm nay lại ra gặp mình thì cũng nghi ngờ.
"Đạo trưởng có chuyện muốn nói với ta?" Tạ phu nhân là người thông thấu, vừa mở miệng đã chỉ ra.
Bắc Vũ Đường gật đầu, "Đúng vậy. Hôm nay ta sẽ chỉ ra kết quả việc các ngươi làm hai ngày nay. Người các ngươi tìm, chỉ sợ đã sớm không còn trên thế gian này."
"A?!" Tạ phu nhân ngẩn người.
"Đạo trưởng có ý gì?" Tạ phu nhân hiểu, nhưng dù hiểu thì trong lòng cũng không muốn tin.
"Phu nhân đi tìm dọc theo hướng Đông Nam là sẽ hiểu ý ta."
Tạ phu nhân rời khỏi chỗ Thượng Thanh Chân Nhân thì lập tức đi tìm Tạ đại nhân, chuyển lời của Bắc Vũ Đường cho ông. Tạ đại nhân nghe vậy, lộ vẻ trầm tư, sao đó cũng nhanh chóng có quyết định.
"Nếu vị đạo trưởng kia đã tính ra thì có thể đi nhìn xem có đúng như lời lão không." Tạ đại nhân vẫn ôm thái độ nửa tin nửa ngờ với vị Thượng Thanh Chân Nhân đang quấy phủ Vân Châu này.
Tạ đại nhân nhanh chóng sai người điều tra, tìm theo hướng Bắc Vũ Đường chỉ, quả nhiên nhanh chóng tìm được kết quả.
"Đại nhân, đã tìm được nữ tử có tên mà đại nhân dặn."
Tạ đại nhân nghe vậy thì vội hỏi, "Mau, nói rõ ràng cho bản quan."
Bộ đầu không dám trì hoãn, bắt đầu nói rõ tình huống của cả nhà đó.
"Tiền gia năm trước gặp hoả hoạn, hai phu thê và tiểu nhi tử nhà ấy đã bị thiêu chết, chỉ có trưởng nữ Tiền Tri Liễu sống sót. Người trong thôn nghĩ nàng ta khắc gia đình nên đuổi ra khỏi thôn. Sau đó cô nương kia mất tích, không rõ sống chết."
Tạ đại nhân nghe vậy, mày nhíu chặt, "Tuổi tác Tiền Tri Liễu thế nào, có bức hoạ không?"
"Thuộc hạ đã hỏi thăm, vị cô nương ấy sinh vào tháng tám, nghe nói lúc đó hai phu thê đang trên đường từ nhạc gia về thì sinh hạ. Tên nàng ấy là do một vị lão quan gia đặt. Còn bức hoạ thì không tìm được."
Tạ đại nhân cho người lui, Tạ phu nhân tránh ở sau bình phong đi ra.
"Không sai được, là gia đình đó!"
Tạ đại nhân vốn còn hoài nghi Thượng Thanh Chân Nhân, sau việc này cũng đã đánh giá lại.
"Hài tử kia chắc chắn là nữ nhi của chúng ta. Phu quân, chàng nhất định phải tìm được nữ nhi của chúng ta về nhà!"
Tạ đại nhân vốn còn không tin, giờ đã tin vào phần, nhưng trước khi có chứng cứ xác thực, ông sẽ không võ đoán nhận bừa.
"Phu nhân đừng vội, còn chưa có chứng cứ chứng minh hài tử kia là nữ nhi của chúng ta."
Tạ phu nhân không băn khoăn như vậy, bà đã nghi ngờ từ trước, giờ lại liên tiếp được chứng thực, bà càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình lúc trước.
"Sao đến giờ chàng còn chưa tin? Thượng Thanh Chân Nhân đã nói Trà Nhi không phải nữ nhi của chúng ta. Bản lĩnh của Thượng Thanh Chân Nhân thì chàng cũng thấy rồi. Lão chắc chắn không sai." Tạ phu nhân có chút tức giận, "Có phải chàng không muốn nhận nữ nhi của chúng ta về không?"
"Sao phu nhân lại nghĩ vậy. Dù sao chúng ta cũng nuôi dưỡng Trà Nhi nhiều năm, chuyện này nhất định phải biết rõ ràng. Nếu Trà Nhi thật sự là nữ nhi của chúng ta, vậy chẳng phải là hại nó sao?"
"Chứng cứ, chứng cứ, đi đâu tìm chứng cứ đây? Cả nhà họ đã không còn nữa!" Tạ phu nhân rất tức giận.
"Có một người có thể giải thích nghi hoặc cho chúng ta." Tạ đại nhân trầm giọng nói.
"Ai?" Tạ phu nhân vội vàng hỏi.
"Thượng Thanh Chân Nhân."
"Đúng rồi, Thượng Thanh Chân Nhân biết bói toán, bản lĩnh thông thiên, việc này chắc chắn lão có cách giải quyết." Tạ phu nhân rất kích động, "Ta lập tức đi tìm lão."
Tạ đại nhân còn định bảo bà chờ lát rồi qua, nhưng còn chưa nói thì bà đã ra khỏi phòng.
Nhìn bà vội vã như vậy, ông không thể ngồi im.
-Phù Phong Uyển-
"Hương Vân, mấy ngày nay bên ngoài có gì dị thường không?" Tạ Thi Mính ăn điểm tâm, từ từ hỏi.
"Bên ngoài không có gì, chỉ là trong phủ có mấy nha hoàn không có mắt dám nói xấu tiểu thư. Nô tỳ đã cho người vả miệng chúng, hẳn không ai dám nói gì nữa."
"Lão đạo sĩ kia thì sao? Có làm gì không?"
"Nghe nha hoàn hầu hạ lão nói thì lão vẫn luôn đả toạ trong phòng."
"Phụ mẫu thì sao?"
"Tất cả đều bình thường. Chỉ là mỗi ngày phu nhân đều đến bái kiến Thượng Thanh Chân Nhân."
Hương Vân cung kính bẩm báo.
Tạ Thi Mính nghe tất cả bình thường thì thở dài nhẹ nhõm.
Nhiều ngày nay nàng ta cứ cảm thấy ngực mình rầu rĩ, dường như có chỗ nào không đúng. Chuyện nàng ta lo lắng nhất đã bị giải quyết rồi, hẳn kiếp này sẽ không còn đại sự gì nữa.
Nghĩ vậy cũng yên tâm.
****
Trong căn phòng đơn giản quẩn quanh mùi đàn hương nhàn nhạt, một lão giả đang ngồi khoanh chân, mỹ phụ trung niên ngồi ở chính đường yên tĩnh chờ đợi. Khoảng nửa giờ sau, lão giả luôn nhắm mắt mở bừng mắt ra.
"Phu nhân có việc gì sao?"
Tạ phu nhân vung tay, các nha hoàn trong phòng đều lui ra.
"Đạo trưởng, chúng ta đã đi tìm người nọ theo lời ngài, đúng như lời ngài, họ đã không còn trên nhân thế. Giờ không biết có cách nào khiến yêu tà quấy phá bá chiếm vị trí của nữ nhi ta lộ nguyên hình không?"
Bắc Vũ Đường trầm ngâm một lát rồi nói, "Cách thì có."
"Cầu đạo trưởng giúp chúng ta." Nói rồi, Tạ phu nhân khom người hành đại lễ.
"Phu nhân không cần như vậy. Qua ngày mai là tròn bảy ngày niệm kinh, có thể bắt đầu trừ ma."
Bắc Vũ Đường lấy mười hai cây hương trong cái hộp bên cạnh ra, "Buổi trưa ngày mai, triệu tập tất cả mọi người ở Phù Phong Uyển đến một phòng. Cắm ba cây hương ở mỗi góc Đông Tây Nam Bắc. Đến lúc đó ta sẽ khai đàn tố pháp, bắt được tà ám."
Bắc Vũ Đường còn dặn dò mấy điều cần chú ý, Tạ phu nhân đều ghi nhớ rõ ràng.
Chính ngọ hôm sau, Tạ Thi Mính muốn ra cửa, lại bị Tạ phu nhân ngăn cản. Thái độ của Tạ phu nhân rất cường ngạnh nên Tạ Thi Mính chỉ đành ở nhà.
Tạ Thi Mính nhìn phòng mình có rất nhiều người đang đứng, mày hơi nhíu lại, "Nương làm gì vậy?"
"Đạo trưởng bắt đầu trừ tà. Vì tà ám ở Phù Phong Uyển nên người ở đây ít nhiều đều dính tà khí, nếu không loại trừ sẽ nguy hiểm tính mạng. Đạo trưởng nhân từ, hôm nay sẽ trừ tà cho tất cả mọi người."
Nha hoàn bà tử ở Phù Phong Uyển nghe vậy thì mừng ra mặt.
Tạ phu nhân ra lệnh, tôi tớ trong phòng cắm hương ở góc phòng, mỗi góc ba thanh, hương này đều là hương do Bắc Vũ Đường đặc chế, có tác dụng mê hồn.
Không lâu sau, Bắc Vũ Đường cầm ba thanh hương đi tới.
Sau khi Bắc Vũ Đường vào phòng, nàng đưa ba thanh hương đến trước mặt Tạ Thi Mính. Tạ Thi Mính nghi hoặc nhìn qua, không nhận.
Tạ phu nhân lên tiếng, "Trà Nhi, mau nhận lấy."
"Nương." Tạ Thi Mính không muốn, bất mãn gọi một tiếng, nhìn Tạ đại nhân bằng ánh mắt cầu cứu.
"Trà Nhi." Tạ đại nhân cũng banh mặt.
Tạ Thi Mính thấy nương giận, mà phụ thân cũng không có ý hỗ trợ mới không tình nguyện nhân ba thanh hương. Nàng ta chuẩn bị ném qua thì nghe được Bắc Vũ Đường lên tiếng, "Cầm, đừng nhúc nhích. Một khi động đậy thì tà ám sẽ quấn thân, quấy phá phủ đệ không bình yên."
Tạ Thi Mính dù không tin thì cũng không dám cử động, lỡ mình động đậy, sau này trong phủ xảy ra chuyện gì thì nhất định mọi người sẽ trách nàng ta. Vì điều này, Tạ Thi Mính ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Bắc Vũ Đường niệm, đến khi ba thanh hương cháy hết một phần ba, chú ý thấy mí mắt Tạ Thi Mính hơi rung động.
Nàng lập tức lấy một đồ vật như đồng hồ quả quýt ra, đặt trước mặt Tạ Thi Mính, mềm nhẹ nói, "Nhìn trang sức trước mặt, nhìn nó, luôn nhìn nó. Đúng, chính là như vậy. Từ từ......"
Xung quanh rất yên lặng, mọi người nghe vậy, không tự chủ nhìn trang sức trong tay nàng, có hạ nhân tâm trí không kiên định đã mơ hồ.
Lúc này, Tạ Thi Mính đã tiến vào trạng thái bị thôi miên.
Bắc Vũ Đường hỏi từ vấn đề đơn giản, "Ngươi là ai? Tên là gì?"
"Ta là Tạ Thi Mính, là Đại tiểu thư của tri phủ Vân Châu."
"Ngươi chắc chắn ngươi là Tạ Thi Mính sao?"
Tạ Thi Mính vô thức lẩm bẩm, "Đúng vậy, ta là Tạ Thi Mính, không phải Tiền Tri Liễu."
Tạ phu nhân nghe vậy thì giật bắn mình, ngay cả Tạ đại nhân cũng khẽ cau mày.
"Vì sao ngươi lại nói mình không phải Tiền Tri Liễu?" Bắc Vũ Đường nhẹ giọng hỏi.
"Bởi vì ta không bao giờ muốn làm Tiền Tri Liễu, không bao giờ muốn bị tên khốn Phó Nhất Bác kia tra tấn." Giọng nói Tạ Thi Mính đã mang theo oán hận.
Phó Nhất Bác!
Khi nghe tên này, Bắc Vũ Đường như đã chạm được đến gì đó.
"Phó Nhất Bác là ai?" Bắc Vũ Đường tiếp tục hỏi.
"Phó Nhất Bác là tướng công của ta, không, không, không, giờ hắn không bao giờ là tướng công của ta nữa." Tạ Thi Mính vội vàng phủi sạch.
"Vậy hắn là tướng công của ai?"
Tạ Thi Mính cười ha hả, "Đương nhiên là Bắc đại tiểu thư hắn tha thiết mơ ước, ngày đêm thương nhớ rồi. Không phải hắn rất thích nàng ta sao, nên ta thành toàn hắn."
"Vì sao lại thành toàn cho hắn?"
Từ lời nàng ta nói thì có thể nhận ra rằng nàng ta cực kỳ hận Phó Nhất Bác, tuyệt đối sẽ không tha cho hắn dễ dàng, cho nên sau câu thành toàn này chắc chắn còn mục đích khác.
"Đương nhiên là phải cho Bắc tiểu thư mà hắn thích nếm thử cảm giác khốn khổ hơn cả súc sinh mà ta từng chịu rồi."
"Bắc tiểu thư không thù không oán với ngươi, vì sao ngươi lại đối xử với nàng ấy như vậy?" Bắc Vũ Đường cuối cùng cũng tìm được chân tướng mà nàng luôn bối rối.
"Không thù không oán? Sao có thể không thù không oán chứ? Đều tại nữ nhân đó! Vì sao ả lại có thể sống hạnh phúc như vậy! Trở thành phu nhân nhà quan, mà ta thì phải chịu tội như thế! Tên súc sinh Phó Nhất Bác ngày nào cũng nhắc đến ả, nói ả tốt bao nhiêu. Một nữ nhi của thương hộ nho nhỏ mà thôi, mà ta lại là thiên kim tiểu thư của tri phủ, kém ả chỗ nào cơ chứ!"
Bắc Vũ Đường nghe lời nàng ta nói, thật sự muốn băm vằm người trước mắt ra.