Tác giả: Vân Phi Mặc
Bắc Vũ Đường gỡ chiếc áo gió xuống, lột bộ đồ bẩn trên người zombie ngốc xuống, sau đó mặc cái áo gió đen này lên, cũng đội cái mũ sau áo gió lên.
Bắc Vũ Đường nhìn mặt nó, gương mặt này dễ bại lộ nó là zombie nhất. Thân thể thì có thể dùng quần áo che đậy, chỉ có mỗi mặt là khó.
Cuối cùng, Bắc Vũ Đường dẫn theo nó đi trái quẹo phải, cuối cùng tìm được một cái mặt nạ từ quán đồ chơi trẻ em, mặt nạ chỉ có thể che nửa mặt dưới. Còn cái trán, Bắc Vũ Đường chải tóc mái ra che đi.
Áo gió màu đen, phối với mặt nạ màu đen, con ngươi đỏ sậm, nhìn qua thì tưởng là cao thủ thần bí.
Bắc Vũ Đường vừa lòng, bây giờ nếu nó an tĩnh đứng một chỗ, sẽ không có ai nghi ngờ, còn cảm thấy bình thường.
Bắc Vũ Đường vỗ vỗ vai nó, "Nếu anh đã giống Vô Thương, vậy tạm thời gọi anh là Vô Thương đi."
Ngụy trang cho nó xong, Bắc Vũ Đường dẫn nó rời khỏi thành phố, tiếp tục lái xe đi về thành phố Kim Châu.
Bởi vì có nó ở bên cạnh, lúc vào thành phố cũng an toàn hơn nhiều, chỉ phải cảnh giác người mang ý xấu, và đám sinh vật biến dị.
Hiện giờ đi qua thành phố, Bắc Vũ Đường đều sẽ đi thu dọn chút đồ vào không gian.
Hôm đó, khi họ đi xe qua một thành phố, cũng tiến vào thành phố như thường ngày. Giờ họ đang dùng xe Hummer, hơn nữa còn là bản cải tiến, đã gia cố phòng ngự toàn xe.
Dọc đường đi dọn xe bị vứt lại, tuy chạy chậm, nhưng cũng khá nhẹ nhàng.
Lúc thấy nhà thuốc, Bắc Vũ Đường dừng xe.
Hai người vào nhà thuốc, bên trong khá hỗn loạn, còn có dấu vết đánh nhau, và hai thi thể bị zombie gặp nát.
Bắc Vũ Đường đi trước tìm thuốc, đột nhiên một con zombie xuất hiện từ sau quầy. Bắc Vũ Đường còn chưa ra tay, zombie ngốc cạnh cô đã bóp cổ con zombie kia, sau đó, thân thể zombie kia nhanh chóng khô héo.
Sau khi vơ vét nhà thuốc xong, đồ tìm được cũng không được bao nhiêu, phần lớn đã bị phá hỏng.
Hai người ra khỏi tiệm thuốc, Bắc Vũ Đường cảm thấy có ác phong đánh úp về phía mình, cô nghiêng người sang một bên, một bóng đen xẹt qua bên người cô.
Bắc Vũ Đường nhìn về phía bóng đen kia lao đến thì thấy một con zombie biến dị đang đứng trên đỉnh xe, dùng đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm họ.
Vô Thương há miệng, gào rống với con zombie kia một tiếng.
Con zombie kia không những không rời đi, ngược lại còn có hai con zombie khác xuất hiện quanh họ. Có vẻ như muốn bao vây họ.
Đáng chết, ba con zombie biến dị!
Zombie đối diện đột nhiên gầm rú lên một tiếng, ba con zombie đồng thời công kích họ, một con nhào về phía cô, hai con tấn công Vô Thương.
Bắc Vũ Đường vừa giao thủ với con zombie kia thì đã biết là không ổn.
TMD! Đây là một con zombie cấp ba!
Ở thành phố này vậy mà lại có zombie cấp ba xuất hiện, mà dị năng của cô hiện tại chỉ mới là cấp hai. Cấp hai gặp cấp ba, nếu là dị năng giả bình thường, sợ là tám chín phần mười sẽ mất mạng ở đây.
May mắn thay, Hàn Băng Chưởng cô tu luyện có thể trợ giúp cô. Dù vậy, khó khăn lắm cô mới có thể ứng phó với con zombie này, muốn gϊếŧ nó thì quá cố sức.
Sức mạnh hai bên ngang nhau, nhất thời không bên nào có thể phản kích đối phương.
Thời gian dần trôi qua, Bắc Vũ Đường xem như nhìn ra, hai con zombie đối đầu với Vô Thương chỉ là vì cố ý kéo dài thời gian.
Chúng luôn quấn lấy Vô Thương, không dám chính diện tấn công nó, mỗi lần đều đánh lén.
Vô Thương bị họ triền đấu cũng hơi nóng nảy, muốn xé nát hai con ruồi đang vo ve bên mình này.
Còn bên Bắc Vũ Đường thì lại ngược lại.
Con zombie cấp ba này đối phó cô chiêu nào chiêu nấy đều là chí mạng.
Bắc Vũ Đường cũng luân phiên sử dụng dị năng hệ lôi và Hàn Băng Chưởng, nhất thời, con zombie kia không làm gì được cô, cô cũng không làm gì được nó.
Hai bên chiến đấu đến hừng hực khí thế.
Bắc Vũ Đường đã nhìn ra, mục tiêu của ba con zombie đột nhiên xuất hiện này cũng không phải cô, mà là Vô Thương.
Con zombie cấp ba này rất thông minh, nó muốn gϊếŧ cô trước, sau đó hợp lực cùng vây công Vô Thương. Bởi vì nó biết, chỉ một mình nó rất khó gϊếŧ Vô Thương.
Quả nhiên, sau khi zombie lên được đến cấp ba, bắt đầu có trí tuệ rồi thì sẽ trở nên rất phiền toái.
Bắc Vũ Đường cố ý lộ ra một sơ hở, dẫn nó mắc mưu, nó nóng lòng muốn gϊếŧ cô, tất nhiên bị lừa. Khi nó đến gần sát, Bắc Vũ Đường cách không đánh ra một Hàn Băng Chưởng.
Nó tạm ngừng một giây, Hàn Băng Chưởng đập mạnh lên ngực nó.
Nó cầm cự được, cảm nhận được nguy hiểm thì lập tức gào rống một tiếng. Hai con zombie cấp hai đang đánh nhau với Vô Thương đều quay sang nhào về phía Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường tất nhiên là nhận ra, nhưng mà cô cũng không vì thế mà bỏ qua cơ hội đánh nó bị thương.
Lôi điện xuất hiện, một tia chớp hình rồng màu bạc chuẩn xác đập xuống người con zombie kia, nháy mắt, từng luồng khói nhẹ bốc lên.
"Rống rống." Zombie cấp ba gào lên chói tai khó nghe.
Đồng thời, hai con zombie cấp hai kia cũng đánh đến trước mặt Bắc Vũ Đường. Bắc Vũ Đường tránh đi, nhưng mà cũng không nhanh bằng nó, khó khăn tránh được một chiêu chí mạng, cánh tay bị cắt ra một miệng vết thương rất dài, máu đỏ tươi chảy ra......
Vô Thương thấy cô bị thương, lập tức trở nên táo bạo, con zombie đối đầu với nó rõ ràng trở nên cố sức, lúc nó sắp bỏ mạng, con zombie cấp hai kia lại một lần nữa quay về.
Con zombie cấp ba kia nhảy ra, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường.
Nhìn ánh mắt hung ác của nó, đủ biết một kích vừa rồi làm nó hoàn toàn hận cô.
Bắc Vũ Đường vươn ngón trở, cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, "Lên nữa, giật chết mày."
Zombie cấp ba tức giận gào rống không ngừng, đột nhiên, nó nhào lên, nhanh chóng tiến về phía cô.
Bắc Vũ Đường vẫn luôn phòng bị, khi nó gào lên thì đã chuẩn bị tốt để nghênh chiến.
Hai bên tiếp tục triền đấu, lúc này, hai bên đều vô cùng cảnh giác. Bắc Vũ Đường lại muốn thử dụ nó mắc mưu, đáng tiếc, con zombie này đã cảnh giác hơn, không mắc mưu nữa.
Còn bên Vô Thương thì vẫn như trước, ngẫu nhiên hai con zombie sẽ bị Vô Thương đánh trúng, lại không nguy hiểm đến tính mạng. Hai con zombie chỉ đánh du kích, không đối đầu trực diện, liên tục chơi đánh lén.
Bởi vì một người ba zombie này, thường thường còn vang lên tiếng gào rống của zombie cấp cao, đám zombie xung quanh không con nào dám đến bên này, thậm chí còn lặng lẽ rời đi.
Đường phố trống rỗng, chỉ có mỗi họ.
Khi Bắc Vũ Đường sơ sẩy một cái, con zombie cấp ba nhắm chuẩn thời cơ, bắt được cơ hội này, ra một kích chí mạng về phía cô.
Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy ngực tê rần, cả người bay ngược ra ngoài.
Lúc ánh mắt trống rỗng của Vô Thương nhìn thấy cảnh này, đôi mắt đỏ chợt trợn, gào rống lên một tiếng.
Đôi mắt nó dần trở nên đỏ tươi, "Đường... Nhi..."
Khi Bắc Vũ Đường ngã xuống đất, cô nghe được tiếng gọi lẫn trong tiếng gió ấy.
Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn về phía nó, trong mắt có kinh hỉ, có khϊếp sợ.
Nó... Nó thật sự là anh ấy!
Không kịp nghĩ thêm, con zombie cấp ba kia đã đến trước mặt. Giờ cô hoàn toàn không phải là đối thủ của nó, mà Vô Thương lại bị hai con zombie cấp hai kia cuốn lấy, căn bản không thể thoát thân.
Bắc Vũ Đường nghĩ đến nước linh tuyền có thể tinh lọc zombie, khi con zombie kia tiếp cận, cô hắn nước linh tuyền về phía nó.
Tức khắc, cơ thể nó như bị lửa đốt, bốc lên từng luồng khói.
Zombie cấp ba đã có suy nghĩ nhất định, biết cô có vũ khí đối phó mình, không dám dừng lại, chạy thẳng cẳng.
Bên kia, Vô Thương cuối cùng cũng tóm được một con zombie, xé rách đầu nó, cắn nuốt tinh hạch của nó luôn. Một con zombie khác thấy zombie cấp ba đã chạy mất, thấy tình thế không tốt, cũng định chạy trốn.
Đáng tiếc, đã quá muộn.
Vô Thương tăng tốc, lướt nhanh qua trước mặt nó, một tay xỏ xuyên qua cơ thể nó, một tay khác bóp nát đầu nó, lấy ra viên tinh hạch, thả vào miệng, tay xỏ qua người nó vung lên, ném con zombie cấp hai đã chết đi.
Bắc Vũ Đường đứng lên, đi về phía Vô Thương, đôi mắt nôn nóng nhìn anh chằm chằm.
Lúc trước, cô vậy mà lại không nhận ra anh...
Vừa rồi, cô mới có cảm giác.
Có lẽ, vì anh biến thành zombie, khiến cảm giác này bị làm mờ nhạt đi, mà sự bùng nổ vừa rồi làm cô cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Bắc Vũ Đường ôm anh, ôm rất chặt.
Mà Vô Thương vẫn như ngốc ngốc mặc cô ôm như trước. Nửa ngày sau, tâm tình của Bắc Vũ Đường mới bình ổn lại. Khi cô nhìn xác của hai con zombie cấp hai, muốn đi tìm tinh hạch, lại phát hiện không có.
Kỳ lạ, sao lại không có?
Theo đạo lý, zombie cấp hai hẳn phải có tinh hạch chứ.
Bắc Vũ Đường nghĩ đến một khả năng, đưa mắt nhìn anh, "Anh nuốt rồi?"
Vô Thương hoang mang nhìn cô, biểu tình vẫn chất phác như trước.
Bắc Vũ Đường lấy ra một tinh hạch, miêu tả cách cắn nuốt nó, dò hỏi, "Có phải nuốt như vậy hay không?"
Vô Thương nhìn cô, nửa ngày sau mới có phản ứng, chỉ là phản ứng của anh nằm ngoài dự đoán của cô. Vô Thương cầm lấy tinh hạch trong tay cô, học bộ dáng vừa rồi của cô, nuốt thẳng tinh hạch vào bụng.
Bắc Vũ Đường thấy thế, đôi mắt trừng lớn.
Vô Thương hoang mang nhìn cô, cuối cùng đổi được một cái nhìn bất đắc dĩ của cô.
Nuốt thì nuốt đi!
Hai người tìm một cao ốc nhìn còn có vẻ nguyên vẹn mà vào ở, dọn một phòng rồi cài chặt cửa, đề phòng có thứ gì khác tiến vào.
Làm xong hết rồi, Bắc Vũ Đường quay đầu, vừa lúc va phải một đôi mắt đỏ đậm.
Trong nháy mắt, dường như cô thấy một ngọn lửa cháy trong mắt anh.
Vô Thương cảm thấy một năng lực khổng lồ dâng lên từ bụng, năng lượng đó như núi lửa bùng nổ, nóng hừng hực, len lỏi khắp tứ chi, chỉ trong chốc lát, toàn bộ thân thể anh đều trở nên đỏ bừng, giống như con tôm hấp.
Bắc Vũ Đường thấy anh bị vậy, sắc mặt biến đổi, sợ hãi bao phủ lấy cô.
Cô bỗng nhớ, kiếp trước có một dị năng giả ăn tinh hạch quá liều, không chịu được năng lượng của tinh hạch mà nổ tan xác chết.
Chẳng lẽ zombie cũng vậy?!
Bắc Vũ Đường căng thẳng, kinh sợ và lo lắng nhìn anh.
Làm sao bây giờ?!
Đầu cô trống rỗng.
Cô không ngừng tự nhủ phải bình tĩnh, bình tĩnh, nỗ lực tìm tòi tư liệu hệ thống cung cấp, lại không có thông tin liên quan đến vấn đề này.
"Minh, nuốt tinh hạch quá liều, có cách nào giải quyết không?" Bắc Vũ Đường hơi khẩn trương hỏi.
[Không có. Nuốt tinh hạch quá liều, có hai kết quả. Một, nổ tan xác chết. Hai, chịu đựng được, nhận được gấp đôi sức mạnh.]
"Thật sự không có cách nào khác sao?"
[Không có.]
Bắc Vũ Đường nặng nề nhìn anh đau đớn ngã trên đất, cả người không ngừng run rẩy.
"Nhất định anh sẽ chịu được, nhất định!" Bắc Vũ Đường ôm Vô Thương đang run rẩy cả người, không ngừng gọi bên tai anh.
Mười lăm phút sau, độ nóng của anh đã làm bỏng da cô, phồng rộp. Cho dù là bỏng đau đến tận xương cốt, Bắc Vũ Đường vẫn không buông tay, ôm chặt lấy anh.
Nỗi đau của anh, em không thể chia sẻ, vậy thì em sẽ cùng chịu với anh.
Quần áo trên người cô đã bị nóng cháy, mùi khét mơ hồ tỏa ra không khí.
[Ký chủ, cô không muốn sống nữa à!]
Minh thấy hành động không muốn sống của cô, đặc biệt còn là hành vi tốn công vô ích như kẻ ngốc này, hoàn toàn không thể hiểu nổi. Trong mắt nó, cô quả là dại hết thuốc chữa.
Minh thấy lực chú ý của cô đặt hết lên người Vô Thương, cũng im lặng.
Cùng lúc đó, một đoàn người yên lặng tiến vào tòa nhà, tốp năm tốp ba tản ra thu thập lương thực.
"Các người có cảm thấy ở đây cực kỳ yên lặng không?" Có người lên tiếng hỏi.
Hắn vừa nhắc nhở, mọi người đều cảm thấy sửng sốt, đều ý thức được nơi này không thích hợp.
"Đích xác là vậy."
"Khu vực này có vẻ không có zombie." Người khác bổ sung thêm một câu.
Mọi người càng cảm thấy cả người lạnh buốt, giống như xung quanh có một sự tồn tại khủng bố nào đó.
"Khác thường ắt có yêu."
"Chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi."
Từ sau khi tiến vào khu vực này, họ phát hiện rất rất ít zombie, lúc đầu còn tưởng là số mình may, nhưng càng vào sâu thì lại càng thấy không bình thường.
Đúng lúc này, một người đàn ông nhỏ gầy lên tiếng, "Mọi người có ngửi được mùi gì không?"
Mọi người ngửi ngửi, "Có mùi gì chứ, còn không phải mùi thối của zombie."
"Không phải, là một mùi thơm thịt nướng." Người đàn ông nhỏ gầy nói.
Đồng đội của hắn nghe vậy, lập tức cười ha ha.
"Anh nói thẳng nhóc mày này, có phải chú mày muốn ăn thịt nướng đến điên rồi không? Thịt nướng, mất công chú mày nghĩ ra." Đại hán cười khẩy.
"Không nói thì thôi, tôi cũng muốn ăn thịt nướng."
"Thịt nướng thì đừng mơ nữa, có thể có một cái bánh mì ăn đã không tệ rồi."
Người đàn ông nhỏ gầy nghe bạn bè cười vui, có chút buồn bực, lại không nhịn được nói thêm một câu, "Tôi thật sự ngửi thấy mà! Các người cẩn thận ngửi mà xem, thật sự có!"
Mọi người thấy bộ dáng nôn nóng chắc chắn của hắn, cũng có chút chần chờ.
Mọi người lại ngửi lại, một người trong đó ngạc nhiên, "Thật sự có mùi thịt nướng."
Mọi người đều thu lại sự cợt nhả ban nãy.
"Mùi hương từ bên đó truyền ra." Người đàn ông nhỏ gầy chỉ ngón tay về một phía.