Tác giả: Vân Phi Mặc
Khi Tất Tư Vũ tỉnh lại thì nghe được tiếng cãi cọ ầm ĩ ngoài phòng, thính lực của tu sĩ rất nhạy bén, rất dễ dàng nghe ra lý do vì sao bên ngoài ồn ào như thế.
“Thật không ngờ Thương Quyết tôn thượng lại muốn cử hành song tu đại điển với Bắc sư thúc.”
“Ngươi nói có phải coi trọng thể chất thuần âm của Bắc sư thúc không?” Một nữ tu thấp giọng hỏi.
“Suỵt, lời này không thể nói bậy. Nếu để Thương Quyết tôn thượng nghe được, cẩn thận bị trọng phạt.”
“Được rồi, ta đã biết.”
“Biết thì tốt. Lần trước có một đệ tử như thế, trùng hợp bị tôn thượng nghe thấy, giờ còn đang nằm trên giường đó.” Một tu sĩ khác nhắc nhở.
“Đã biết. Ta chỉ là tò mò thôi mà.”
“Ngươi vẫn nên thu lại lòng hiếu kỳ của ngươi đi. Với tu vi của tôn thượng, dù Bắc sư thúc là thể chất thuần âm, với ngài ấy mà nói cũng không có trợ giúp quá lớn.”
Hai âm thanh càng lúc càng xa, mà Tất Tư Vũ nằm trên giường thì như ngũ lôi oanh đỉnh.
Thể chất thuần âm, đại điển song tu……
Sao lại biến thành như vậy!
Mọi người vậy mà lại đều biết Bắc Vũ Đường thể chất thuần âm, mà Thương Quyết vậy mà lại muốn cưới nàng làm vợ! Tất cả đều không giống cốt truyện!
Hai người họ rõ ràng là sư đồ, giờ lại biến thành đạo lữ.
Chẳng lẽ vì ả tiến vào, quỹ đạo thay đổi?
Vì sao mệnh nàng lại tốt như thế, chẳng lẽ hào quang vai chính lại mạnh đến vậy?
Dù ả làm gì, đều không thể cướp đi khí vận của nàng?
Nếu ả đã đến đây, vai chính hẳn phải thay đổi, ả mới là vai chính!
Tất Tư Vũ từ trước đến giờ đều nghĩ mình là vai chính, là con cưng của Thượng Đế. Hai mươi năm trước, ả vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, cơ duyên thuộc về Bắc Vũ Đường đều tiến vào tay ả, tất cả đều phát triển theo hướng ả nghĩ.
Nhưng mà, từ sau lần vào Vạn Thú Lâm, tất cả đều thay đổi, đi về phía ả không thể khống chế.
Bắc Vũ Đường, vì sao mệnh ngươi lại tốt như thế!
‘Phụt’, Tất Tư Vũ phun một ngụm máu tươi, lại ngất đi.
Ba tháng lướt qua trong giây lát, Bắc Vũ Đường lại một lần nữa mặc áo cưới. Lần đại điển song tu này, toàn bộ người được xưng là danh hào giới Tu Chân đều tụ tập ở Ẩn Tiên Tông.
Ánh mắt Yểm lạnh buốt nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường cảm thấy sau lưng như bị kim châm, nàng quay đầu, thấy khuôn mặt của Yểm.
“Yểm đại nhân.”
Yểm âm trắc nhìn nàng, ném một bình sứ cho nàng, “Tìm cơ hội cho tên kia ăn vào.”
Bắc Vũ Đường nhận đồ trong tay, không lộ ra khác thường.
Yểm thấy nàng không có phản ứng, ngược lại mình lại hỏi trước, “Ngươi không muốn hỏi xem vì sao à?”
“Chuyện chủ nhân phân phó, nhất định chủ nhân có dụng ý.” Bắc Vũ Đường cười nói.
Yểm híp mắt, nhìn kỹ nàng, nhắc nhở: “Tốt nhất là như vậy, đừng để bản tôn biết ngươi bằng mặt không bằng lòng. Ngươi hẳn biết hậu quả là gì.”
“Sẽ không, sẽ không.” Bắc Vũ Đường chân thành nói.
Yểm nhìn bộ áo cưới đỏ tươi trên người nàng, sắc mặt âm trầm, đen sì, “Thật khó coi.”
Khoé miệng Bắc Vũ Đường hơi co rút, đối với sự độc miệng và bắt bẻ của người trước mặt, nàng đã không còn muốn cho bình luận nữa rồi.
Yểm thấy nàng không nói lời nào, cũng không biết nên giận nàng hay giận mình. Nhìn nàng thế này, vô cùng chướng mắt.
Yểm trực tiếp đứng lên, phất tay áo rời đi.
Bắc Vũ Đường nhìn y rời đi, thế giới nội tâm là một mảnh yên lặng.
Thằng nhãi này thật khó hầu hạ, may mà nàng sắp đi rồi, không cần hầu hạ y nữa.
Hi vọng vị kia cấp lực một chút, đừng phụ sự kỳ vọng của nàng.
Đúng lúc này, cửa truyền đến tiếng chít chít.
Bắc Vũ Đường mở cửa ra, thấy Tiểu Hôi Hôi chở Tiểu kỳ lân đứng ngoài kết giới. Hai nhóc con này vừa thấy nàng, đôi mắt sáng lên.
Bắc Vũ Đường mở cấm chế, hai nhóc con một trước một sau chạy vào.
Tiểu kỳ lân chiếm cứ vị trí trong lòng Bắc Vũ Đường, vẻ mặt thích ý híp mắt. Tiểu Hôi Hôi dưới chân đáng thương hề hề nhìn nàng.
Bắc Vũ Đường ngồi xổm xuống bế nó lên, nhưng mà lại thấy tiểu kỳ lân bá đạo giương nanh múa vuốt một cái, Tiểu Hôi Hôi tức khắc rụt cổ, cuộn thân thể béo béo, đứng một góc.
Tiểu kỳ lân vẻ mặt thoả mãn nhìn nó, cuối cùng không ai cướp chủ nhân với nó.
Bắc Vũ Đường không lên tiếng, nhìn hai tiểu gia hoả trêu nhau, trong mắt tràn đầy ý cười. Bắc Vũ Đường nhìn Tiểu Hôi Hôi đáng thương hề hề, tiến lên bế nó.
Đôi mắt Tiểu Hôi Hôi lập tức sáng ngời, tiểu kỳ lân dùng móng vuốt nhỏ bụm mặt, vẻ thương tâm muốn chết nhìn nàng.
Bắc Vũ Đường nhẹ điểm trán nó, “Đừng có luôn bắt nạt Tiểu Hôi Hôi.”
Từ sau khi nó đến, Tiểu Hôi Hôi hoàn toàn trở thành tiểu đệ của nó, cả ngày chở nó chạy đông chạy tây, từ đỉnh núi tới chân núi.
Tiểu kỳ lân làm nũng cụng tay nàng, một bộ xin khoan dung.
Bắc Vũ Đường nghĩ sắp phải rời khỏi chúng nó, trong lòng vẫn là có chút không tha.
“Hai đứa ngoan ngoãn ở lại đây.”
Lúc này đội ngũ đón dâu dùng đến bỉ dực điểu, nghe nói là bỉ dực điểu có huyết mạch thiên phượng. Đêm trước đại điển song tu, Thương Quyết đã tiến vào núi Phượng Vũ săn được.
Bắc Vũ Đường nhìn bỉ dực điểu dưới chân, có chút áy náy.
Xiêm y nàng mặc là y đoạt từ giao nhân, giao sa giao nhân cả đời chỉ bện có một, hiến cho bạn lữ của mình.
Cướp giao sa của họ, chính là cướp đi tính mạng của họ. Tư xưa có rất ít người có giao sa.
Y lại vì nàng, không để ý ngàn dặm xa xôi đoạt tới.
Nàng cảm nhận được y đối tốt với mình, tốt đến mức nàng cảm thấy tội ác.
Tuy nàng không biết giữa y và Yểm có thù hận gì, nàng không muốn trở thành uy hϊếp của y, càng không muốn trở thành lưỡi dao sắc bén trong tay Yểm. Giờ là thời điểm tốt nhất để nàng rời đi.
Giờ phút này, nàng là tân nương đẹp nhất, là nữ tu mọi người hâm mộ.
Thiên địa làm chứng, tinh nguyệt vi môi.
Bọn họ nắm tay, dưới sự chú mục của mọi người, trở thành đạo lữ của nhau.
Thương Quyết nắm tay nàng, giờ khắc này tim y đang nhảy kịch liệt. Y nghiêng đầu nhìn nữ tử bên cạnh, đây là lần đầu tiên y muốn bảo vệ một nữ tử dưới cánh chim của mình.
Yểm trong chỗ tối gắt gao nhìn đôi tay nắm chặt của họ, ngực như có một ngọn lửa thiêu đốt.
Bắc Vũ Đường tiến vào động phủ, an tĩnh chờ y đến.
Cửa động bị người đẩy ra, một thân ảnh thiến lệ xuất hiện trước mặt nàng.
Tất Tư Vũ mỉm cười nhìn nữ nhân trước mắt, ôn nhu nói: “Vũ Đường sư tỷ, đã lâu không gặp.”
Bắc Vũ Đường thấy người đến, khoé môi cong lên, “Ngươi đến rồi.”
Xem ra ả không phụ kỳ vọng của nàng.
Tất Tư Vũ thấy nàng bình tĩnh như thế, “Sư tỷ dường như không ngạc nhiên khi ta đến?”
“Ngươi là muội muội tốt nhất của ta, đại điển song tu của ta, ngươi đến không phải rất bình thường sao?” Bắc Vũ Đường mỉm cười hỏi ngược lại.
Tất Tư Vũ sửng sốt, chợt cười ha ha, “Ngươi nói không sai. Ta đúng là nên tới, không tới mới là không bình thường.”
Nói đến đây, biểu tình của ả đột nhiên trở nên sắc bén, ngữ khí cũng biến đổi, “Ngươi biết hôm nay ta tới làm gì không?”
“Làm cái gì?” Bắc Vũ Đường vẫn là biểu tình nhàn nhạt như cũ, dường như không bị ả ảnh hưởng.
Tất Tư Vũ nhìn nàng bình tĩnh như thế, ánh mắt lạnh lùng, ả chán ghét thấy nàng như vậy, nhưng mà, chút nữa xem nàng còn có thể bình tĩnh như vậy không.
“Gϊếŧ ngươi.” Tất Tư Vũ hung tợn nói ra hai chữ.
Bắc Vũ Đường câu môi, “Chỉ bằng ngươi?”
Tất Tư Vũ nhìn bộ dáng khinh thường của nàng, giận dữ dâng lên, “Ta biết ngươi rất tự tin, ngươi là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, ta chỉ là một Kim Đan nho nhỏ. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, giờ ngươi không thể cử động sao?”
Bắc Vũ Đường nhíu mày, tựa hồ muốn cử động, lại kinh ngạc phát hiện, thân thể không thể nhúc nhích, giống như là bị nhấn nút dừng.
Tất Tư Vũ nhìn biểu tình của nàng, trong lòng đại hỉ.
Người thần bí kia không lừa ả, phấn thần tiên này quả là có tác dụng.
“Có phải phát hiện thân thể mình không thể nhúc nhích không?” Tất Tư Vũ rất đắc ý.
Bắc Vũ Đường nhíu mày, “Ngươi đã làm gì ta?”
“Đương nhiên là làm ngươi ngoan ngoãn nghe lời. Khi ngươi phong cảnh nhất, tiễn ngươi về Tây Thiên, cảm giác này có phải rất sảng không?” Đôi mắt Tất Tư Vũ tràn đầy điên cuồng, giống như ả lúc này vậy.
“Ngươi gϊếŧ ta, ngươi cũng không trốn thoát.” Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói.
‘Bang’ một tiếng, một tát dừng trên mặt nàng.
Tất Tư Vũ rất chán ghét bộ dáng đạm mạc thanh lãnh này của nàng, hận không thể xé nát mặt nạ của nàng ra.
“Cái này không cần ngươi lo.”
Tất Tư Vũ hoàn toàn không lo sẽ bị Thương Quyết truy tung, vì ả có ẩn nấp phù mà kẻ thần bí kia đưa, giấu đi hơi thở của ả, cũng khiến y không thể tra ra ả.
“Ngươi thu tay bây giờ còn kịp.”
Tất Tư Vũ hừ lạnh một tiếng, “Đừng giả mù mưa sa ở đây. Ta thu tay bây giờ, người chết chính là ta.”
Tất Tư Vũ thấy nàng còn muốn nói gì đó, trực tiếp ngắt ngang, “Không cần kéo dài thời gian.”
Ả nhìn thoáng qua thời gian, không dong dài nữa, lấy một thanh đao phiếm ma khí từ nhẫn trữ vật ra.
Chuôi đao này là ma đao kẻ thần bí kia đưa, có thể khiến nàng trực tiếp thần hồn câu diệt.
Dù là Thương Quyết tới, cũng không thể thu hồn phách của nàng về, để nàng có cơ hội trọng sinh.
“Đi tìm chết đi!”
Tất Tư Vũ không chút do dự cắm ma đao vào ngực Bắc Vũ Đường.
‘Phụt’~
Một ngụm máu tươi phun ra, thân mình Bắc Vũ Đường ngã về phía Tất Tư Vũ, phủ bên cạnh ả, thấp giọng nói “Ngươi biết kẻ thần bí cho ngươi chuôi ma đao này là ai không?”
Tất Tư Vũ sửng sốt, khϊếp sợ nhìn nàng.
Sao nàng lại biết chuôi đao này là kẻ thần bí cho ả?
Tất Tư Vũ thấy nàng nở nụ cười đầy thâm ý.
Không biết vì sao, đối mặt với tươi cười của nàng, ả cảm thấy sự lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng.
Ả còn chưa phản ứng lại, Bắc Vũ Đường mỉm cười nói: “Ta cảm giác được chàng ấy tới.”
Tất Tư Vũ cuối cùng cũng phản ứng lại sau nụ cười quỷ dị của nàng, “Người kia là ngươi!”
Bắc Vũ Đường chỉ cười không nói.
Tất Tư Vũ lắc đầu, “Không thể nào, không thể nào. Sao người kia có thể là ngươi!
Trên đời sao lại có người sẽ sai người khác đến gϊếŧ mình!
Dù ả có không tin thế nào, Bắc Vũ Đường hoàn thành nhiệm vụ. Nàng cảm thấy hai hơi thở khổng lồ đang tiến về phía này.
[Ký chủ đã tử vong, bắt đầu rời khỏi vị diện.]
Âm thanh lạnh băng của hệ thống vang lên, Bắc Vũ Đường hoàn toàn lâm vào bóng tối.
Lúc hai người ký kết, Thương Quyết đã để lại ấn ký trên người nàng.
Khi cảm nhận ấn ký biến mất, tim y co rụt lại.
Không màng khách khứa kinh ngạc, lập tức rời khỏi yến hội.
Yểm tránh trong chỗ tối cũng cảm nhận được ấn ký của mình biến mất, cảm giác bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng, bất chấp nguy hiểm bị Thương Quyết phát hiện mà đi về phía nàng.
Một đen một đỏ, hai thân ảnh cùng tiến đến, hai bên cũng không dây dưa với đối phương, đi thẳng vào trong phòng, đơn giản là vì họ không cảm nhận được sinh khí của nàng.
Dưới hồng trướng, nàng an tĩnh nằm trên giường hỉ phủ kín lụa đỏ…….
Máu đỏ tươi chói mắt như vậy, đâm đau đôi mắt họ.
“Là ai? Là ai!” Trên người Yểm bỗng bộc phát lên một ngọn lửa đen, thiên địa vì tiếng gầm giận dữ của y mà phong vân biến sắc.
Toàn bộ Ẩn Tiên Tông bị một ma diễm đen áp đỉnh, không thấy ánh mặt trời.
Toàn bộ tu sĩ và khách khứa bị một màn bất thình lình này dọa sợ.
“Đã xảy ra chuyện gì?!”
Đây là nghi vấn của toàn bộ tu sĩ.
Tu sĩ cấp cao đều cảm nhận được uy áp đến từ tu sĩ Đại Thừa, mà trong uy áp này còn chứa khí tức hắc ám.
“Đây là…….”
“Cảm giác rất quen thuộc. Là người đó!” Thành chủ Vạn Thú Thành kinh ngạc thành tiếng.
Mấy tu sĩ Hoá Thần kỳ lúc trước từng tiếp xúc với Yểm đều nhận ra y.
“Là tu sĩ thần bí kia.”
Vị tu sĩ thần bí được nhắc đến trong giới Tu Chân, chỉ có vị tu sĩ cao thâm khó đoán xuất hiện trong thú triều lần đó.
Sao y lại xuất hiện ở đây?
“Là ai?!” Tiếng rống giận lại một lần nữa truyền đến, chấn động lòng mọi người.
Thương Quyết nhìn người đã không còn hơi thở, cả người ngây ngốc, đau đớn xuyên tim, chạy lan ra khắp người.
Yểm rời khỏi phòng, phi thẳng lên giữa không trung, tay đánh ra một kết giới, miệng khẽ quát, “L*иg giam thiên địa.”
Nháy mắt toàn bộ Ẩn Tiên Tông, thậm chí là trong phạm vi trăm dặm đều bị kết giới bao phủ, không ai có thể rời đi.
Vô số tu sĩ từ đại sảnh yến hội ra, nhìn thấy thiên địa bị bao phủ, mà bọn họ chỉ có thể bị nhốt bên trong.
“Thương Quyết tôn thượng đâu?”
Tất cả mọi người đều chờ y xuất hiện, chờ y giải cứu bọn họ.
Khi mọi người chờ đợi, Thương Quyết ôm Bắc Vũ Đường xuất hiện trong tầm mắt của họ, họ còn chưa kịp cao hứng, đã nhận ra không thích hợp.
Một mùi máu tươi từ Thương Quyết truyền tới, không, nói chính xác là từ nữ tử trong ngực y phát ra.
“Tôn thượng, đã xảy ra chuyện gì?” Bắc Văn Uyên tiến lên hỏi, khi ánh mắt chạm đến người nữ nhi, đồng tử co rụt.
Thương Quyết nhìn khách khứa trong bữa tiệc, “Trước khi biết hung thủ là ai, tất cả các ngươi không thể rời khỏi đây nửa bước.”
Hung thủ?!
Tất cả mọi người đều chú ý tới từ này.
Yểm lạnh lẽo nhìn mọi người, “Trong ba tức, ra đây. Nếu chờ đến bản tôn tìm thấy ngươi, ngươi nhất định phải sống không bằng chết.”
Tất Tư Vũ trà trộn trong khách khứa khẽ run, ả không ngờ, sau Bắc Vũ Đường còn có một vị khủng bố như vậy tồn tại. Nhìn hai người họ để ý nàng như thế, ả có thể tưởng tượng ra, hậu quả khi ả rơi vào tay họ.
Tất Tư Vũ không dám động, một khi động sẽ lộ ngay.
“Thương Quyết tôn thượng, chúng ta đều là khách khứa tới chúc mừng, ngài làm vậy chỉ sợ không ổn đi?” Một Hoá Thần hậu kỳ lên tiếng.
Hắn không dám nói Yểm, chỉ có thể nói với Thương Quyết.
Ánh mắt u lãnh của Thương Quyết quét qua tên tu sĩ kia, lạnh lùng nói: “Gϊếŧ ta, ngươi có thể đi.”
Yểm mắng Thương Quyết một tiếng, “Phế vật.”
Sau đó, y trực tiếp ra tay với tên tu sĩ Hoá Thần hậu kỳ kia, trong vòng ba chiêu đã đánh bay người ra ngoài. Tên tu sĩ kia ngã trên quảng trường, miệng phun máu tươi, ánh mắt hoảng sợ nhìn Yểm.
“Hoặc câm, hoặc chết.” Yểm lạnh lùng nói với hắn.
Một câu này, không chỉ nói với hắn, mà còn nói với tất cả mọi người.
Khách khứa đều im thin thít, không ai dám phải đối.
Đại trưởng lão thấp giọng nói với Tứ trưởng lão, “Đệ có phát hiện, vị ma tu kia diện mạo rất giống Thương Quyết tôn thượng không?”
Đại trưởng lão và Tứ trưởng lão là hai trong số ít người từng thấy gương mặt thật của Thương Quyết.
Vài lần xuất hiện gần đây Thương Quyết đều đeo mặt nạ, ngay cả đại điển song tu cũng đeo, làm người ta không biết chân dung.
Tứ trưởng lão nghe Đại trưởng lão nói thì nhìn chằm chằm Yểm, dần dần, khuôn mặt kia cùng khuôn mặt lạnh lùng trong trí nhớ trùng hợp với nhau.
Tứ trưởng lão run nhè nhẹ, tựa như phát hiện ra một bí mật nào đó.
Đại trưởng lão thấy lão như thế thì hỏi: “Sao vậy?”
Tứ trưởng lão bí mật truyền âm, “Đệ từng tìm được một bản sách đơn thiếu hụt ở Tàng Thư Lâu, trên đó có một dã sử, ghi lại một chuyện không thể tưởng tượng.”
Đại trưởng lão không ngắt ngang, nghe Tứ trưởng lão nói tiếp.
“Thái Thượng trưởng lão lúc trước tu kiếm đạo, nhưng ngang chừng đổi sang Vô Tình Đạo. Lúc ngài ấy tu luyện đến Đại Thừa, đã tróc thất tình lục dục của mình ra. Không ngờ, nó lại có ý niệm, hấp thu oán niệm trong thiên địa, biến thành ác yểm, tai hoạ một phương.”
“Vì tiêu diệt Yểm, giới Tu Chân tập hợp toàn bộ lực lượng, cũng không thể hoàn toàn tiêu trừ nó. Chỉ cần người trong thế gian có du͙© vọиɠ, tham niệm, oán niệm, nó sẽ vĩnh sinh bất diệt.”
“Cuối cùng, giới Tu Chân hi sinh vô số tu sĩ mới có thể trấn áp nó. Trong trận chiến đó, Thái Thượng trưởng lão vốn nên phi thăng thành tiên cũng chậm chạp không phi thăng.”
Đại trưởng lão kinh hãi nhìn qua, hoàn toàn bị tin tức này làm chấn động.
Tứ trưởng lão nói tiếp: “Đệ vốn tưởng đó chỉ là truyền thuyết thôi, không ngờ lại là sự thật.”
Ánh mắt lão nhìn về phía Yểm.
Ngàn năm trước, họ không thể tiêu diệt y; ngàn năm sau, họ có cách nào được đây.
Khi hai người bí mật trò chuyện, Yểm và Thương Quyết đã đồng thời ra tay, cùng đánh về một phía – Tất Tư Vũ.
Tất Tư Vũ theo bản năng muốn né tránh, nhưng tốc độ của ả sao có thể nhanh bằng họ.
Gần như là bị họ đồng thời một trái một phải khống chế được.
Yểm lạnh lẽo nhìn Thương Quyết, “Cái này cũng muốn đoạt với ta sao?”
“Ả là kẻ thù của thê tử ta.” Thương Quyết một bước cũng không nhường.
Yểm nghe hai từ ‘thê tử’, đáy mắt gợn sóng, “Nàng là nô bộc của ta, dám động vào người của bổn tôn, tất nhiên bổn tôn sẽ báo thù thay nàng.”
Hai người cùng mang Tất Tư Vũ đi, đảo mắt đã biến mất trước mặt mọi người.
L*иg giam thiên địa cũng biến mất khi Yểm rời đi.
Tất Tư Vũ bị nhốt trên một tảng đá lớn, trên người ả có rất nhiều cấm chế. Lúc này, trên chín tầng mây, hai thân ảnh đang đánh nhau.
Trận chiến này kéo dài ba ngày ba đêm, ba ngày sau, hai bên đạt thành nhận thức chung, hai người thay phiên xử trí ả. Những ngày sau đó, Tất Tư Vũ chỉ có một nguyện vọng, đó là chết.
Nhưng mà, nguyện vọng này quá xa vời.
Vì họ sẽ không để ả chết, chỉ làm ả sống không bằng chết.