Tác giả: Vân Phi Mặc
Một trận trời đất quay cuồng qua đi, Bắc Vũ Đường mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng bằng gạch gỗ, nếu không phải biết mình đang làm nhiệm vụ, nàng còn tưởng mình chưa rời đi.
Bắc Vũ Đường xốc chăn lên, chăn tuy khâu vá nhiều, nhưng lại rất sạch sẽ, chỉ là khi nàng nhìn đến tay mình, vô cùng sửng sốt.
Đó là một đôi tay rất thô ráp, nói thông tục là tay người lao động, có nhiều vết rạn nứt.
Nàng liếc xung quanh một cái theo bản năng, phát hiện phòng mình ở rất sạch sẽ, ngay cả một món gia cụ cũng không có.
Liếc mắt một cái như vậy thôi, Bắc Vũ Đường đại khái cũng biết, thân thể lần này tiến vào, gia cảnh so với Mộc Chi Đào chỉ có hơn chứ không có kém.
[Ký chủ có tiếp thu cốt truyện không?]
Nàng nhìn mặt trời lên cao, trong viện rất an tĩnh, hẳn sẽ không có ai quấy rầy.
"Tiếp thu."
Nàng vừa dứt lời, một lượng tin tức khổng lồ tràn vào đầu nàng.
Mười lăm phút sau, nàng tiếp thu tin tức xong.
Bắc Vũ Đường lau sạch mồ hôi mịn rỉ ra trên trán.
[Đinh, ký chủ có phải đang phiền não vì mỗi lần tiếp thu tin tức đều đau đầu chướng não không? Hiện tại phúc của cô tới, cửa hàng hệ thống vừa đẩy ra một viên thuốc có khả năng tiêu trừ đau đầu, dùng xong, không có tác dụng phụ, cả đời không lo.]
[Ký chủ có muốn một viên không?]
Bệnh cũ của hệ thống lại tái phát.
"Câm miệng!" Bắc Vũ Đường không phải thầm nghĩ trong lòng, mà là trực tiếp buột miệng nói ra.
Hệ thống-kun:.........
Bé phát hiện cảm xúc của ký chủ nhà bé không ổn!
[Ký chủ, cảm xúc của cô không thích hợp.]
"Nếu cậu câm miệng, tâm tình của tôi sẽ rất tốt." Bắc Vũ Đường trầm giọng nói.
Ách......
Hệ thống-kun chịu một vạn điểm tổn thương, yên lặng offline.
Bắc Vũ Đường hít sâu một hơi, phun trọc khí trong lòng ra, tức khắc cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Lần này hệ thống nói không sai, tâm tình của nàng thực sự rất tệ, tệ hơn bất cứ nhiệm vụ nào trước kia, vì nàng bị ghê tởm hỏng luôn rồi.
Qua mấy thế giới vị diện, tiếp thu vô số hình ảnh tin tức thê thảm, nhưng nàng vẫn bị tin tức thế giới này làm ghê tởm.
Chủ nhân thân thể lần này vẫn tên là Bắc Vũ Đường, là con gái nhỏ của Bắc viên ngoại ở Trấn Ô Thuỷ. Vì là con gái nhỏ nhất trong nhà, Bắc gia rất sủng ái nàng, từ nhỏ đã được kiều dưỡng cẩm y ngọc thực.
Dựa theo quỹ đạo sinh hoạt bình thường, sau khi lớn lên nhất định sẽ bên nhau cả đời với thanh mai trúc mã hoặc là vị hôn phu có hôn ước. Đáng tiếc, mưa gió thất thường, người có hoạ có phúc.
Nguyên chủ Bắc Vũ Đường dạo chơi ngoại thành một lần, ngoài ý muốn rơi xuống nước, trong lúc nguy nan, một thư sinh anh dũng cứu nàng ấy lên. Hai người có da thịt chi thân, hơn nữa thư sinh kia lớn lên tuấn tú nho nhã, khiến nàng ấy phương tâm ám hứa.
Sau khi biết đối phương cũng có tình nghĩa với mình, nguyên chủ Bắc Vũ Đường dứt khoát vì hắn mà nháo với người nhà, khăng khăng muốn thành hôn với Lý Nghị Hồng. Dù người trong nhà có khuyên thế nào cũng không thay đổi được quyết định của nàng ấy.
Bắc lão gia giận dữ, muốn đoạn tuyệt quan hệ với nàng ấy.
Nguyên chủ Bắc Vũ Đường một lòng một dạ ở bên Lý Nghị Hồng, có thể vì yêu mà không màng tất cả.
Bắc phụ, Bắc mẫu không lay chuyển được, đành phải đồng ý hôn sự này.
Bắc mẫu đau lòng con gái, biết đối phương gia cảnh bần hàn, nên của hồi môn cho thêm đều là cửa hàng và ruộng tốt, dù bọn họ không ra ngoài kiếm tiền cũng sẽ không chết đói, hơn nữa còn để nguyên chủ dẫn hai nha hoàn qua theo.
Được gả cho Lý Nghị Hồng như nguyện, nguyên chủ Bắc Vũ Đường và hắn thật ra có một cuộc sống tốt đẹp.
Bắc phụ, Bắc mẫu thấy vậy cũng không nói gì thêm.
Nguyên chủ Bắc Vũ Đường cứ ngỡ mình sẽ hạnh phúc sống hết đời, chờ tướng công đề tên trên bảng vàng, nàng ấy có thể gặp mặt cha mẹ. Nhưng chuyện tương lai không ai ngờ được.
Có một ngày, Lý Nghị Hồng dẫn một bé gái ba bốn tuổi về, nói là đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ của bạn cũ hắn, hiện giờ bên kia không ai chăm sóc, hắn có nghĩa vụ và trách nhiệm nuôi nấng nó trưởng thành.
Nguyên chủ Bắc Vũ Đường thấy bé gái trắng nõn sạch sẽ, vẫn cảm thấy đáng yêu, nhìn ánh mắt sợ hãi của nó, nguyên chủ mềm lòng, liền đồng ý thu đứa bé, nuôi dưỡng như con gái.
Nàng ấy không biết rằng sự mềm lòng và thiện lương đó, lưu lại bé gái này, là sự bắt đầu nửa đời khổ sở còn lại của mình.
Không biết vì cớ gì, Lý Mộng Mộng luôn sợ hãi nguyên chủ Bắc Vũ Đường, mặc kệ nàng ấy đối xử tốt với nó thế nào, nó cũng không thích thân cận với nàng ấy, lại cực kỳ thân cận với Lý Nghị Hồng.
Lúc còn nhỏ, hai người luôn bón cho nhau ăn, thậm chí buổi tối Lý Nghị Hồng phải ngủ cùng nó mới an ổn.
Lúc mới bắt đầu, Bắc Vũ Đường lý giải là nó sợ người lạ, cũng thông cảm nó mới tới nơi xa lạ bị sợ hãi, nên chấp thuận cho hai người ngủ chung.
Một tháng qua đi, bọn họ vẫn ngủ chung như cũ.
Bắc Vũ Đường không nhịn được oán hận một câu, lại bị Lý Nghị Hồng trấn an.
Tháng ngày sau này, vẫn là cha con hai người ngủ một phòng, Bắc Vũ Đường một mình ngủ phòng cách vách.
Bắc Vũ Đường từng tức, từng nháo, nhưng mỗi lần đều bị Lý Nghị Hồng lừa gạt cho qua.
Mỗi lần nàng ấy đi tìm Lý Mộng Mộng nói chuyện, muốn nó nghe lời ngủ một mình, mỗi lần nó đều đồng ý. Không bao lâu, Lý Nghị Hồng sẽ nổi giận đùng đùng tới chất vấn nàng ấy.
Dần dà, Bắc Vũ Đường không bao giờ hỏi nữa.
Mỗi lần hai vợ chồng cãi nhau đều vì Lý Mộng Mộng, khiến Bắc Vũ Đường không muốn quản chuyện Lý Mộng Mộng, chỉ có thể không ngừng tự nhủ, nó là trẻ con, không thể so đo với nó.
Vì Lý Mộng Mộng không thích trong viện có người ngoài ở, Lý Nghị Hồng đuổi hết nha hoàn hồi môn của Bắc Vũ Đường. Nàng ấy lập tức trở thành người làm việc trong nhà.
Bắc Vũ Đường vì phu thê hài hoà, không muốn cãi nhau với hắn, yên lặng nhịn xuống.
Thật vất vả chờ đến nàng ấy mang thai, Lý Nghị Hồng mới dời lực chú ý từ Lý Mộng Mộng về trên người nàng ấy một chút, nhưng không bao lâu, nàng ấy sinh non.
Bắc Vũ Đường vì vậy mà thương tâm một thời gian.
Năm sau, Bắc Vũ Đường lại mang thai một lần nữa.
Lần này Bắc Vũ Đường bảo vệ đứa bé vô cùng cẩn thận, nhưng lại ngoài ý muốn trượt chân, sinh non một lần nữa.
Khi nàng ấy sinh non, Lý Nghị Hồng đang dẫn Lý Mộng Mộng du hồ bên ngoài.
Chờ bọn họ vội vã trở về, phát hiện Bắc Vũ Đường đã mất gần nửa cái mạng.
Bởi vì không kịp thời cứu trị, Bắc Vũ Đường bị đại phu thông báo không thể mang thai lần nữa.
Bắc Vũ Đường hỏng rồi.
Lý Nghị Hồng trấn an, đảm bảo không có con hắn cũng sẽ không rời bỏ nàng ấy. Chuyện này làm nguyên chủ cảm thấy tốt hơn nhiều, những khổ ải trước kia đều đáng giá.
Ngay cả khi cha mẹ nguyên chủ biết chuyện, cũng vừa lòng hơn mấy phần với Lý Nghị Hồng ngày thường mình chướng mắt.
Dù sao, nếu không thể sinh dục, nhà chồng có thể hưu bỏ cưới thê tử khác.
Bắc Vũ Đường vì không thể mang thai, hoàn toàn coi Lý Mộng Mộng là con gái ruột của mình mà nuôi nấng, yêu chiều nó đủ điều.
Ngày tháng cứ vậy trôi qua.
Mãi đến khi Lý Mộng Mộng bảy tuổi, Bắc Vũ Đường cảm thấy bọn họ không thể tiếp tục ngủ cùng nhau.
Nàng ấy thuận miệng nói một câu, vốn tưởng họ sẽ phản đối, không ngờ Lý Nghị Hồng lại đồng ý.
Bắc Vũ Đường vui vẻ không được bao lâu, nàng ấy lại phát hiện Lý Mộng Mộng và tướng công của mình thân mật quá mức. Khi nó còn nhỏ còn không cảm thấy gì, nhưng khi nó lớn lên, hỗ động giữa hai người lại có chút đột ngột.
Bắc Vũ Đường nhắc nhở, Lý Nghị Hồng và Lý Mộng Mộng thu liễm lại đôi chút, trở lại bình thường.
Bắc Vũ Đường ngây thơ cho rằng bọn họ cũng nhận ra không đúng.
Mãi đến khi Lý Mộng Mộng mười bốn tuổi, một đêm đó, Bắc Vũ Đường đi tiểu đêm, thấy tướng công ngủ bên cạnh đi đâu mất, đang cảm thấy kì quái, ra cửa tìm người.
Đến phòng Lý Mộng Mộng lại nghe được âm thanh kỳ quái.
Bắc Vũ Đường lặng lẽ tới gần, nghe được tiếng Lý Mộng Mộng tựa đau tựa thích, đồng thời còn có một giọng nam thô nặng.
Bắc Vũ Đường kinh sợ!
Thân là người từng trải, sao lại không biết điều này có nghĩa là gì.
Lý Mộng Mộng mới mười bốn, còn chưa cập kê, vậy mà đã tằng tịu với người ta.
Nếu để bị người biết được, mặt mũi Lý gia họ cũng mất hết, đời này nó cũng không thể ngẩng đầu.
Rốt cuộc là ai to gan dám câu dẫn nó như thế!
Bắc Vũ Đường chọc một lỗ nhỏ trên cửa sổ giấy, nương ánh trăng nhìn xuyên qua đó, thấy được một bóng dáng quen thuộc.
"Cha."
Khi Lý Mộng Mộng nũng nịu mị hoặc kêu lên tiếng này, Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh!
Bắc Vũ Đường cả kinh bịt miệng lại, cắn chặt môi dưới, không để mình kinh sợ thành tiếng.
Nàng ấy hoàn toàn không ngờ, hai người họ lại......
Hai người họ là cha con, tuy không phải ruột thịt, nhưng trên danh nghĩa vẫn là cha con!
Hành vi này của họ là lσạи ɭυâи, lễ pháp bất dung!
Chuyện này nếu để người ngoài biết, hai người họ sẽ bị tròng l*иg heo!
Bắc Vũ Đường hoảng hốt trở lại phòng, cả người lâm vào khϊếp sợ, thật lâu chưa thể hoàn hồn.
Chuyện này nàng ấy không dám lộ ra, yên lặng nuốt về bụng.
Từ sau ngày ấy, Bắc Vũ Đường âm thầm quan sát hai người, quả thực để lại dấu vết để nàng ấy nhìn ra. Hai người họ trộm liếc mắt đưa tình, thừa dịp nàng ấy không chú ý có một vài hành động thân mật.
Nàng ấy càng quan sát lại càng kinh hãi.
Bắc Vũ Đường quyết định mau chóng tìm một nhà thích hợp cho Lý Mộng Mộng, gả nó ra ngoài.
Nhưng chuyện này bị Lý Nghị Hồng phản đối mãnh liệt, lý do là nó còn nhỏ, hắn muốn nó ở lâu thêm hai năm.
Lý Mộng Mộng cũng không đồng ý.
Bắc Vũ Đường còn không biết nên giải quyết chuyện này thế nào thì Lý Nghị Hồng lên kinh đi thi. Bắc Vũ Đường nghĩ như vậy cũng tốt, thừa dịp này, nàng giới thiệu thêm một vài nam thanh niên cho Lý Mộng Mộng quen, để nó gả chồng.
Ngày thứ ba sau khi Lý Nghị Hồng rời đi, Lý Mộng Mộng muốn cùng Bắc Vũ Đường đến miếu cầu phúc cho Lý Nghị Hồng, Bắc Vũ Đường tất nhiên vui vẻ đồng ý.
Tới miếu rồi, Lý Mộng Mộng lại mượn cớ dẫn nàng ấy đến sau núi, thừa dịp không người đẩy nàng ấy xuống từ vách núi.
Trước khi chết, Bắc Vũ Đường thấy được ánh mắt âm độc của Lý Mộng Mộng, loại ánh mắt cả đời nàng ấy cũng không quên được.
Có lẽ là ông trời không muốn để nàng ấy chết đi như thế, Bắc Vũ Đường ngã xuống huyền nhai lại được một cành cây đỡ lại giảm xóc, nhặt được một cái mạng. Thợ săn trong núi thấy nàng ấy, cứu nàng ấy lên.
Chờ khi nàng ấy tỉnh lại đã là nửa tháng sau.
Lúc này mất một năm chưa thương, mặt Bắc Vũ Đường hoàn toàn bị huỷ, hai chân cũng què, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Bắc Vũ Đường không cam lòng, nàng ấy muốn tìm Lý Mộng Mộng báo thù, muốn chất vấn vì sao nó lại đối xử với nàng ấy như vậy.
Chờ đến khi nàng ấy quay lại căn nhà mình sinh sống nhiều năm, phát hiện nơi đó đã sớm người đi nhà trống.
Nàng ấy hỏi thăm người ta mới biết được, Lý Nghị Hồng nhiều năm không thi được tiến sĩ giờ lại thi được Trạng Nguyên lang.
Lý Nghị Hồng cùng thê tử và con gái đã đi kinh thành hết rồi.
Bắc Vũ Đường nghe được thê tử thì ngẩn người. Nàng ấy ở đây, Lý Nghị Hồng lấy thê tử ở đâu ra.
Nàng ấy tưởng hắn cưới người khác, nhưng người ta lại nói cho nàng ấy, là nữ nhi của Bắc viên ngoại – Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường hoàn toàn ngốc.
Nàng ấy không hiểu trong chuyện này có miêu nị gì.
Nếu có người giả mạo nàng ấy, người nhà nàng ấy tất nhiên sẽ không ngồi không mặc kệ.
Bắc Vũ Đường đuổi tới Bắc gia, lại phát hiện Bắc gia chỉ còn là phế tích. Nàng ấy hỏi thăm, mới biết được nửa năm trước Bắc gia bị cướp, toàn bộ người Bắc gia đều bị thiêu chết.
Người ngủ quá trầm, chết hết rồi, không còn một ai sống sót.
Bắc Vũ Đường thầm hiểu, trong đó có trá.
Nhưng mà nha môn không ai quản, Lý Nghị Hồng cũng không tra giúp Bắc gia việc này. Dù người ngoài cảm thấy kỳ quặc, cũng không ai muốn quấy vũng nước đυ.c sẵn này.
Bắc gia bọn họ 24 nhân khẩu, cứ như vậy uổng mạng.
Bắc Vũ Đường hận trong lòng, nàng ấy quyết định tự mình điều tra rõ chân tướng.
Nàng ấy dùng thân phận khất cái, đi du tẩu khắp thành hỏi thăm tin tức, quả nhiên tra được ít manh mối.
Theo manh mối, nàng ấy phát hiện một bí mật, nhiều năm trước mình rơi xuống nước không phải ngoài ý muốn, mà là bị thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ của mình cố ý an bài.
Lý Nghị Hồng cũng là gã an bài sẵn, vì giải hôn ước giữa hai người họ.
Lần này người Bắc gia chết hết, Trương gia cướp đi một nửa sản nghiệp Bắc gia, mà một mặt khác hoàn toàn bị Lý Nghị Hồng lấy đi.
Bắc Vũ Đường dù ngốc cũng biết, Bắc gia chết, có bóng dáng của Lý Nghị Hồng.
Nếu không có nàng ấy, Lý Nghị Hồng chính là một thư sinh nghèo phát sầu vì một ngày ba bữa.
Không có Bắc gia, sẽ không có Lý Trạng Nguyên bây giờ.
Nhiều năm như vậy, hắn và Lý Mộng Mộng ăn của Bắc gia mà sống thoải mái. Không cầu chúng cảm ơn, nhưng không ngờ chúng lại là một đám sói mắt trắng, súc sinh vong ân phụ nghĩa.
Bắc Vũ Đường phẫn nộ đi đến kinh thành, một đường ăn xin mà đi.
Nàng ấy vẫn luôn hoạt động quanh Lý phủ, tìm cơ hội gϊếŧ đôi nam nữ lòng lang dạ sói kia.
Nàng ấy nhìn nha hoàn Lý phủ gọi Lý Mộng Mộng là phu nhân, nhìn ả vác bụng to, tương thân tương ái với Lý Nghị Hồng.
Hạnh phúc của chúng xây trên biển máu Bắc gia họ!
Bắc Vũ Đường không làm việc xúc động, nàng ấy chờ đợi, chờ đợi một cơ hội.
Cuối cùng nàng ấy chờ được Lý Mộng Mộng đi mình, Bắc Vũ Đường dùng mê dược thổi vào phòng, nàng ấy nhìn Lý Mộng Mộng đã hôn mê. Chờ nàng ấy vào phòng, muốn động thủ với Lý Mộng Mộng, ả lại tỉnh lại, một tay bắt lấy nàng ấy, không biết dùng thứ gì đâm vào cơ thể nàng ấy, khiến nàng ấy hoàn toàn tê mỏi.
Lý Mộng Mộng nhìn nữ nhân xấu xí trước mặt, trong mắt tràn đầy khinh miệt.
"Quả nhiên là nữ chủ thế giới này, ngã từ vách núi xuống cũng không dễ dàng chết như thế."
"Ngươi có ý gì?" Bắc Vũ Đường không hiểu ả nói gì.
Nữ chủ cái gì? Thế giới cái gì?!
Lý Mộng Mộng từ trên cao nhìn xuống nàng ấy, bên môi ngậm nụ cười lạnh, "Ngươi không cần biết gì cả. Ngươi chỉ cần biết rằng, hôm nay là ngày chết của ngươi. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ thay thế ngươi, trở thành nữ chủ của thế giới này."
Nguyên chủ Bắc Vũ Đường mặc kệ nữ chủ cái gì, nữ chủ thế giới cái gì, nàng ấy chỉ muốn biết, vì sao ả lại làm như vậy.
"Lý Mộng Mộng, ta đối xử với ngươi không tệ, vì sao ngươi lại làm vậy với ta? Vì sao các người phải đối phó với Bắc gia chúng ta?!"
"Hahaha, vì ngươi là nữ chủ thế giới này. Muốn trách thì hãy trách mệnh ngươi không tốt, gặp ta." Lý Mộng Mộng nói xong, thấp giọng cười duyên, "Còn Bắc gia, đều là do ngươi liên luỵ. Nếu bọn họ còn sống, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành phiền toái, còn không bằng chết hết cho xong chuyện."
"Ngươi...... Ngươi không phải là người!" Nguyên chủ Bắc Vũ Đường căm tức nhìn ả, trong mắt tràn ngập hận ý.
"Được, lập tức đưa ngươi xuống dưới gặp họ."
Nguyên chủ muốn kêu cứu mạng, nhưng trước khi nàng ấy mở miệng, Lý Mộng Mộng đã chặn miệng nàng ấy.
Hình ảnh kế tiếp hoàn toàn điên đảo nhận tri của Bắc Vũ Đường.
Chỉ nghe Lý Mộng Mộng nói với hư không một câu, "Đổi hoá thi thuỷ."
Rất nhanh, trong tay ả xuất hiện một bình sứ.
Ả đổ nước trong bình lên người Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường cảm thấy hai chân mình dần biến mất, đau đớn lột da chặt xương, trực tiếp làm nàng ấy đau đến ngất xỉu.
Nguyên chủ Bắc Vũ Đường bị đau ngất xỉu mấy lần, bị đau mà tỉnh mấy lần, cuối cùng sống sờ sờ đau chết.