Lịch Sử Gia Đình Loạn Luân

Chương 3

Chương 3: Con dâu đang mang thai ở trong bếp gọi tên ba chồng, dùng dưa chuột lạnh tự sướиɠ bị bắt gặp, hai người hết nóng lại lạnh đυ. nhau, bụng bự play, sản nhũ.

Sau khi Trần Thanh Thư và fuckboy Viên Trường Văn kết hôn, bản tính trăng hoa của Viên Trường Văn rất khó sửa đổi, vẫn như trước mà ngày nào cũng ra ngoài ăn mặn, Trần Thanh Thư mỗi ngày ở nhà cô đơn không chịu nổi, nhưng tính cách của anh rất thật thà, chưa từng nghĩ đến việc ly hôn hay nɠɵạı ŧìиɧ.... Đặc biệt là sau khi anh biết mình đã có thai, càng muốn ở nhà giặt giũ nấu cơm mỗi ngày, hy vọng Viên Trường Văn sẽ thay đổi suy nghĩ, trở về với gia đình.

Cha của Viên Trường Văn là Viên Trúc Châu sau khi biết được tình hình đã rất tức giận, mắng con trai là đứa bất hiếu, ông là một cựu chiến binh với suy nghĩ rất cổ hủ, sau khi vợ qua đời, ông cũng không tiếp tục lấy vợ kế, nghĩ con dâu có thai ở nhà một mình rất bất tiện, liền chủ động chuyển tới nhà con trai, chăm sóc con dâu thay cho con trai một thời gian.

Khi Trần Thanh Thư đi ra đón Viên Trúc Châu, bụng anh đã tròn tròn nhô lên cao, khuôn mặt vốn gầy gò của anh hiện giờ đầy đặn lên không ít, nhìn qua trông có vẻ quyến rũ hơn so với trước đây vài phần. Viên Trúc Châu thấy anh có kiến ​​thức hiểu lễ nghĩa, biết tiền biết lùi, vô cùng đức hạnh, càng tức giận mắng con trai là đứa có mắt như mù.

Ngay từ đầu hai người sống với nhau rất bình yên, nhưng dần dần, Trần Thanh Thư vẫn như trước mà không chiếm được sự thân thiết của Viên Trường Văn, lại bởi vì đang mang thai, anh cũng còn trẻ, cho nên buổi tối thường bắt đầu mộng xuân, lúc đầu vẫn còn mơ thấy Viên Trường Văn, về sau lại không biết vì sao, có lần thấy Viên Trúc Châu tắm rửa xong để trần đi ra, liền bắt đầu mơ thấy Viên Trúc Châu. Viên Trúc Châu trước kia là lính, sau khi xuất ngũ cũng không quên rèn luyệt, vóc người rất cường tráng, không có chút mỡ thừa nào, so với con trai còn tốt hơn.

"Ưm ... A... Cha ơi, không, không được..."

Trần Thanh Thư trong giấc ngủ say chật vật cắn môi, lắc đầu đầu, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Viên Trúc Châu trong giấc mơ không nói lời nào mà giật hai chân của anh ra, không để ý đến cái bụng to của anh, dùng ©ôи ŧɧịt̠ to dài đâm mặt trước rồi lại thọc mặt sau, khuấy đảo đến mức hai lỗ da^ʍ đều tuôn trào nước da^ʍ, liên tục không dứt.

"A... A!"

Trong giấc ngủ, Trần Thanh Thư cuối cùng cũng bị Viên Trúc Châu hãʍ Ꮒϊếp đến lêи đỉиɦ, dưới thân phun ra một luồng nước da^ʍ, anh cũng run rẩy tỉnh dậy, từng hớp từng hớp thở hổn hển, cả người hoảng loạn cực kỳ. Làm thế nào mà anh lại có thể dâʍ đãиɠ như vậy, ở trong giấc mơ lại có thể nghĩ được cảnh ba chồng tốt yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với anh, còn làm anh sướиɠ đến mức lêи đỉиɦ liên tục.

Trần Thanh Thư mò mẫm phần thân dưới của mình trong sự xấu hổ, quả đúng là nước da^ʍ đã ướt đẫm quần và ra giường. Anh khó khăn đỡ bụng xuống giường, bên trong lỗ da^ʍ còn thoáng lưu lại kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ khi bị ©ôи ŧɧịt̠ bự của cha chồng đâm thọc, khẽ rùng mình.

May là cha chồng hôm qua đã nói rằng sẽ ra ngoài vào sáng sớm, nếu không hiện tại anh ra ngoài sẽ gặp phải cha chồng, sợ rằng c̠úc̠ Ꮒσα dâʍ đãиɠ lại không khống chế được mà muốn bị đυ..

Trần Thanh Thư vô hồn đi xuống cầu thang, nghĩ rằng anh đang ở nhà một mình, nửa người dưới ướt đẫm nước cũng không lau qua, trực tiếp đi thẳng vào bếp, chuẩn bị làm một ít đồ cho mình. Kết quả vừa mở tủ lạnh ra đã thấy một vài quả dưa chuột, lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ không kìm được mà phun ra từng ngụm lớn chất lỏng dâʍ ɖu͙©, mãnh liệt co rút, gợi lên niềm vui sướиɠ của Trần Thanh Thư khi bị Viên Trúc Châu đè xuống dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự đυ. tan nát.

"Ưm ..." Trần Thanh Thư đỏ mặt rêи ɾỉ một tiếng, kẹp chặt hai chân, nhưng không thể ngăn được sự mấp máy của lỗ nhỏ, khao khát được dươиɠ ѵậŧ đâm vào.

Dù sao anh cũng đang ở nhà một mình, Viên Trường Văn ngày nào cũng chơi bời vui vẻ bên ngoài, bản thân lại có thai, nhu cầu tìиɧ ɖu͙© lớn hơn so với người bình thường, coi như dùng dưa chuột để tự sướиɠ thì cũng không phải vấn đề gì lớn.

Trần Thanh Thư tìm một vài lý do để bào chữa cho bản thân trong lòng, rốt cuộc ham muốn cũng đánh bại lý trí, anh không thể nhịn được mà cầm lấy quả dưa chuột to dài nhất, lớp vỏ phủ đầy mụn gai sần sùi, run rẩy cởi bỏ chiếc quần rộng thùng thình của người mang thai, giơ một chân đặt lên trên ghế, run rẩy đưa tay trái mò xuống phía dưới, ngón tay banh môi âʍ ɦộ đang sưng lên, tay phải cầm dưa chuột chĩa cái đầu to dày ngay lỗ đang co rút nghiêm trọng, chậm rãi cắm vào.

"A!"

Dưa chuột vừa được lấy ra khỏi tủ lạnh cho nên cực kỳ lạnh lẽo, đột nhiên bị nhét vào lỗ nhỏ nóng rực khiến Trần Thanh Thư rùng mình liên tục. Thế nhưng ngay khi sự lạnh lẽo này được đưa vào, thay vì dập tắt lửa dục thì lại khiến lỗ da^ʍ đều run rẩy hết cả, liều mạng mυ'ŧ lấy đầu to của quả dưa chuột vừa mới đâm vào.

"Ưm ... A ..."

Bắp thịt nửa người dưới của Trần Thanh Thư không ngừng run rẩy, nghiến răng chống lại niềm vui sướиɠ đã ​​lâu không gặp, lỗ nhỏ bị dưa chuột lạnh làm cho khó chịu, thế nhưng lại không nỡ rút quả dưa chuột vừa mới nuốt vào, anh nhắm mắt lại, hung hăng nắm lấy quả dưa chuột đẩy vào nơi sâu nhất.

"A a a a!"

Trần Thanh Thư hoàn toàn không động vào dươиɠ ѵậŧ, thế nhưng dưới tình huống này lại bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, bướm da^ʍ bên dưới dươиɠ ѵậŧ cũng bị dưa chuột cắm vào, dưa chuột đông lạnh động đến vùng thịt mềm nhạy cảm khiến nó co giật liên tục, các mụn gai gồ ghề cọ xát từng vách thịt, Trần Thanh Thư kể từ khi mang thai chưa từng bị đυ. qua, lúc này lại bị dưa chuột lạnh "đính cườm" vừa to vừa dài cắm vào, sướиɠ đến mức hét ầm lên.

"A ... a ... sướиɠ quá ... ưm ..."

Trần Thanh Thư cắn môi, tay phải run rẩy nắm lấy đầu dưa chuột rút ra đâm vào trong bướm da^ʍ nóng bỏng đang co giật, cảm giác này khiến anh nhớ đến cảm giác bị ba chồng dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự đυ. trong giấc mơ, không biết sau khi bị dưa chuột lạnh đâm rút bướm da^ʍ, tiếp đó lại bị dươиɠ ѵậŧ nóng hổi chen vào thì sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?

Trần Thanh Thư nheo mắt, vươn tay ra sau xoa xoa lỗ hậu, dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ, tưởng tượng cái lỗ nhỏ phía trước được dưa chuột đâm, lỗ nhỏ phía sau thì được ©ôи ŧɧịt̠ bự của cha chồng chen vào, không biết sẽ sướиɠ đến mức nào, có thể anh sẽ bị đυ. đến chết mất.

"A ... cha ơi ... Con dâu, c̠úc̠ Ꮒσα con dâu rất ngứa ... Rất muốn bị ©ôи ŧɧịt̠ bự của cha đâm vào... hu hu hu ... Bướm da^ʍ phía trước thật lạnh, thật thoải mái ... Sướиɠ quá ... Sướиɠ chết đi được... Ư ... "

Trần Thanh Thư nghĩ rằng chỉ có mình anh ở nhà, lại bởi vì vẫn luôn kìm nén ham muốn tìиɧ ɖu͙©, hôm nay vất vả lắm mới có cơ hội buông thả như thế này, cho nên liền thỏa thích khơi thông sự tà da^ʍ trong lòng, có suy nghĩ bậy bạ đối với cha chồng.

"A, ©ôи ŧɧịt̠ của cha thật là lớn, mỗi ngày con dâu đều mơ thấy cảnh cha đυ. con đến chảy nước không ngừng... Cha đυ. bướm da^ʍ thật là giỏi, đυ. con dâu rất sướиɠ ... Cha mau tới đυ. bướm da^ʍ con dâu có được không, chào hỏi cháu trai trong bụng con đi nào...A, cha ơi"

Vốn dĩ tối hôm qua Viên Trúc Châu đã nói với Trần Thanh Thư rằng hôm nay ông có việc nên sẽ ra ngoài vào sáng sớm, có thể phải đến khuya mới về, kết quả sau khi ông ra ngoài không bao lâu thì chợt nhớ quên đồ ở nhà, vì vậy mà ông đành phải quay trở về lấy.

Ngay khi ông vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng kêu da^ʍ thoáng loáng phát ra từ phía phòng bếp, trong lòng ông cả kinh, ngay lập tức nghĩ rằng chả lẽ con trai mình đã quay lại, đang làm với con dâu trong phòng bếp?

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng ông cảm thấy hơi khó chịu. Ông là một người rất có tính kỷ luật, sau khi ba ba của Viên Trường Văn qua đời, ông chưa bao giờ tìm người khác để làʍ t̠ìиɦ, khi nào có nhu cầu đều sẽ tự thủ da^ʍ. Chẳng qua ông thờ ơ với cách giáo dục Viên Trường Văn, cho nên mới nuôi dạy ra một đứa con trai không nên thân như vậy, trong lòng ông cảm thấy rất bất lực.

Để bù đắp, ông đã chủ động muốn tới chăm sóc con dâu, không ngờ trong quá trình sống chung với Trần Thanh Thư, con dâu có vẻ ngoài xinh đẹp chọc người yêu thương, hơn nữa không biết có phải là đứa nhỏ đang mang thai nên nội tiết tố sung túc hay không, khiến ông giống như nhớ lại khi còn trẻ, lúc nào cũng có thể phất cờ khởi nghĩa, nhất là khi nhìn thấy cảnh Trần Thanh Thư đi ra khỏi phòng tắm, khoảnh khắc đó ông thường sinh ra ham muốn, hận không thể kéo con dâu bụng to của mình vào phòng, đẩy hai chân của thằng bé ra, đυ. lỗ da^ʍ của nó lêи đỉиɦ hết lần này đến lần khác.

Tuy nhiên, ông lại bị ràng buộc bởi luân thường đạo lý, cho nên vẫn luôn kìm nén ham muốn của mình, nhắc nhở mình không nên phạm sai lầm, vì vậy mà giữa ông và Trần Thanh Thư đều đang duy trì một sự cân bằng vi diệu.

Bây giờ nghĩ đến cảnh con trai luôn đú đởn bên ngoài, hiện tại trở về ôm Trần Thạnh Thư phập phập, khiến ông cảm thấy có chút không cam lòng, nhưng cũng đành vậy chứ biết sao, ai bảo người ta chính là vợ chồng hợp pháp làm chi? Ông cũng không thể chen chân vào.

Thế nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, cơ mà Viên Trúc Châu vẫn không nhịn được mà lặng lẽ đi vào phòng bếp, muốn nhìn trộm cảnh con trai và con dâu đang đυ. nhau. Vừa nghĩ đến cảnh con dâu bụng to bị con trai mình đâm thọc đến vui sướиɠ rêи ɾỉ, dươиɠ ѵậŧ của Viên Trúc Châu liền nhịn không được mà trở nên cứng rắn.

Ông đè nén nhịp tim đang đập rộn ràng, rón rén bước đến cửa bếp, vểnh tai lắng nghe, thế nhưng lại nghe Trần Thanh Thư bên trong đang kêu lên "Cha ơi ... đυ. chết con dâu đi ... đυ. nát lỗ da^ʍ của con dâu đi ..." thì cả người ông đều ngây dại, chờ sau khi ông hồi phục tinh thần thì vội vàng đẩy cửa bếp ra nhìn vào trong, liền thấy Trần Thanh Thư tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang quay lưng về phía ông, một chân gác trên ghế, trên tay cầm một quả dưa chuột to dày đang đâm mạnh vào lỗ da^ʍ, tay kia vẫn còn đang móc c̠úc̠ Ꮒσα phía sau, miệng không ngừng kêu da^ʍ: "Cha đυ. chết con dâu đi." Trong đầu ông nổ oành một tiếng, còn chưa lấy lại tinh thần mà thân thể đã chạy vào ôm lấy Trần Thanh Thư.

"Con dâu ngoan của ba, hóa ra con cũng muốn cha đυ. con như vậy."

Trần Thanh Thư đang dùng dưa chuột lạnh đâm đến vui vẻ, bướm da^ʍ của anh đã lâu không được thỏa thích đâm thọc đến ướt đẫm như vậy, đang chuẩn bị đẩy nhanh tốc độ để đưa mình đến cực khoái, đột nhiên lại bị một người ôm từ phía sau, anh giật cả mình, nhìn lại phía sau, ngửi thấy được hơi thở quen thuộc, mới nhìn rõ được khuôn mặt của Viên Trúc Châu đã bị ông bóp cằm hung hăng hôn lưỡi một phen.

"Ưʍ......"

Trần Thanh Thư không ngờ lúc anh dùng dưa chuột để thủ da^ʍ và gọi tên Viên Trúc Châu lại bị ông bắt gặp, bướm da^ʍ mạnh mẽ co rút một trận, một lượng lớn nước da^ʍ chảy ra, theo dưa chuột chảy xuống tay anh, trơn tuột đến mức khiến anh suýt chút nữa cầm không vững dưa chuột.

Viên Trúc Châu mυ'ŧ đầu lưỡi Trần Thanh Thư, ú ớ nói: "Con dâu ngoan, cha cũng muốn đυ. con, cha đến thỏa mãn con đây, đảm bảo sẽ đυ. con thoải mái hơn thằng con trai bất hiếu của cha ..."

Vừa dứt lời, dươиɠ ѵậŧ của ông liền ngóc đầu, chui thẳng vào lỗ nhỏ non mềm, vội vã di chuyển.

"U chu choa ... A a ..."

Trần Thanh Thư bất ngờ không kịp đề phòng, c̠úc̠ Ꮒσα đã bị dươиɠ ѵậŧ nóng rực chen đi vào, so với dưa chuột cứng và lạnh lại hoàn toàn là một cảm nhận khác biệt, nhất là khi vách thịt bên trong bướm da^ʍ gần như bị tê liệt khi dưa chuột lạnh đâm vào, cùng lúc đó c̠úc̠ Ꮒσα còn bị dươиɠ ѵậŧ nóng hổi chen vào, quả thật là lạnh nóng luân phiên. Anh điều chỉnh tần suất đâm dưa chuột để đuổi kịp nhịp điệu của Viên Trúc Châu, cùng tiến cùng lùi với dươиɠ ѵậŧ của ông. Lúc mụn gai sần sùi của dưa chuột được đưa vào nơi sâu nhất, nó gần như gặp phải khúc thịt của Viên Trúc Châu trong bụng anh. Anh thích đến nỗi bụng dưới co giật mãnh liệt, hai lỗ da^ʍ trước và sau đều liều mạng hút chặt lấy khúc thịt.

"Ôi, lỗ da^ʍ của con dâu thật là chặc, vừa non mềm vừa nhiều nước như vầy mà đứa con trai bất hiếu không đυ., lại ra ngoài hái hoa bắt bướm....xem con dâu cha đói khát chưa kìa, không sao hết, về sau có ©ôи ŧɧịt̠ bự của cha rồi, con dâu ngoan không cần phải lo lắng về việc không có ai đυ. ... "

Hai người hôn lưỡi triền miên, Trần Thanh Thư mơ ước Viên Trúc Châu lâu như vậy, không ngờ hôm nay mình đã thật sự được ông ôm vào lòng mà đυ. c̠úc̠ Ꮒσα, anh vừa vui vừa xấu hổ, dùng sức kẹp chặt mông, khiến khúc thịt của Viên Trúc Châu bị ép thật chặt.

"Cha ơi ... ừm ... cha đυ. thật là giỏi ... Trong mơ con dâu đều muốn bị cha đυ. lỗ da^ʍ ... Hôm nay cuối cùng con cũng đã được đυ. rồi..."

Lỗ hậu của Trần Thanh Thư bị đâm vừa xót lại vừa tê, phía trước lấy dưa chuột tự đút vào lỗ l*и cũng lâu nên bắt đầu mệt mỏi, nhưng lại không nỡ buông tha niềm vui sướиɠ khi lỗ da^ʍ bị đâm thọc, ngay cả hai đầṳ ѵú trước ngực cũng căng trướng phát đau.

Anh dùng giọng mũi lầm bầm làm nũng với Viên Trúc Châu: "Cha ơi, núʍ ѵú của con dâu căng đau quá..."

Viên Trúc Châu vốn dĩ đang bóp mông Trần Thanh Thư, nghe thế thì mò tới trước ngực anh, nắm lấy hai hạt đậu có vẻ to bởi vì mang thai, hung hăng véo một cái, khiến Trần Thanh Thư hét ầm lên.

"Con dâu ngoan, đây là nơi tạo ra sữa nhỉ, sau này chờ con sinh cháu trai cho cha, nó sẽ mυ'ŧ ở đây, bây giờ cha sẽ hút sữa ra cho con trước nhé...."

Ông véo đầṳ ѵú, mân mê, rồi lại bóp, khiến Trần Thanh Thư vừa đau vừa sướиɠ, hơn nữa hai lỗ da^ʍ trước sau còn không ngừng bị đâm, sớm đã sướиɠ không chịu nổi, Viên Trúc Châu giữ lấy hai đầṳ ѵú cố sức bóp thật mạnh, sau khi vắt ra hai giọt sữa, anh cũng nhịn không nổi được, điên cuồng lắc đầu hét lên, toàn bộ dưa chuột được nước da^ʍ tưới trọn, nước da^ʍ nóng hổi khiến nhiệt độ của dưa chuột lạnh nâng lên không ít, dươиɠ ѵậŧ run rẩy, bắn sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙, cuối cùng còn phun ra một hai giọt nướ© ŧıểυ.

Trần Thanh Thư lêи đỉиɦ, Viên Trúc Châu thì vẫn chưa, ông rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, bế Trần Thanh Thư bằng hai cánh tay rắn chắc, cẩn thận không làm đau đến bụng bầu của anh, xoay người anh lại để anh ngồi lên bàn mở hai chân ra, nhắm ngay lỗ l*и trước mặt mà đâm vào.

Vừa mới đút vào, ông liền sướиɠ đến run cả người, run lẩy bẩy nói: "Con dâu, con làm gì mà bên trong lại lạnh như vậy! lạnh lạnh thế này làm ©ôи ŧɧịt̠ cha sướиɠ quá!"

Lỗ l*и Trần Thanh Thư vừa mới lêи đỉиɦ, vẫn còn đang tận hưởng dư vị của niềm vui sướиɠ, kết quả lại bị Viên Trúc Châu liên tục đâm vào bên trong, vách thịt vốn đã sớm bị dưa chuột lạnh đâm thọc, hiện giờ lại gặp phải dươиɠ ѵậŧ nóng rực của Viên Trúc Châu, khiến anh không tự chủ được mà run rẩy.

"A! Côи ŧɧịt̠ của cha ... quá nóng ... cái l*и nóng đến muốn nấu cơm! A! Thật thoải mái! Côи ŧɧịt̠ của cha thật biết đυ.! Con dâu sẽ bị đυ. chết mất!"

Phần thân dưới của Viên Trúc Châu liên tục đâm giã vào lỗ l*и lạnh lẽo của Trần Thanh Thư, hai tay xoa tới xoa lui trên cái bụng đang nhô cao, vươn cổ ngậm lấy hai núʍ ѵú trước ngực Trần Thanh Thư, bú ʍúŧ chụt chụt.

"Chậc ....trong này là cháu trai của mình, để ©ôи ŧɧịt̠ ông nội gặp cháu trai trong lỗ da^ʍ của con dâu nào, chào cháu... ông sẽ giúp cháu trai cưng hút sữa của ba con trước, chờ khi cháu ra đời, lập tức sẽ có sữa để uống..."

Bụng của Trần Thanh Thư bị lớp chai tay do luyện súng của Viên Trúc Châu sờ tới sờ lui, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, hơn nữa lỗ l*и vừa mới bị dưa chuột lạnh chọc đến phun nước, hiện tại lại bị dươиɠ ѵậŧ nóng hổi của Viên Trúc Châu dùng sức đưa đẩy, hai đầṳ ѵú căng đau khủng khϊếp, bị ông cực lực ngậm mυ'ŧ, không biết là đau nhức hay sảng khoái nữa.

Hút vào một tiếng, đầṳ ѵú bị Viên Trúc Châu mυ'ŧ thông, ông vui mừng khôn xiết, vội vã cắn núʍ ѵú rồi bắt đầu uống.

"Chà, sữa của con dâu ba thật là ngọt, trước cứ để cha uống cho đã đời, về sau lại để cháu trai uống..."

Trong đầu của Trần Thanh Thư không còn chút xấu hổ của lúc trước, liều mạng ép sát phần thân dưới và ngực nghênh đón Viên Trúc Châu, mê loạn hét lên: "Tất cả đều cho cha uống, sữa phía trên cho cha uống, nước da^ʍ bên dưới cũng cho cha uống... Cái gì của con cũng là của cha, yêu cha chết đi được ... "

Viên Trúc Châu cũng gầm lên để đáp lại lời nói dâʍ ɖu͙© của Trần Thanh Thư, ©ôи ŧɧịt̠ bự của ông muốn đυ. bướm da^ʍ của Trần Thanh Thư đến phun nước, hai tay vẫn vuốt ve bụng bự, trong miệng ngậm sữa của con dâu, bận rộn cực kỳ.

Cặp chân dài của Trần Thanh Thư quấn trên người Viên Trúc Châu như rắn, banh cơ thể mình rộng hết mức, nghênh đón tình yêu của cha chồng, biến phòng bếp trở thành hiện trường AV.