Edit by Mei
"Nhếch mông lên, bị Tô Dĩ Nam đi vào từ phía sau."
🧚♀️
Đau đớn vừa đi qua, giờ phút này trong hoa huyệt của Khương Điềm chỉ còn dư lại du͙© vọиɠ mãnh liệt. Còn có chuyện gì hạnh phúc bằng được làʍ t̠ìиɦ với người mình thích chứ?
Khương Điềm cưỡi ở trên eo Tô Dĩ Nam lắc lư trái phải, làm côn ŧᏂịŧ cọ xát lung tung ở trong tiểu huyệt của cô.
"Tô Dĩ Nam, mau nhìn kĩ đi, bây giờ em đang cưỡиɠ ɠiαи anh đó."
Hai hàng lông mày của Khương Điềm bởi vì đau đớn mà nhăn lại lúc này cũng đã giãn ra. Hai tay cô gắt gao nắm lấy Tô Dĩ Nam, phòng ngừa để mình khỏi ngã từ trên người của hắn xuống.
Nhưng động tác này khiến cô có cảm giác mình đang cưỡi ngựa vậy, còn Tô Dĩ Nam chính là một con bảo mã của cô.
"Mít Ướt, vừa nãy em còn khóc lóc kêu đau. Bây giờ lá gan cũng lớn lên rồi nhỉ? Còn dám nói cưỡиɠ ɠiαи anh?"
Tô Dĩ Nam nhìn Khương Điềm bắt đầu hưởng thụ sung sướиɠ khi làʍ t̠ìиɦ thì hắn mới dám thẳng lưng chọc thủng tầng tầng lớp lớp thịt non trong cái động nhỏ kia.
"Em cũng không có sợ anh! Hứ!"
Khương Điềm nói xong còn dùng sức xoắn chặt hoa huyệt kẹp mạnh lấy côn ŧᏂịŧ của hắn.
Nháy mắt cây gậy của Tô Dĩ Nam so với vừa rồi còn lớn hơn vài phần.
"Sao lại lớn hơn rồi?"
Khương Điềm cảm giác được côn ŧᏂịŧ chôn sâu trong người mình bỗng nhiên trở nên lớn hơn. Rõ ràng cây gậy này khi cắm vào đã cứng lắm rồi, sao bây giờ lại to hơn thế này?
"Mít Ướt, em co rút bụng một chút, tiếp tục kẹp anh đi."
Tô Dĩ Nam nhịn không được bóp chặt eo cô, bắt đầu dùng sức đẩy eo về phía trước.
"Aaa~ Đừng động nhanh như vậy mà!"
Nguyên bản còn không sợ trời không sợ đất mà bây giờ Khương Điềm luống cuống không thôi. Bởi vì tốc độ của hắn thật sự quá nhanh. Thịt non trong hoa huyệt bị cọ xát đến phát đau, càng đáng sợ hơn chính là cái qυყ đầυ to như quả trứng vịt kia thường đυ.ng phải một chỗ thịt mềm rất nhạy cảm bên trong, hơn nữa hắn còn dùng rất nhiều sức khiến cả người cô không ức chế nổi kɧoáı ©ảʍ như thuỷ triều ập tới.
Thịt nơi đó cùng những chỗ khác trong hoa huyệt hoàn toàn không giống nhau. Nơi đó chỉ cần bị đυ.ng một cái, Khương Điềm liền cảm thấy vừa nóng vừa tê.
"A! Đừng đυ.ng vào chỗ đó!"
Khương Điềm thét to, nhưng đổi lại là từng đợt đâm thọt càng thêm dữ dội của Tô Dĩ Nam. Giờ cô mới biết thế nào gọi là hối hận.
"Mít Ướt rõ ràng rất thích bị đâm nơi này!"
Tô Dĩ Nam rõ ràng cảm nhận được mỗi lần mình chạm vào khối thịt lồi kia thì hoa huyệt của Khương Điềm lại càng thêm ướŧ áŧ mềm mại.
Sau đó, hắn bóp chặt eo, càng thêm ra sức đâm chọc vào khối thịt đó.
"Aaa~"
Khương Điềm bị đâm cho không ngừng rêи ɾỉ. Hai cái đùi cưỡi ở trên người Tô Dĩ Nam cũng lắc qua lắc lại. Bị hắn mạnh mẽ đâm vài cái, Khương Điềm cảm thấy kɧoáı ©ảʍ càng lúc càng mãnh liệt ùa đến.
Cuối cùng hoa huyệt co rút lại, lượng lớn da^ʍ thuỷ từ bên trong hoa huyệt phun ra, tưới thẳng lên qυყ đầυ của Tô Dĩ Nam.
Mã mắt bị da^ʍ thuỷ phun vào, Tô Dĩ Nam cắn răng chịu đựng ôm Khương Điềm đứng dậy.
Sau đó hắn xoay người cô lại để lưng xô quay về phía mình, hai tay Khương Điềm bám lấy tủ quần áo trước mặt.
"Mít Ướt, nhếch mông của em lên."
Tô Dĩ Nam vỗ vỗ vài cái trên mông Khương Điềm.
"Đừng đánh mông em!"
Khương Điềm vội vàng duỗi tay che lại mông nhỏ của mình. Kết quả tay cô còn chưa chạm tới mông đã bị Tô Dĩ Nam mạnh mẽ kéo ra:
"Mít Ướt, mông của em chỉ có anh mới được sờ."
Tô Dĩ Nam nói xong liền đặt côn ŧᏂịŧ thô to ở huyệt khẩu. Côn ŧᏂịŧ ở bên ngoài cọ cọ một chút rồi trực tiếp cắm vào bên trong.
"Ưm~"
Khương Điềm kêu rên một tiếng, sao cô có thể ngờ rằng Tô Dĩ Nam sẽ dùng phương thức sau nhập để làm cô chứ?