Đại Ca Và Mít Ướt

Chương 32: Đâm thủng 🍦

Edit by Mei

"Bị Tô Dĩ Nam đâm thủng màиɠ ŧяiиɧ!"

𐂊

"Ưm ưʍ..."

Khuôn mặt trắng nõn của Khương Điềm cũng đỏ lên, cái miệng nhỏ hơi mở ra không ngừng thở hổn hển.

Lúc này chỉ cần có người đi vào trong phòng thay quần áo thì chắc chắn sẽ nhìn thấy một cô gái nhỏ có diện mạo đáng yêu đang mở rộng hai chân, một nam sinh đang ghé vào giữa hai chân của cô ra sức liếʍ láp.

"Mít Ướt, mở rộng chân một chút."

Tô Dĩ Nam đã liếʍ ướt nhẹp chiếc qυầи ɭóŧ ren của cô. Lớp vải mỏng manh gắt gao dán trên âm đế của Khương Điềm.

Bây giờ Khương Điềm mới hiểu tại sao Tô Dĩ Nam lại mua nhiều qυầи ɭóŧ ren cho cô như vậy. Vải ren rất mỏng, chỉ cần hơi ướt là nó đã dính vào tiểu nộn bức rồi.

Bên cạnh có đặt một cái gương để tiện cho việc thay đồ. Khương Điềm quay đầu nhìn sang, trong gương phản chiếu hình ảnh cô bị Tô Dĩ Nam liếʍ đến nỗi cả người bủn rủn, toàn thân nhiễm một màu hồng phấn. Nhưng Tô Dĩ Nam lại ngược lại, quần áo trên người hắn vẫn sạch sẽ ngăn nắp, khí chất cao quý không hề giống người đã sa vào tìиɧ ɖu͙©.

Khương Điềm bẹp miệng. Dựa vào cái gì mà cô bị hắn chơi đến cao trào liên tục, còn hắn thì vẫn thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra?

Cô cũng muốn nhìn thấy bộ dáng Tô Dĩ Nam phát cuồng vì mình.

Vì thế Khương Điềm duỗi tay sờ soạng đũng quần Tô Dĩ Nam một chút, sau đó khàn giọng nói: "Cậu mau cởϊ qυầи ra. Tôi muốn nhìn thấy côn ŧᏂịŧ lớn, như thế mới công bằng."

Nghe Khương Điềm nói vậy, Tô Dĩ Nam hít ngược một hơi khí lạnh.

Hắn trực tiếp nắm lấy tay Khương Điềm áp vào đũng quần của mình. Sau đó kéo khoé quần, lại dùng tay nhỏ của cô móc côn ŧᏂịŧ từ trong qυầи ɭóŧ ra.

Chỉ thấy côn ŧᏂịŧ lớn màu tìm đen loạng choạng trong không khí, nhìn qua có chút đáng sợ.

Thấy côn ŧᏂịŧ của Tô Dĩ Nam đã sưng thành như vậy, Khương Điềm nhịn không được nuốt nước miếng. Rõ ràng đã cứng như vậy rồi mà hắn vẫn còn tỏ ra bình tĩnh như chưa có chuyện gì được.

Còn chưa kịp nghĩ xong, Tô Dĩ Nam đã lột chiếc qυầи иᏂỏ ướt đẫm của cô xuống. Nháy mắt, Khương Điềm đã cảm thấy mông nhỏ của mình trống không lại còn hơi lạnh lẽo.

Nhưng rất nhanh hai bàn tay to nóng của Tô Dĩ Nam đã cầm lấy cánh mông của cô.

"Mít Ướt, tôi dùng côn ŧᏂịŧ cọ cọ một chút được không?"

Tô Dĩ Nam gác cằm ở trên cổ của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn của hắn khiến trái tim cô phanh phanh nhảy loạn không ngừng.

Cô ngượng ngùng gật đầu: "Vậy cậu nhanh lên. Sắp hết tiết thể dục rồi đó. Lát nữa cậu muốn làm cũng không được."

Lời nói vừa dứt, côn ŧᏂịŧ thô to lập tức kề sát với huyệt khẩu của cô. Qυყ đầυ bóng loáng nhẹ nhàng cọ xát với âm đế, thoải mái đến nỗi hai người phải hít ngược lại một hơi.

Thật sự là quá thoải mái!

Trong lúc Tô Dĩ Nam dùng qυყ đầυ cọ xát hoa huyệt, Khương Điềm còn đón ý nói hùa nâng mông lên cho hắn dễ dàng hoạt động.

Khương Điềm có chút hối hận sao đời trước không cùng Tô Dĩ Nam làʍ t̠ìиɦ. Kết quả cô chỉ vừa hơi mất tập trung, không cẩn thận lại nâng mông quá cao.

Qυყ đầυ trực tiếp từ âm đế trượt xuống, chui vào hoa huyệt của cô. Sau khi qυყ đầυ lớn cắm vào hoa huyệt, thịt non bên trong không hề biết xấu hổ, vô cùng thèm khát liếʍ mυ'ŧ qυყ đầυ to như quả trứng vịt của Tô Dĩ Nam.

Hầu kết của Tô Dĩ Nam lăn lộn, hắn khàn giọng vỗ vỗ mông của cô:

"Mít Ướt, mau dời mông của cậu đi. Bằng không tôi không dám chắc mình sẽ kiên trì được bao lâu đâu."

Tô Dĩ Nam cau mày, gân xanh trên trán cũng hơi giật giật. Hoa huyệt của Mít Ướt quá tốt đẹp, qυყ đầυ của hắn chỉ mới vào một chút đã thoải mái đến mức này, nếu nguyên cây đi vào thì không biết sẽ mất hồn đến mức nào nữa.

Nhưng lúc này Khương Điềm cũng không muốn tách ra. Cô muốn Tô Dĩ Nam cắm côn ŧᏂịŧ vào, cùng cô bắt đầu trận mây mưa này.

Hai tay của cô vòng ra sau ôm lấy cổ hắn, sau đó dùng sức trầm eo xuống.

Nháy mắt, côn ŧᏂịŧ thô dài cắm vào trong hoa huyệt của cô, cơn đau bị xé rách cũng cứ như vậy mà truyền khắp tứ chi.