Ác ý không ngừng từ sâu trong trái tim lan tràn, trong giây lát hai mắt đỏ đậm, cả người cương cứng, làn da vốn dĩ tái nhợt bỗng xuất hiện hoa văn màu đen kéo dài, toàn thân Cố Tranh trở nên âm trầm tà tứ.
Động tác thao lộng dừng lại.
Trường Ngọc giương môi đỏ, nhắm hai mắt chờ mong một vòng tiến công mãnh liệt, đợi một hồi không thấy, đang muốn mở mắt ra lại bị Cố Tranh chặn tầm mắt.
Trong tầm nhìn đen nhánh một mảnh.
"Cố Tranh?"
Không ai trả lời.
Cố Tranh hai mắt đỏ đậm, phía sau không ngừng hội tụ một đoàn khí đen, vọt vào trong thân thể anh, làn da lỏa lồ ở tốc độ mắt thường có thể thấy được dần dần biến thành màu xám, dòng khí trong người anh đấu đá lung tung, đánh sâu vào gân mạch yếu ớt, nhưng cố tình công pháp trong thân thể không ngừng chữa trị, hai cái đối kháng, người khổ lại là Cố Tranh.
Hồn phách sẽ không đổ máu, bằng không hiện tại anh đã là một người toàn thân đầy huyết, mà Trường Ngọc cũng có thể nhanh chóng phát hiện anh dị thường.
Hắc khí thật mau bò lên ngực, làm chủ chiến tràng hướng tứ chi phát ra công kích, công pháp ngoan cường chống cự, cũng không xem liệu Cố Tranh có thừa nhận được hay không mà một đợt lại một đợt đánh sâu vào.
"A!" Cố Tranh không nhịn được, nhíu mày kêu rên.
Trường Ngọc nhanh nhạy nghe được, muốn bắt lấy tay anh.
"Cố Tranh?"
Bàn tay anh lại vững vàng đặt trên mắt, ngăn cản tầm mắt cô, anh hiện tại quá xấu, không thể... không thể để Trường Ngọc nhìn thấy.
Khống chế run rẩy, hắc khí không kiêng nể gì mà bò lên trên mặt, gương mặt anh tuấn đầy rẫy hắc ti*, có vẻ quỷ dị tà khí
*hắc ti: sợi tơ màu đen
Cơ nội căng chặt, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, cơ thể cương cứng, quyền điều khiển cơ thể không nằm ở anh nữa, nhiều nhất chỉ có thể động động miệng.
Mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống, "Ngọc Nhi, gọi tên anh."
Trường Ngọc tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời, ngọt ngào gọi một tiếng lại một tiếng.
"Cố Tranh"
"Cố Tranh"
"Cố Tranh"
Tuy rằng đôi mắt bị che lại, nhưng cô vẫn chuẩn xác tìm được đôi môi người đối diện, cánh tay leo lên đầu vai anh, dùng môi đỏ của mình cọ cọ vào cánh môi của anh.
"Chồng ơi ~" Trường Ngọc làm nũng.
"Ầm vang!"
Một tiếng kia như sét đánh giữa trời quang, đánh thẳng vào trong óc Cố Tranh, trong nháy mắt, anh quên mất đau đớn, chỉ còn dư âm thanh âm như mật đường của Trường Ngọc.
Trong đầu, công pháp nháy mắt mở rộng mấy chục lần, không ngừng cắn nuốt khí đen thay đổi thành đồng dạng, ngắn ngủi chỉ vài giây công phu liền đem hắc khí cấp nuốt không còn một mảnh.
Hắc ti lui bước, đôi mắt cũng khôi phục lại nguyên sắc.
Đôi môi mềm mại cọ môi anh, lúc sau Cố Tranh phát hiện, lập tức hôn thật sâu trở về.
Đầu lưỡi kích động mà cuốn lấy phấn lưỡi Trường Ngọc, đầu lưỡi câu lấy lướt qua mỗi một tấc, không cẩn thận va chạm vào hàm răng, anh còn yêu thương mà đảo qua, mưa rền gió dữ ức hϊếp, hôn tình cảm mãnh liệt như thế, Trường Ngọc vẫn là lần đầu tiên thừa nhận, bị bắt đè ép hết phổi trong không khí, cô thiếu chút nữa không thở nổi, hồi lâu sâu mới tách ra, khóe miệng chảy xuống nước bọt trong suốt.
Cái miệng nhỏ của cô thở dốc, trợn mắt nhìn chàng trai vẻ mặt vui sướиɠ mà cúi người mυ'ŧ hôn môi mình, không thuận theo liền không buông tha.
"Ngọc Nhi"
"Bảo bối"
"Cục cưng"
"Vợ ơi ~"
Cố Tranh một hồi loạn kêu, Trường Ngọc thẹn thùng bùng nổ.
Cô đầy mặt đỏ ửng, ngượng ngùng mà quay đầu, Cố Tranh liền đuổi theo, dán mặt cô, thanh âm khàn khàn trầm thấp ở bên tai nỉ non, ngọt nị khiến người ta chịu không nổi.
Trường Ngọc cuối cùng nhịn không được, vươn tay qua tát, Cố Tranh còn cười hì hì hôn lấy tay cô.
"Anh buông ra, em muốn đi ngủ." Trường Ngọc nói.
Cố Tranh lúc này mới từ trong hưng phấn phục hồi lại tinh thần, phát giác nửa người dưới của hai người vẫn còn kết hợp, hoa thịt nóng cháy gắt gao bao lấy côn ŧᏂịŧ, nhận thấy tầm mắt anh, vách trong rụt rụt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cự long nhảy dựng.
Cố Tranh hôn hôn tay cô. "Vợ ơi, anh thỏa mãn em được không?"
Trường Ngọc bị nước miếng làm sặc, đỏ mặt, chỉ cảm thấy cả người khô nóng, "Ai, ai là vợ anh, tránh ra."
Cố Tranh lại cười, mặt mày nhảy nhót, thẳng lưng chọc đến một điểm trong người Trường Ngọc.
"A..."
Vòng eo Trường Ngọc lập tức mềm nhũn, Cố Tranh kịp thời đem người ôm lấy, đưa tới l*иg ngực chính mình.
Dưới thân cọ xát lại cọ xát, cự long ma ma điểm cao trào, qυყ đầυ đỉnh lộng hoa thịt khẩn trí lửa nóng, thoải mái đến Trường Ngọc thấp giọng rêи ɾỉ.
"Ưm ưʍ... A..."
Bàn tay to nắm chặt vòng eo mảnh khảnh, cự long thẳng tắp hướng hoa tâm đảo lộng, trứng dái chụp đánh mông, lưu lại dấu vết hồng hồng, hoa môi cũng bị cọ đến đỏ bừng.
"Vợ thoải mái không?" Cố Tranh ách giọng hỏi.
Trường Ngọc thoải mái đến đầu trống rỗng, nơi nào trả lời được, há mồm chính là liên tiếp rêи ɾỉ yêu kiều.
"Ưm a... Ha... A a... Chậm một chút..."
Cố Tranh thấy Trường Ngọc không trả lời, cúi người đem cô vây giữa chính mình cùng tấm kính, cúi đầu liền cắn trên hai điểm hồng mai, đầu lưỡi quấn lấy điểm hồng nhạt, giữa môi răng mà liếʍ láp, chóp mũi đều là hương thơm của cô, ngửi được cự long anh càng ngạnh.
"Phụt phụt"
"Bạch bạch bạch"
Tiếng nước ái muội cùng tiếng thân thể va đập không dứt bên tai.
Mặt ngoài thân thể cùng bầu ngực đều là ánh nước, anh ngẩng đầu hỏi nhân nhi đang yêu kiều rêи ɾỉ, "Vợ thoải mái không?"
Kɧoáı ©ảʍ đọng lại đánh sâu vào ý thức cô, sắp phun trào, cố tình anh lại muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, cô giơ tay cắn ngón tay, nước bọt liền từ khóe miệng chảy xuống.
Cố Tranh lấy tay cô, hôn hôn ngón tay bị cắn ra một dấu răng, "Muốn kêu liền kêu ra."
Ngón tay bị lấy ra, tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn như thế nào cũng ngăn không được.
"A... a... Ha... Thật nhanh... Nhẹ chút... Sâu quá... Lớn quá... Ưm ha..."
Nữ nhân rêи ɾỉ là chất xúc tác tốt nhất, Cố Tranh trầm mắt, eo phát lực, thẳng tắp dùng côn ŧᏂịŧ đâm thọc mãnh liệt.
"Vợ thật giúp anh...bên trong vừa nóng vừa chặt."
Côn ŧᏂịŧ thô to thọc mở vách trong hẹp hòi, phá khai tử ©υиɠ nho nhỏ, ở bên trong không ngừng lao tới, đâm cho Trường Ngọc lại ma lại ngứa, kɧoáı ©ảʍ lan tràn toàn thân, phân không rõ đông tây nam bắc.
"Vợ kẹp thật chặt..."
Cố Tranh nửa nhắm mắt, cánh tay gân xanh gồng lên, làn da màu lúa mạch cùng làn da trắng nõn của người dưới thân thật tương xứng, Ngọc Nhi càng có vẻ ngon miệng, sau khi sáp đến Trường Ngọc phun ra, chính mình cũng tiến vào cao trào.
Trường Ngọc không muốn nhúc nhích, lại đối diện đôi mắt sáng ngời của Cố Tranh.
"Vợ ơi, lại một lần được không?"
"Vợ ơi, chúng ta đổi tư thế."
"Vợ ơi kẹp chặt, muốn chảy ra."
"Vợ ơi phun ra tới, anh muốn nhìn."
Một đêm hoang đường đến lợi hại.
Hồ nháo suốt một đêm, Trường Ngọc lúc tỉnh dậy liền tịnh mệt kiệt lực, ngủ thẳng đến buổi chiều, eo mỏi lưng đau, hai chân đều khép không được, ở hoa thịt vẫn chảy nước.
Trường Ngọc trùm chăn, che lại mặt, cảm thấy toàn thân như nấu chín, chính mình ngày hôm qua thật quá phóng túng, chỉ tại Cố Tranh cứ "vợ ơi vợ ơi" mà kêu, dụ đến chính cô phân không rõ đông tây nam bắc, bị người ăn đến mẩu vụn cũng không còn.
Nhưng tưởng tượng đến tối hôm qua, chàng trai trên người cô một bộ dáng động tình, sung sướиɠ ngửa đầu, trong ánh mắt đều là cô, mồ hôi chảy qua sống mũi cao thẳng, đôi môi đạm sắc cũng trở nên đỏ au, mái tóc lòa xòa che trước mắt, gợi cảm chết người.
Cô che lại mặt, đúng là nam sắc có thể khiến người ta lầm đường lạc lối!