*520: ngày 20 tháng 05, là ngày lễ tình nhân của Trung Quốc, phát âm giống "Anh yêu em"
"Cố Tranh Cố Tranh, hôm nay là 520 đó" Trường Ngọc sáng sớm liền chui vào phòng Cố Tranh, ghé vào mép giường kêu kêu .
Rõ ràng người thổ lộ trước chính là cậu, hôm nay một chút cũng không tích cực, đến bây giờ còn chưa dậy, Trường Ngọc bĩu môi, thở phì phì mà lôi kéo chăn của thiếu niên.
Thiếu niên ngủ không an ổn, mày nhíu chặt, mồ hôi lạnh tế tế mật mật che kín cái trán.
Trường Ngọc cáu kỉnh chú ý tới sắc mặt cậu không tốt, cũng không náo loạn nữa, xốc lên chăn nhẹ đẩy cậu.
"Cố Tranh, tỉnh tỉnh! Nghe được tớ nói không?"
Thiếu niên bị bóng đè, một chút cũng không nghe đến.
"Cố Tranh!" Trường Ngọc gấp đến độ đem người cố sức mà kéo, mới vừa cong cái eo, hai mắt thiếu niên đóng chặt liền mở ra.
"Cố Tranh tỉnh rồi, cậu không biết vừa rồi làm tớ sợ muốn chết, cứ tưởng rằng..." Trường Ngọc thấy cậu tỉnh, ríu rít mà tự thuật cô lo lắng, lời nói còn chưa xong, cả người đã bị ôm lấy.
Thiếu niên thở phì phò, trái tim "phanh phanh phanh" điên cuồng nhảy loạn, giống như tàu lượn siêu tốc lên xuống phập phồng, đầu ngón tay cậu run rẩy đem người gắt gao ôm vào trong ngực, đầu để ở sau cổ cô, chóp mũi ngửi được hương thơm thanh mát của cô, mới thoáng bình tĩnh lại.
Trường Ngọc bị thình lình ôm khiến cho sửng sốt, theo bản năng ôm lại, "Cố Tranh, cậu làm sao vậy?"
Thiếu niên lắc đầu, như thế nào cũng không dám đem giấc mơ của mình nói ra. Ở trong mơ, cậu không thể thổ lộ cùng Trường Ngọc như ý nguyện, mà là chết ở trên đường về, cậu nhìn thấy máu tươi trước mắt, chỉ cảm thấy lạnh đáng sợ, cậu không thể chết được, cậu còn muốn cùng Ngọc Nhi đi hết cả cuộc đời.
Cậu run rẩy, dùng ngón tay nâng lên cằm của Trường Ngọc, khơi mào, thật cẩn thận đem môi mỏng dán lên, ở hai mảnh cánh hoa tinh tế nghiền ma, một cái tay khác tiểu tâm vòng lấy eo cô.
Môi hơi khô ráo mở ra, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả môi đỏ mỗi tấc non mềm, từ môi châu đến khóe môi, Trường Ngọc thở nhẹ một tiếng, đầu lưỡi nhân cơ hội chui vào, chạm chạm bảo vật đang tiềm tàng ở khoang miệng ẩm ướt kia.
"Cố... Ưm!"
Hô hấp bị cuốn đi, tay nhỏ của thiếu nữ chỉ có thể túm lấy quần áo thiếu niên, ánh mắt cô giống nai con bất lực, tràn ngập sương mù, ướt dầm dề mà nhìn chằm chằm thợ săn, không biết làm sao.
Thiếu niên hôn một cái, rời khỏi, "Nhắm mắt lại."
Thiếu nữ tuy rằng không biết vì cái gì nhưng là thật nghe lời, nhắm lại hai mắt, chỉ là lông mi run rẩy biểu hiện cô bất an.
Áo ngủ của thiếu niên đang mặc chính là to rộng mềm mại, đem nút thắt một viên một viên cởi xuống, lộ ra cơ bụng nhợt nhạt, thiếu niên đường cong vẫn còn ngây ngô, nhưng nên có đều có, xơ múi cũng đều.
Cậu xốc quần áo lên, đem thiếu nữ kéo vào ngực, Trường Ngọc không biết làm sao mà chống lại, tức khắc cùng vòm ngực trần trụi nóng bỏng chạm vào, da thịt dưới tay tinh tế rắn chắc dọa cô nhảy dựng. Cô đỏ mặt muốn thối lui, lại bị thiếu niên lôi kéo ôm càng chặt.
Giây tiếp theo, môi bị hôn.
Động tác thật ngây ngô, vừa nhìn liền biết là lần đầu tiên, thường va đập vào răng, nhưng hơn mười phút qua đi, mυ'ŧ vào cuốn liếʍ đã học xong, hơn nữa còn thuần thục hơi nhiều.
Tiếng nước "chậc chậc" phát ra, độ ấm trong phòng không ngừng tăng cao, Trường Ngọc cả người bị nhốt trong lòng ngực thiếu niên, mặt mày hồng thấu, môi lưỡi ma ngứa, bị bắt ngửa đầu mà thừa nhận Cố Tranh mãnh liệt hôn, cổ họng nức nở ra tiếng, ngón tay ngoéo một cái muốn cậu buông ra, ai biết lại khiến thiếu niên động tác càng si cuồng.
Tay dán sau eo khó nhịn mà vuốt ve da thịt mềm mại, theo nụ hôn của cậu, thi thoảng nới rộng quần áo, hồi lâu đυ.ng phải nội y, ngón tay thon dài cong lên, nút thắt liền mở ra.
Lại không có vội vã chạm vào phía trước, mà là vuốt ve mỗi một tấc da thịt ở phần lưng, môi mỏng dần dần đi xuống, hôn qua hàm dưới của cô, lỗ tai tiểu xảo, xương quai xanh mê người, dần dần xuống nãi bạch phồng lên, cuối cùng hôn hôn rãnh vυ', tay đồng thời hạ xuống che đậy một con thỏ.
"A" Trường Ngọc thở nhẹ.
Tay của thiếu niên nóng lợi hại, cô xoắn thân muốn tránh đi, nhưng cái uốn éo này ngược lại vặn ra lửa trên người cậu, cậu dùng hàm răng cắn quần áo, nội y cũng kéo lên.
Một con thỏ trong suốt nhảy ra, dưới tầm mắt thiếu niên run run giật giật, một cái tay khác phủ lên bầu vυ' mềm mại, cậu nhịn không được nhéo nhéo, dẫn đến Trường Ngọc hút một ngụm khí.
"Đau?" Thiếu niên ngẩng đầu nhìn cô.
Trường Ngọc cắn môi dưới, thực tế là thoải mái muốn chết, từ lúc bị hôn đến choáng váng đến bây giờ, cảm thấy đôi nãi có chút ngứa, muốn cậu... sờ sờ, nhưng cô thẹn thùng không nói nên lời, chỉ có thể lắc đầu không muốn nhìn.
Cố Tranh tưởng cô đau, không đành lòng mà buông tay.
Trường Ngọc cảm giác cái tay đang gắn trước ngực buông ra, trong lòng mất mát, nhưng giây tiếp theo bỗng có một thứ càng nóng cháy để lên.
Thứ mềm mại đó vươn tới thử thăm dò chạm chạm đầṳ ѵú hồng nhạt, thấy Trường Ngọc vẫn hoàn hảo không hề gì, mới hoàn toàn cuốn đi vào. Nhẹ nhàng liếʍ láp, mυ'ŧ đến toàn bộ đầṳ ѵú đều ngạnh mới hướng về quầng vυ' trắng nõn, bên kia cũng không dám chạm vào, sợ cô đau, chỉ đành hôn xong bên này rồi mới đến bên khác.
Trường Ngọc cảm thấy kỳ quái cực kỳ, cả người cũng lạ lạ, muốn rời xa Cố Tranh, nhưng thân thể thật mềm, không thể rời đi dưới thân cậu, cô mông lung nhìn thấy đầu cậu đang chôn trước ngực mình, sắc mặt cô trào hồng, miệng nhỏ thở dốc, chỉ cảm thấy không khí hít vào phổi đều nóng đến cực hạn.
Cố Tranh nhìn thấy, liền ngước lên tìm môi cô.
"Hôn hôn liền không đau."
"A"
Trường Ngọc bị hôn đến đầu phát ngốc, cũng không biết khi nào hai chân chính mình đã kẹp lấy tay Cố Tranh, lặp lại cọ xát.
"Ngọc Nhi ngoan, buông ra chút."
Trong ý thức mơ hồ truyền đến thanh âm cậu ôn nhu, Trường Ngọc nghe lời buông ra hai chân, ngón tay thon dài kia lại không có rời đi, mà càng thâm nhập sâu.
Váy dài che đậy, Trường Ngọc nhìn không thấy động tác cậu, nhưng ngược lại cảm quan bị phóng đại, cô có thể cảm giác lòng bàn tay nhẹ đáp xuống qυầи ɭóŧ bên cạnh, một ngón tay dò xét đi vào, dán trên hoa môi của cô trượt xuống động.
Cô đã thực ướt, cô không biết, chỉ cảm thấy mình bị bệnh, nắm lấy quần áo thiếu niên mà nước mắt lã chã.
Mèo con khóc lóc gọi: "Cố Tranh, không cần, tớ... tớ muốn đi WC."
Cố Tranh nhìn cô: "Làm sao vậy?"
Mèo con héo lộc cộc, ngượng ngùng cắn môi: "Tớ... tớ nướ© ŧıểυ."
Thiếu niên đoán được, hôn hôn cái trán của cô, bộ dáng đơn thuần của cô khiến cậu có chút buồn cười, lại cảm thấy vui vẻ, "Ngọc Nhi, không phải nướ© ŧıểυ, là cậu động tình."
Cậu xốc váy lên, rút ngón tay ra, trên ngón tay thon dài dính đầy thủy dịch trong suốt, giữa khe hở kéo ra chỉ bạc thật dài, "Thấy không? Cậu thích tớ."
Nói, cậu liền đem ngón tay bỏ vào trong miệng, đem dâʍ ŧᏂủy̠ liếʍ sạch sẽ.
Trường Ngọc ngơ ngác nhìn cậu, thẹn thùng không nói nên lời, cậu ấy làm sao có thể... địa phương dơ như vậy... lại liếʍ...
"Ngọt," cậu nói: "Là hương vị của Ngọc Nhi."
Cậu cười nhạt, đem người áp đảo dưới thân, phủ hôn lên.
Tác giả: Liền đến đây thôi, phá thân sự tình vẫn là để lại cho nam chủ chúng ta, song song thế giới mới mặc kệ lặc~