Bắt taxi thẳng đến khách sạn, xe nhỏ vừa vặn ngồi được bốn người, Trường Ngọc vốn dĩ định ngồi phía trước, nhưng dì Hồ quá mức nhiệt tình nên chỉ có thể bị mang theo ngồi phía sau.
Theo sau Hồ Tư Tùng cũng chui vào, chú Hồ cũng chỉ có thể ngồi ở hàng đầu.
Dì Hồ, Trường Ngọc, Hồ Tư Tùng liền hình thành một loạt cục diện.
Hồ Tư Tùng từng lúc tới gần, hơi thở ấm áp ập vào trước mặt, phảng phất ở bên tai cô thở dốc, Trường Ngọc nhịn không được hướng dì Hồ nhích lại gần, tuy trong xe có điểm rộng, nhưng hắn dáng người thon dài, chân dài vừa duỗi, trực tiếp đem hơn phân nửa vị trí ngồi hết, một chút khe hở cũng không dư thừa.
Trường Ngọc không khỏi tập trung tinh thần cao độ, may là hắn cũng không có động tĩnh gì, đợi trong chốc lát cô trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi, bả vai suy sụp cũng phát giác chính mình có chút chuyện bé xé ra to, tất cả mọi người đều trưởng thành, phỏng chừng cũng sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy.
Trường Ngọc nghĩ thế, ý cười trồi lên mặt nước, càng thêm sáng rọi động lòng người.
Hồ Tư Tùng híp mắt, lông mi rũ xuống ngăn trở sắc thái quỷ dị trong mắt, ngồi gần nhất, hắn có thể rõ ràng nhìn đến cổ trắng nõn của cô, trong suốt doanh lượng tinh tế đến độ không nhìn thấy mạch máu màu xanh lá, cổ áo cũng không cao không thấp, rũ mắt liền có thể thấy một đoàn nãi bạch, ánh mắt hắn càng thâm thúy dọc theo khe rãnh u ám duyên dáng kia, váy ôm lấy mông chỉ khó khăn lắm che lại nửa đùi, hắn hận không thể vươn ngón tay theo hai chân sờ đi vào.
Sẽ sờ đến qυầи ɭóŧ ướt đẫm? Hay là cô cũng không có mặc?
Nếu không ướt cũng không quan hệ, hắn có thể đem cô thao đến phun nước, làm chiếc xe này đều che kín dâʍ ŧᏂủy̠ của cô.
Như vậy ngẫm lại, hắn liền cứng, khó nhịn mà thở dốc một tiếng, bị thanh âm náo nhiệt che dấu, nhưng bất quá lại không thể trốn được lỗ tai nhanh nhạy cửa Trường Ngọc.
Gặp mộng xuân nhiều như vậy, cô còn không biết đây là thanh âm gì sao?!
Hồ Tư Tùng chính là tên biếи ŧɦái!!! Trước bao nhiêu người lại có thể động dục!
Trường Ngọc bất an kéo tay dì Hồ.
"Làm sao vậy, Ngọc Nhi?" Dì Hồ khó hiểu nhìn cô.
"Không, không có gì, chính là con bỗng thấy có điểm buồn."
Nhưng mà hiện tại dòng xe cộ thực đông đúc, không thể lỗ mãng ngang nhiên xuống xe đổi vị trí, Trường Ngọc hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, thẳng thừng nói cô sẽ nhịn một chút, một hồi liền đến.
Hồ Tư Tùng trên đường vẫn luôn trầm mặc, bỗng nhiên mở miệng, "Tôi cùng cô đổi vị trí."
Trường Ngọc nơi nào chịu, cùng hắn đổi vị trí, kia không phải là bị nhốt giữa hắn và cửa xe sao, cô không muốn!
Cô vội vàng xua tay, "Không cần không cần, cảm ơn, tôi chờ một chút, cũng sắp đến khách sạn rồi."
Ai biết tài xế lại trực tiếp hủy đi hình tượng cô, "Cô gái, còn lâu mới tới khách sạn, ít nhất là nửa tiếng nữa."
Trường Ngọc:...
Hồ Tư Tùng cười khẽ một tiếng, Trường Ngọc mặt đỏ lên.
Lúc này dì Hồ càng khuyên cô đổi chỗ, Trường Ngọc cố chấp lắc đầu, Hồ Tư Tùng lại dùng chính lý do cô nói thân thể không thoải mái mà ngăn chặn miệng cô.
Mấy người khuyên nhủ, cô đâu còn biện pháp nào, mà cự tuyệt thì kỳ cục.
Môi Trường Ngọc có chút thất sắc, chậm rãi gật đầu đáp ứng.
Nhưng thật ra, người đàn ông không nhanh không chậm, thời điểm cô chậm rãi cong thân mình liền ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, giúp cô leo qua đầu gối hắn.
Trường Ngọc cảm thụ cái tay trên eo kia nóng đến lợi hại, hận không thể đổi chỗ trong nháy mắt, đáng tiếc trời không chiều lòng người, cô vừa tách ra hai chân vượt qua cẳng chân hắn, xe bỗng nhiên xốc nảy một chút, Trường Ngọc phản ứng không kịp cả người liền ngã về sau.
Hồ Tư Tùng vội vàng ôm lấy cô.
Nhuyễn ngọc ôn hương ủng hoài, ngọn tóc mượt mà hướng mặt hắn, ngứa ngứa tiến vào trong lòng hắn, mông nhỏ bao bọc bởi váy cũng té trên người, cùng hắn kiên quyết đυ.ng phải một khối, thiếu chút khiến hắn bắn ra tới, kêu rên một tiếng.
Môi lại trộm tiến đến bên tai cô, vành tai như châu tròn ngọc sáng đỏ ửng một mảnh, đáng yêu cực kỳ, thanh âm hắn nhẹ nhàng lại dụ hoặc, "Nhào vào trong ngực?"
Trường Ngọc trong lòng căng thẳng, kinh hoảng mà từ trên người hắn leo xuống, ngồi vào chỗ dựa cửa sổ.
"Ngọc Nhi con có khỏe không?" Dì và chú Hồ quan tâm hỏi.
Trường Ngọc miễn cưỡng cười một cái, "Con không sao, thực xin lỗi." Câu sau là hướng Hồ Tư Tùng nói, người phía sau lắc đầu cười.
"Không có gì."
Hồ Tư Tùng đôi mắt tối sầm, tinh tế mà vuốt ve lòng bàn tay, yết hầu cơ hồ nhịn không được rêи ɾỉ.
Lộ trình lúc sau Trường Ngọc cầu nguyện không xảy ra sai lầm gì nữa, người nhà hai người thực mau gặp mặt, đồng loạt lên lầu.
Cũng không biết vì sao, mẹ Trường lại đem cô an bài bên tay trái Hồ Tư Tùng, hai người kia trò chuyện vui vẻ, Trường Ngọc thân thể có chút mất tự nhiên, co quắp mà ngồi xuống.
"Vẫn là không thoải mái?"
Tai phải bỗng nhiên phiêu tiến lời nói, cô ngạc nhiên nghiêng đầu, chống lại đôi mắt mỉm cười của người đàn ông. Hắn tay nửa chống đầu nghiêng mình xem cô, gọng kính viền vàng phản xạ ngược thân ảnh của cô.
Trường Ngọc bị hắn nhìn đến không thoải mái, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn lộ liễu mà ái muội, cô lắc đầu.
"Khá hơn nhiều, cảm ơn." Cố tình mà xa cách.
Hồ Tư Tùng hơi cúi đầu, trên mặt hiện lên một mạt thương tâm, "Nhiều năm trôi qua như vậy, cô còn để ý chuyện trước kia tôi làm với cô sao?"
Trường Ngọc run sợ.
"Khi đó tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, thích một ai liền trêu cợt người đó, nếu khiến cô bối rối, tôi thực xin lỗi."
"Không, không có..."
"Thật vậy ư, cô không để ý sao?" Hồ Tư Tùng ánh mắt sáng lên, mi mắt cong cong.
Trường Ngọc nhấp môi, "Ừ..."
Người đàn ông ôm chặt Trường Ngọc, hô hấp nóng cháy phun trên cổ cô, khiến cho cô rùng mình, thanh âm ái muội không thèm che dấu.
"Thật ngoan."
Trường Ngọc toàn thân lông tơ dựng lên.
Người đàn ông buông cô ra, bên môi hàm chứa cười, "Cảm ơn."
Trường Ngọc "Tạch" một tiếng đứng lên, âm thanh ghế dựa dẫn tới sự chú ý của mọi người, cô quét mắt vài vị trưởng bối, sắc mặt trắng nhợt, nhuyễn nhuyễn môi.
Ba Trường: "Ngọc Nhi sao thế?"
Cô kéo ra một nụ cười, cái này cô nên nói như thế nào, nói rằng con trai dì Hồ ngày đầu tiên trở về liền quấy rối tìиɧ ɖu͙© cô, vẫn là làm trò trước mặt mọi người?
Cô nói ra mọi người sẽ không tin, nhưng cô tin chắc, điều này sẽ khiến cho hai nhà về sau ở chung như thế nào đây.
"Con muốn đi toilet."
Tác giả: Phỏng chừng sai lầm, trúc mã không có lên sân khấu, hôm nay lại gan một chương.