Mộng Xuân

Chương 8: Tự an ủi (H)

"A!"

Trường Ngọc đột nhiên bừng tỉnh, ngồi thẳng dậy, chính là không thể ngồi lên lập tức được, cổ mảnh khảnh giơ lên, lại quăng ngã trở về.

Thân thể mềm mại vô lực, nửa người dưới bị thọc mở ngàn vạn lần vừa ê ẩm vừa đau nhức, hai chân cơ bắp không ngừng phát run, cô thậm chí có thể cảm nhận được mỗi lần mình run rẩy, huyệt khẩu không ngừng phun ra mật nước --- cô không chỉ triều xuy trong mộng, ngoài mộng cũng vậy!

Quần áo trên người vì tư thế ngủ không tốt mà rớt ra một bên, lộ ra nịt ngực màu trắng, nửa vòng tròn vυ' lỏa lồ trong không khí mãnh liệt nhảy lên, trên dưới phập phồng.

Cô miễn cưỡng nâng nửa thân trên, xốc lên váy, nhìn thấy qυầи ɭóŧ đã ướt một tảng lớn, cô bỗng dưng đỏ mặt, như là bỏ đi củ khoai lang nóng phỏng tay, cởi ra qυầи ɭóŧ.

Trong quá trình, nhìn đến khăn trải giường dưới mông ướt một khối to, cô thẹn thùng mà mím môi, định xuống giường tắm rửa, ai ngờ chân vừa dẫm trên sàn nhà, hoàn toàn không còn sức lực ngã xuống.

Không biết như thế nào, đáng lẽ đầu phải cùng mặt đất tiếp xúc thân mật, thế nhưng bỗng nhiên một trận gió nhẹ thổi tới, nửa người trên của cô liền ổn định, chỉ là nửa người dưới lại quăng ngã trên sàn nhà lạnh băng.

Hoa huyệt ướt nóng đυ.ng tới sàn nhà, bị lạnh mà co rút lại, phun ra một trận dâʍ ŧᏂủy̠.

"Ha..." Trường Ngọc nhẹ giọng rêи ɾỉ.

Trong nháy mắt liền tìm được kɧoáı ©ảʍ trong mơ.

Ở mép giường có một tấm gương, vị trí cô té vừa vặn ở trước gương đối diện nửa người dưới, cô chống thân mình, chưa bao giờ nhìn qua bộ vị tư mật như vậy, rừng rậm màu đen nồng đậm cất giấu trai thịt hồng nhạt, hai chân mở rộng ra, cô thậm chí còn nhìn thấy mật nước nơi cửa huyệt phun ra nhè nhẹ, dưới tầm mắt của cô, lại chảy ra.

Ma xui quỷ khiến làm sao, Trường Ngọc ngồi dậy, tay tìm được huyệt khẩu, sờ sờ hai mảnh thịt môi, một cổ điện lưu rất nhỏ từ trên môi thịt thẳng lên đầu ngón tay, Trường Ngọc thở phì phò, nước mắt sinh lý chảy xuống từ khóe mắt.

"Ha a...!"

Thanh âm run rẩy, ngón tay lại càng kiên định hướng vào sâu bên trong thăm dò.

Đi xuống sờ viên tiểu trân châu bí ẩn, cô nhớ tới cảnh trong mơ Cố Tranh mỗi lần xoa nơi đây cô liền cơ khát đến không được, tò mò mà dùng ngón tay nắm nó, tròn tròn, trơn trơn, vừa sờ lên nửa người Trường Ngọc liền mềm, thân mình nằm trên mặt đất.

Ngón tay mảnh khảnh vô ý thức nhéo tiểu hạt châu, xoa lộng, ấn ấn, một trận gió thổi qua, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoa huyệt bại lộ trong không khí, làm cho mị thịt mấp máy càng thêm lợi hại.

Ngón tay đi xuống, không cẩn thận liền trượt vào địa phương vốn chưa ai thăm dò, lập tức trở nên ướt đẫm.

"A"

Một ngón tay đã mẫn cảm đến không được, Trường Ngọc vội vàng rút ra, trong mặt hiện lên một tia nghi hoặc, trong lòng vừa thẹn vừa reo hò, tưởng tượng đến trong mộng sảng khoái như vậy cô cũng muốn thử, nhưng điều này lại phạm vào quan niệm giáo dục trước kia của cô.

Hàm răng cắn môi đỏ, ý tứ giãy dụa trong mắt hết sức rõ ràng, bỗng nhiên gió nhẹ thổi qua, ngoài ý muốn mang theo tay cô chạm vào huyệt khẩu.

Không chỉ có ngón tay, ngay cả hoa huyệt cũng ngứa lợi hại, không đợi cô kinh ngạc, du͙© vọиɠ một lần nữa chiếm lĩnh ý thức cô, bất chấp tất cả ý tứ, ngón tay liền cắm đi vào.

Trong mộng, ngón tay Cố Tranh cắm vào so với ngón tay cô hoàn toàn khác nhau, ngón tay cô vừa nhỏ nhắn vừa mềm mại, tiểu huyệt chưa bao giờ có cái gì tiến vào liền khẩn trí hơn người, mị thịt cắn lấy ngón tay khiến cô thoải mái muốn thét chói tai.

Trường Ngọc học cắm vào, ngón tay mới vào phân nửa liền mềm một cách kỳ lạ, nhưng du͙© vọиɠ lại thôi thúc cô tiến vào càng sâu. Tiểu huyệt càng thêm ẩm ướt, dâʍ ŧᏂủy̠ ướt lộc cộc nhỏ giọt trên sàn nhà, cái miệng nhỏ bên dưới tham lam phát ra âm thanh cơ khát.

"Phụt phụt phụt"

"Ưm a..."

"Ưm ưm" Trường Ngọc dần dần đạt được vui thích, lên tiếng rêи ɾỉ, thân thể nghênh đón ngón tay chính mình, nguyên căn cũng chưa đi vào, dâʍ ŧᏂủy̠ đã ướt lộc cộc chảy tới đốt ngón tay.

Dần dần lại bỏ thêm một ngón tay, hai ngón lấp đầy tiểu huyệt, rốt cuộc dùng không dưới ba ngón, cô xoắn thân mình, ngón tay cắm vào tiểu huyệt nhanh như bay, nhưng du͙© vọиɠ một chút cũng không được thỏa mãn, ngược lại càng thêm hư không, cô khóc lóc, bức thiết nghĩ muốn cái gì đó.

"Ưʍ... Muốn... Rất muốn..."

Cô mơ mơ màng màng lắc đầu, tóc che khuất đôi mắt, du͙© vọиɠ hoàn toàn chiếm cứ đại não, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, đầu lưỡi vô ý thức mà vươn ra khỏi cánh môi, ở trong không khí run run rẩy rẩy mà câu một chút, thoạt nhìn như đang hôn môi với ai đó.

Bàn tay bất giác đẩy ra nịt ngực, lộ ra hai vυ' run run mê hoặc, cầm lấy vυ' học theo thủ pháp của Cố Tranh mà vuốt ve, đầu ngón tay vân vê tiểu núʍ ѵú, từ màu hồng nhạt dần chuyển sang phi diễm màu đỏ.

Cố Tranh cắm vào tiểu huyệt cô như thế nào?

Dùng ngón tay đào đào vách trong, ở tiểu huyệt ục ục đảo quanh, vô ý thức tìm tìm khối thịt nhô lên khiến cô dục tiên dục tử kia, đáng tiếc ngón tay lại không đủ dài, tìm thế nào cũng không thấy.

Cô gấp đến độ phát khóc.

"Cố Tranh... Giúp em"

"Muốn... Ưm a... Cắm em... A a a"

Một khi đã mở miệng, thanh âm rêи ɾỉ không thể nào ngăn được, trong căn phòng không một bóng người càng thêm dâʍ đãиɠ kêu lên.

Nhưng, người cô muốn cũng không tới, cô chỉ có thể dùng hai ngón tay làm cho mình kɧoáı ©ảʍ nửa vời, cuối cùng không tình nguyện mà đến cao trào.

Còn thiếu cái gì.

Trường Ngọc vô thần mà nằm trên sàn nhà, từng ngụm từng ngụm thở dốc, ngón tay trong tiểu huyệt vẫn còn chưa lấy ra, huyệt khẩu tự động ngậm lấy ngón tay mυ'ŧ vào, núʍ ѵú cũng đứng thẳng, màu sắc đỏ thẵm dẫn dụ người đến liếʍ.

Qua một hồi lâu Trường Ngọc mới hoàn toàn khôi phục ý thức, nhìn đến một mảnh hỗn độn trên người, mới bụm mặt đi vào buồng vệ sinh tắm rửa.

Cô thật là thất tâm phong*, cư nhiên sẽ mơ thấy mình cùng Cố Tranh làʍ t̠ìиɦ, chuyện xảy ra hồi nhỏ như vậy, chẳng lẽ khi đó cô đã thích Cố Tranh? Bằng không làm sao lại thuận theo cậu ấy, cho cậu ấy sờ ngực, dù khi đó cô còn không hiểu, nhưng cô đã không còn là đứa trẻ, là một thiếu nữ dậy thì tóm lại vẫn có chút ý thức chứ nhỉ...

*thất tâm phong: một loại bệnh tâm lý do năng lực chịu đựng của tâm lý nhỏ hơn áp lực bên ngoài, do đó tâm lý, hành động, ý chỉ trở nên bất thường.

Cô nghi hoặc mà nghĩ.

Mặc kệ thế nào, hết thẩy đều quá mức hoang đường, sao cô lại có thể mơ thấy bản thân cùng Cố Tranh lên giường, đây là không tôn trọng cậu ấy, cũng là không tự ái chính mình.

Cô nhấp môi, nước từ vòi hoa sen tưới ướt khuôn mặt non nớt của cô, khiến cô hoàn toàn thanh tỉnh, lại không biết, hết thẩy tất cả đều bị một đôi mắt trong chỗ tối thu vào, một bóng đen mơ mơ hồ hồ chớp động.

Cố Tranh không hề nghĩ đến Trường Ngọc đột nhiên rời khỏi cảnh trong mơ như vậy. Trường Ngọc vừa ra, anh liền không thể chờ cô ở cảnh trong mơ, chỉ có thể trở lại bên trong vòng cổ ngọc lạnh băng, vốn là ngủ say, thế nhưng lại nghe được cô kêu tên anh, anh hận không thể lập tức hóa thành hình người đem cô ôm vào trong l*иg ngực, thỏa mãn nguyện vọng của cô.

Cố Tranh chỉ cảm thấy, Trường Ngọc ra đời chính là khắc anh.

Còn khuyết điểm gì.

Còn có thể thiếu cái gì?

Chính là thiếu côn ŧᏂịŧ cắm vào đó, hung hăng xỏ xuyên qua thân thể cô, cắm đến nỗi cô không thốt nên lời, chỉ có thể bị ép buộc nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra, bắn đến bụng nhỏ tràn đầy, còn tham lam mà cầu thao.