[Ma Đạo Tổ Sư] Thuần Khiết Như Tuyết

Chương 11 (H)

Ngày hôm sau, Ngụy Vô Tiện lẻn ra sau lưng y sau khi thưởng thức xong món canh sen hầm xương mà Lam Vong Cơ đã chuẩn bị, Lam Vong Cơ tiếp tục giả bộ như mình không biết gì về kế hoạch mà Ngụy Vô Tiện đã vô tình để lộ vào tối hôm trước.

Lúc Ngụy Vô Tiện nói thế này "Lam Trạm, ta muốn cho ngươi xem thứ này. Đêm nay đi chơi nha. Ta hết bệnh rồi nên đừng làm ta thất vọng, được không?" với y, y chỉ khẽ ho, trả lời hắn một cách bình thường "Vẫn cần phải cẩn thận" trước khi y mặc quần áo cho Ngụy Vô Tiện trong hai lớp áo và một lớp áo choàng dày khác.

Nơi Ngụy Vô Tiện đưa y đến là một ngọn núi. Họ đã đi bộ xuyên rừng, đôi giày chìm trong lớp tuyết dày cho đến khi cuối cùng cả hai người họ đang nhìn chằm chằm vào một mảnh trời đêm.

"Ta đã tìm thấy nơi này trong lúc ta đang đi loanh quanh mấy hôm trước," Ngụy Vô Tiện giải thích, đưa tay cho Lam Vong Cơ cầm lấy rồi tìm một vị trí mà họ có thể ngồi xuống. Hắn phủi đi lớp tuyết trên một bề mặt phẳng, để Lam Vong Cơ ngồi lên đó trong khi chính hắn đến ngồi bên cạnh, mỉm cười hài lòng lúc ngước nhìn lên bầu trời.

Vành trăng tròn trịa treo trên cao và lớp sương mù bên dưới làm lu mờ đi ánh sáng của những ngôi sao. Khi hắn dựa vào Lam Vong Cơ, hắn có thể cảm thấy nhịp tim đập bình bịch, và hắn có thể nghe thấy hơi thở đều đều an yên ngay bên cạnh. Đôi mắt Lam Vong Cơ cũng hướng về những vì sao, nét mặt y ôn nhu hơn rất nhiều dưới ánh trăng dịu dàng.

Đôi khi, họ giống như những ngôi sao – rơi xuống để biến điều ước của ai đó thành hiện thực. Nhưng trong trường hợp này, cả hai đều là ngôi sao của nhau, rơi xuống để thực hiện mong muốn của người kia.

Trong lúc họ tận hưởng sự im lặng thoải mái của mình, một luồng gió thổi ào ào mang theo những bông tuyết, từng bông tuyết xoay xoay, bay bay nhảy múa, thêm phần sống động cùng cơn gió đông. Lam Vong Cơ vội rời ánh mắt khỏi bầu trời khi nhận ra điều đó. Y quay lại, muốn chắc chắn rằng Ngụy Vô Tiện vẫn đang mặc mấy lớp quần áo dày, thì thấy Ngụy Vô Tiện cũng đang nhìn chằm chằm vào mình.

Ngụy Vô Tiện ho ra tiếng và nhìn đi chỗ khác. Như một nỗ lực để đánh lạc hướng, hắn lấy ra thứ gì đó trông giống như là tiện người giấy từ trong áo choàng của hắn.

"Lam Trạm, nhìn này. Ta đã nghiên cứu được một thuật mới, ta muốn cho ngươi thấy nó đầu tiên," Ngụy Vô Tiện nói. Sau đó, hắn đặt tiện người giấy lên lòng bàn tay, giơ hai ngón tay và hô vang vài từ. Trong khoảnh khắc tiếp theo, tiện người giấy sống dậy. Nó nhảy từ lòng bàn tay của Ngụy Vô Tiện và đáp xuống mặt đất đầy tuyết trước khi bắt đầu nhảy múa.

"Dễ thương, phải không?" Ngụy Vô Tiện híp mắt cười.

"Không phải nhập hồn?" Lam Vong Cơ hỏi.

"Không hề."

Lam Vong Cơ cảm thấy như mình nên hỏi làm thế nào hắn có thể mang đến sự sống mà không sử dụng đến linh hồn nhưng y vẫn giữ lại câu hỏi cho bản thân. Để lúc khác. Luôn luôn có cơ hội để hỏi. Nhưng giờ không phải lúc.

Quá trình suy nghĩ của y đã bị gián đoạn nhanh chóng khi Ngụy Vô Tiện hắt hơi.

"Ách," Ngụy Vô Tiện lầm bầm, nghiêng người về phía Lam Vong Cơ, người đang khoác áo choàng của mình lên người Ngụy Vô Tiện để giúp hắn ấm áp hơn.

"Cơ thể này thực sự cần được luyện tập nhiều hơn," Ngụy Vô Tiện lầu bầu. Lam Vong Cơ nắm tay hắn và thổi khí nóng vào chúng, chà xát như hắn đã từng làm. "Bị bệnh vì thứ gì đó đơn giản như thi bột, rồi lại vì tuyết lạnh...Thật không thể chấp nhận được. Ta cần phải luyện tập chăm chỉ hơn. Làm thế nào ta có thể theo kịp ngươi nếu ta không chịu khó chăm chỉ hơn?"

"Cứ từ từ," Lam Vong Cơ nói.

"Từ từ...?" Ngụy Vô Tiện phát ra một tiếng cười chua chát. "Được rồi, thì từ từ. Nhưng ta sẽ đuổi kịp. Gắng mà theo dõi ta nhé."

"Ân," Lam Vong Cơ đáp lại. "Ta sẽ giúp ngươi."

"Ngươi đã giúp ta rất nhiều," Ngụy Vô Tiện cười nói. "Nếu không phải vì ngươi, ta sẽ không..."

Hắn lại dừng lại không nói nữa. Ngừng một lát, hắn mở rộng lòng bàn tay. Một ngọn lửa đỏ rực, rực rỡ tỏa ra trên tay anh. Nhưng ngọn lửa đã biến mất ngay khi nó bùng lên. Ngụy Vô Tiện thở dài.

"Hàm Quang Quân, thực sự ngươi phải giúp ta."

"Ân," Lam Vong Cơ gật đầu. "Tuy nhiên ngươi muốn ta giúp ngươi, ta sẽ làm điều đó."

Ngụy Vô Tiện buồn bã nhìn hắn sau đó. Nhích lại gần, giọng hắn trầm xuống thầm thì.

"Đây là những gì ngươi nói nhé, Hàm Quang Quân. Chúng ta có thể bắt đầu với rất nhiều thứ. Ta đề nghị chúng ta có thể bắt đầu với việc...," hắn quỳ xuống chống chân ở vị trí giữa hai chân Lam Vong Cơ, khiến Lam Vong Cơ phải nín thở theo bản năng. "... trở nên tốt hơn trong phần tu luyện này."

"Không...không được hồ nháo," Lam Vong Cơ mím môi.

"Đừng có nói với ta ngươi không cho đó là ý tưởng hay ho. Đây cũng là một buổi ôn luyện hiệu quả, đặc biệt là với một người có trình độ tu luyện cao như Hàm Quang Quân của ta. Dựa trên cách ngươi thực hiện nó mỗi đêm, ta chắc chắn sẽ trở nên tinh thông lão luyện chỉ còn là vấn đề thời gian. Vậy nên còn ai khác ngoài ngươi là người giỏi nhất để luyện tập cùng đây? Được rồi. Ta là của ngươi. Ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn với ta. Ngươi có thể tiến vào sâu trong ta, bao nhiêu tùy thích, đến mức ngươi thậm chí có thể sinh ra một đứa trẻ trong ta và..."

Lam Vong Cơ dường như không thể nhịn lâu hơn được nữa. Kéo Ngụy Vô Tiện qua, y hôn một nụ hôn mãnh liệt lên môi Ngụy Vô Tiện, một nụ hôn mà Ngụy Vô Tiện chào đón với vòng tay rộng mở.

"Không biết xấu hổ!" Lam Vong Cơ gầm lên khi họ tách nhau ra để thở gấp.

"Hahahaha! Chúng ta còn chưa làm chuyện gì trước đây nữa hả? Ngươi có cần phải bối rối về việc này không? Được rồi, được rồi, đừng có kéo áo ta nữa. Cùng quay trở về nào. Khi chúng ta trở lại, ta sẽ để mặc ngươi kéo tuột nó. Để cho ngươi xé chúng ra, sao nào?"

Lam Vong Cơ dường như không quan tâm đến những gì Ngụy Vô Tiện sắp nói nữa. Trong khi Ngụy Vô Tiện vẫn còn cười phá lên, y lập tức bế hắn lên và đi xuống núi.

Trong hai ngày qua, vì Ngụy Vô Tiện bị bệnh từ đâu, Lam Vong Cơ đã tự mình chịu đựng và thoát khỏi nhu cầu của chính mình ngay cả khi Ngụy Vô Tiện không ngừng quyến rũ, chỉ duy nhất vận dụng khí lực để đè nén cái ham muốn trong y xuống tận cùng.

Nhưng bây giờ khi Ngụy Vô Tiện đã cảm thấy khỏe hơn, không có lý do gì để y phải kìm nén bản thân nữa.

Ngụy Vô Tiện bị quăng mạnh xuống giường khi họ vừa về đến nhà. Họ thậm chí không lãng phí bất cứ khắc nào để cởi phăng tất cả quần áo ra khỏi cơ thể cả hai. Khi hắn cố gắng nhổm người mình lên, Lam Vong Cơ đã ở ngay trên người hắn, buộc hắn phải nằm xuống.

"Hàm Quang Quân, sốt ruột quá hả? Ai là người luôn từ chối ta mỗi khi ta muốn làm điều đó với ngươi trong hai ngày qua vậy?" Hắn trêu chọc với một nụ cười.

"Ngươi...đừng nói nữa," Lam Vong Cơ nghiến răng.

"Tại sao? Ngươi không muốn nghe ta nói, chỉ muốn nghe ta hét lên à?" Ngụy Vô Tiện híp mắt cười ngả ngớn.

"..."

Lam Vong Cơ không nói gì. Thay vào đó, y vươn tay xé quần áo của Ngụy Vô Tiện, chộp lấy áo choàng của hắn, sau đó quăng chiếc áo sang một bên trước khi hắn xé lớp áo trung y bên trong ra.

"Hàm Quang Quân, thật khốc liệt. Muốn nghe ta hét lên nhiều không hả?" Ngụy Vô Tiện cuốn hai chân quanh eo Lam Vong Cơ, kéo y lại gần hơn với cú giật thô bạo.

"Đây là tự ngươi nói đấy," Lam Vong Cơ liền phản biện.

"Ta đã nói thế nhưng không có nghĩa ngươi xấu xa với ta. Ngươi thật thô lỗ mỗi khi ngươi làm chuyện đó, ngươi có thể dịu dàng hơn được không? Hả?" Ngụy Vô Tiện vòng tay qua cổ Lam Vong Cơ khi hắn nhếch mép cười với y.

Đúng như dự đoán, khuôn mặt vô biểu tình của Lam Vong Cơ trong thoáng chốc trở nên do dự, lông mày y khẽ giật lên.

"Bên cạnh đó, ta vẫn cảm thấy hơi ngây ngất sốt. Hãy đối xử với ta tối nay tốt hơn, được chứ? Hàm Quang Quân?"

Nghe thấy thế, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng dịch chuyển. Một tay y rón rén chạm lên thân thể Ngụy Vô Tiện, vuốt ve tinh tế từ ngực đến thắt lưng, chuyển động của hắn bỗng chậm xuống và bị thuần hóa đến nỗi khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy ngứa ngáy dưới da thịt.

Điều này còn tệ hơn việc để Lam Vong Cơ tàn phá hắn một cách cuồng bạo.

"Dừng lại, dừng lại, dừng lại," Ngụy Vô Tiện uốn éo. "Ta chỉ đang nói; tất cả là vô nghĩa. Ta nghĩ ngươi nên biết chứ? Đừng nghe ta nói. Làm bất cứ điều gì ngươi muốn."

"Vẫn còn hơi sốt," Lam Vong Cơ cuối cùng lên tiếng.

Tay y đặt lên hông Ngụy Vô Tiện, giữ chặt khung xương chậu, nhưng không dùng lực quá mạnh để lưu lại dấu vết.

"Thì sao? Đừng nói với ta là ngươi muốn dừng lại ngay bây giờ?" Ngụy Vô Tiện hỏi với đôi mắt mở to, hai chân hắn quắp chặt hơn quanh eo Lam Vong Cơ, cấm y kéo ra.

Lam Vong Cơ lắc đầu. "Cần phải cẩn thận."

"Ta không sao, ta ổn mà!" Ngụy Vô Tiện vặn lại. "Chẳng qua còn hơi âm ấm tí thôi. Nó không giống như ta không thể làm gì được hết. Hãy nhìn ta bây giờ ta rất sung sức đó, ta nghĩ mình hoàn toàn có khả năng làm ít nhất 5 trận với ngươi tối nay."

Lam Vong Cơ lại lắc đầu, lần này, kèm theo một tiếng thở dài.

"... Được rồi, được rồi, thế này thì sao? Ngươi không cần phải cho nó vào trong ta. Nhưng ngươi vẫn có thể chạm vào mọi nơi khác mà ngươi muốn. Được chưa nào?"

Lam Vong Cơ rõ ràng vẫn còn hơi do dự nhưng Ngụy Vô Tiện đã chủ động đưa sự miễn cưỡng đó đến hồi kết. Hắn tự ngồi dậy, hắn đẩy Lam Vong Cơ lùi lại để ngồi lên giường.

"Nếu Lam...ừm...ừm...không thể quyết định được thì ta sẽ giúp ngươi," đó là tất cả những gì hắn nói trước khi hắn quỳ giữa hai chân Lam Vong Cơ và bắt đầu cởi bỏ các lớp áo của mình, cho đến khi những gì còn lại là lớp trung y bên trong. Hắn nhếch mép cười đầy tình ý ở chỗ nhô ra giữa hai chân Lam Vong Cơ và rồi xoa xoa một cách táo bạo dọc theo hình dạng trước khi hắn cởϊ qυầи của Lam Vong Cơ xuống chỉ bằng cái giật mạnh. Cẩn thận giữ một nửa tiểu Lam Vong Cơ trong tay, Ngụy Vô Tiện vuốt ve cự vật cương cứng một hồi trước khi hắn cúi xuống hôn lên chóp đầu nó.

"Ngụy Anh," Lam Vong Cơ gọi với giọng khàn khàn.

"Xuỵt," Ngụy Vô Tiện nói. Và trước khi Lam Vong Cơ có thể nói bất cứ điều gì khác, Ngụy Vô Tiện đã đưa cự vật cương cứng kia vào miệng.

Ngụy Vô Tiện có lẽ hiểu rõ cơ thể của Lam Vong Cơ hơn cả bản thân, giống như Lam Vong Cơ hiểu cơ thể hắn hơn hắn. Sau khi mυ'ŧ mát nó một lúc, Ngụy Vô Tiện nhả cự vật cương cứng ra khỏi miệng với một tiếng ' bụ bẫm' mềm mại để lôi mấy sợi tóc lòa xòa của hắn ra sau gáy trước khi hắn vỗ hai lần vào đùi Lam Vong Cơ.

"Dang rộng chân ra đi," hắn bảo.

Những ngón tay của Lam Vong Cơ cuộn lại bên hông. Cổ họng y nuốt khan, y chậm chạp dang rộng hai chân ra. Thấy vậy, Ngụy Vô Tiện tặc lưỡi và cười khúc khích.

"Tại sao biểu hiện của ngươi lại như vậy hả? Ai mà không biết sẽ nghĩ rằng ta đang bắt nạt ngươi hoặc là sao đó."

Lam Vong Cơ quyết định rằng y không còn có thể nhìn thẳng vào mắt Ngụy Vô Tiện được nữa. cự vật của y đã dính dấp dấu vết nước bọt từ khi Ngụy Vô Tiện liếʍ láp nó vừa lúc nãy, bây giờ thậm chí còn cương cứng hơn nữa khi Ngụy Vô Tiện chà xát vào nó. Một cái nhíu mày mỏng manh ở giữa lông mày của Ngụy Vô Tiện khi hắn lại đưa cự vật y vào miệng mình lần nữa. Cảm thấy hơi khó chịu khi phải nhét cái vật với kích thước to lớn như vậy của Lam Vong Cơ vào miệng nhưng Ngụy Vô Tiện kiên nhẫn đưa nó vào từng chút một, cho đến khi hắn cảm thấy phần đỉnh chóp của nó chạm vào sau cổ họng. Hắn dừng động tác, nhắm mắt và hít một hơi thật sâu. Trong khi hắn cố gắng làm quen với sức nặng trong miệng, hắn cảm thấy tay Lam Vong Cơ ở trên đầu, âu yếm vuốt ve và thỉnh thoảng xoắn những sợi tóc của hắn tuột ra khỏi tai giữa những chuyển động của hắn.

Nhận ra rằng đó là nỗ lực của Lam Vong Cơ để làm dịu sự căng thẳng của mình, Ngụy Vô Tiện nở một nụ cười yếu ớt. Được khích lệ, hắn đưa tay xoa nắn hai trái tinh hoàn của Lam Vong Cơ rồi bắt đầu mυ'ŧ lấy cự vật của y. Hơi thở ổn định vang lên từ mũi hắn, những âm thanh lép nhép phát ra từ môi hắn khi đẩy ra nuốt vào cái vật to dài kia của Lam Vong Cơ, giờ đây hoàn toàn cuồng nhiệt. Khi hắn nếm thấy vị đăng đắng trên môi, Ngụy Vô Tiện liền rút cự vật ra khỏi miệng, bắt gặp ánh mắt của Lam Vong Cơ và rồi thè chiếc lưỡi đỏ ra, chỉ để lóe lên cho Lam Vong Cơ thấy trước khi hắn liếʍ dọc theo chiều dài cự vật một cách tận lực, liếʍ láp dấu vết của nước bọt nhớp nháp hoà trộn với dịch lỏng trơn nhầy từ dưới gốc dươиɠ ѵậŧ lên đến đỉnh chóp. Hài lòng với cách hắn có thể khơi dậy Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện tiếp tục bằng cách liếʍ vào khe rãnh hẹp, siết chặt đầu lưỡi vào khoảng trống nhỏ bé đó hết mức có thể.

Lam Vong Cơ chỉ có thể dõi theo người ở bên dưới đối xử với mình với sự nâng niu yêu chiều. Chính người mà y yêu thương trong biết bao nhiêu năm trời, người vừa trải qua hai ngày đau ốm, và giờ đang tôn sùng y như thể y là một báu vật quý giá. Không chỉ có tác động thị giác đe dọa đang dần gặm nhấm sự tự kiềm chế cuối cùng của y muốn thoát ra, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà y cảm nhận lúc Ngụy Vô Tiện nuốt vào nhả ra ngày càng dồn dập khiến y đạt đến giới hạn cuối cùng; y có thể cảm thấy mình gần như sắp bắn ra đến nơi.

Hơi thở của y trở nên nặng nề hơn với mỗi khoảnh khắc trôi qua, những đường gân chạy dọc theo cổ, trên trán và trên cánh tay y nổi hằn lên tỏ rõ sự căng thẳng hết mức.

Đó là khi Ngụy Vô Tiện không còn cảm thấy hai gò má, tê dại và mệt mỏi, cuối cùng hắn cũng cảm thấy dòng chất lỏng nóng hổi dâng lên khắp miệng, tràn xuống cổ họng. Hắn cau mày thật sâu, những ngón tay vuốt ve vào đùi Lam Vong Cơ, cảm nhận được vòng tay Lam Vong Cơ siết chặt lại trong phản ứng trong lúc hắn nuốt trọn từng giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng của Lam Vong Cơ.

Vài phút sau, Ngụy Vô Tiện lại đưa tiểu Lam Trạm ra khỏi miệng. Một lần nữa, hắn thè lưỡi ra cho Lam Vong Cơ, nói với y rằng hắn sẽ nuốt trọn tất cả như hắn vẫn thường làm. Trong khi Lam Vong Cơ vẫn còn đang đê mê ngây ngốc, Ngụy Vô Tiện cúi xuống hôn lên môi y, vương lên khóe môi Lam Vong Cơ với tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính y.

"Hơi bị nhiều đó nha. Sao thế? Chỉ hai ngày không mặn nồng mà ngươi đã tích lũy được nhiều như vậy hả? Điều đó có nghĩa là ta phải để ngươi thao ta mỗi ngày nếu không ngươi sẽ làm hỏng cơ thể mình mất a?"

Khóe mắt Lam Vong Cơ nổi đầy tơ máu. Không nói thêm lời nào, y đẩy Ngụy Vô Tiện xuống.

"Ui da," Ngụy Vô Tiện rêи ɾỉ khi lưng đập mạnh vào giường.

"Hàm Quang Quân, Hàm Quang Quân, tha thứ cho ta," hắn cầu xin.

"Chính ngươi tự chuốc lấy," Lam Vong Cơ mặn nồng.

"Ây dà, thế ngươi muốn làm gì ta nào? Thao ta từ bên trong? Đỉnh ta mạnh đến mức ta không thể đi lại vào ngày mai? Điều đó sẽ không xảy ra, Hàm Quang Quân. Ngươi sẽ phải chăm sóc ta thêm lần nữa trong mấy ngày đó nha."

"Được thôi!" Lam Vong Cơ gần như sắp phát hỏa, giọng nói của y thấp hơn mức bình thường, như thể y đang kiềm chế thứ gì đó từ bên trong.

"Hahahaha!" Ngụy Vô Tiện bật cười.

Ngụy Vô Tiện thích nhìn thấy phần này của y: phần mà Lam Vong Cơ bị dồn đến cùng, khi y cho hắn thấy một phản ứng quyết liệt như thể Ngụy Vô Tiện đang bắt nạt y. Đó là tính cách của Lam Vong Cơ không hề thay đổi từ hồi y còn nhỏ.

Hắn cứ cười mãi cho đến khi hắn nhận thấy Lam Vong Cơ nắm lấy 'cậu nhỏ' của mình với lực mạnh đến nỗi tiếng cười của hắn nghẹn lại trong cổ họng.

"Hàm Quang Quân, Hàm Quang Quân," Ngụy Vô Tiện yếu ớt, hai tay bất lực giữ trên cánh tay Lam Vong Cơ. "Hãy đối xử tốt với ta, ta là người bệnh mà."

"Ngươi vẫn biết mình là người bệnh?" Đôi mắt của Lam Vong Cơ ánh lên một loại nhiệt mà Ngụy Vô Tiện đã quen thuộc vô cùng.

Ngụy Vô Tiện nức nở. "Tất nhiên ta biết. Nếu không làm thế nào để ta giải thích sự co thắt này ta cảm thấy bây giờ hả? Giống như ta đang bị thiêu đốt từ bên trong. Khi ngươi chạm vào ta– ah, ah! Hàm Quang Quân, tha lỗi cho ta, tha thứ cho ta!"

Lam Vong Cơ bóp lấy cự vật của hắn thật mạnh trước khi hắn kịp nói xong.

"... Miệng của ngươi...!" y mím môi.

"Miệng ta làm sao? Ngươi có thích nó không? Muốn nếm thử– mph..."

Không còn có thể cho phép hắn tiếp tục nói mấy lời ngả ngớn này nữa, Lam Vong Cơ liền chặn lại bất cứ điều gì hắn muốn nói bằng cách đặt một nụ hôn nồng cháy về phía hắn, nụ hôn nóng bỏng đó nhằm mục đích lấy hết hơi thở còn lại của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện luôn yếu đuối trước những nụ hôn của Lam Vong Cơ. Nếu hắn là người khởi xướng nó, hắn sẽ thưởng thức từng cái chạm, từng hương vị trong miệng, đưa đẩy nó từ từ và nhẹ nhàng. Nhưng với Lam Vong Cơ, đó là một trải nghiệm hoàn toàn khác. Lam Vong Cơ hôn hắn như muốn hút cạn linh hồn hắn và rồi không muốn dứt ra. Mặc dù y thường nhanh chóng nhận ra khi ý thức của Ngụy Vô Tiện lơ lửng giữa cơn mê man lẫn thanh tỉnh bởi nụ hôn nồng nàn mãnh liệt của y, y luôn chỉ cho hắn ngừng lại khi hắn gần như nhũn người, rồi chìm đắm trong ánh mắt mơ màng, khóe mắt dưng dương nước, cùng với đôi môi sưng tấy, đỏ bừng và đôi má ửng hồng trong cơn đê mê trên gương mặt.

Lần này cũng không ngoại lệ. Trong khi Lam Vong Cơ kéo sự chú ý của Ngụy Vô Tiện về phía nụ hôn của y, bàn tay y tiếp tục nắn bóp cự vật của Ngụy Vô Tiện. Những ngón tay thon dài của y quấn quanh dươиɠ ѵậŧ cương cứng của Ngụy Vô Tiện, cọ xát lên xuống theo một nhịp điệu hoàn hảo. Giữa ý thức mờ mịt tê dại, một tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ phát ra từ miệng của Ngụy Vô Tiện, đập thẳng vào cổ họng Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ càng vuốt ve cự vật của hắn, nó càng trở nên cương cứng hơn. Đó là khi dòng chất lỏng trơn láng bắt đầu rỉ ra từ khe hẹp của nó, Lam Vong Cơ càng tăng tốc hơn, sử dụng dịch nhầy của nó khi y cọ xát trong ma sát tối thiểu.

"L-Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện khó khăn tách môi ra khỏi nụ hôn, cuối cùng cũng nhận thấy sự nguy hiểm đang leo lên mình từ bên dưới.

"Đ...đợi đã. Ta..." Ngụy Vô Tiện lắp bắp, cắn vào môi dưới trước khi hắn mở miệng với đôi mắt nhắm nghiền.

Lam Vong Cơ nghiêng người về phía trước, cử động tay vẫn khăng khăng như trước, khi y thì thầm vào tai Ngụy Vô Tiện.

"Ngươi có muốn ta ngừng?"

Y kết thúc bằng cách mυ'ŧ lấy vành tai Ngụy Vô Tiện.

"Không có, ta...!"

Ngụy Vô Tiện hoàn toàn biết rõ rằng Lam Vong Cơ chỉ trêu chọc hắn. Từ bỏ sự thôi thúc muốn nói, hắn nuốt xuống tất cả những lời nói của mình, hơi thở ngày càng nặng nề hơn và trong khi hắn cảm thấy mình đang đạt đến cực khoái, Lam Vong Cơ gãi gãi nếp hãm bên dưới qui đầu dươиɠ ѵậŧ của hắn có những tia lửa trắng phát ra trong mắt hắn khi hắn cong lưng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra từ khe rãnh, ướt đẫm cơ thể và ngón tay Lam Vong Cơ. Hắn không chắc có phải vì đã hai ngày kể từ khi cho ra nhưng hắn có thể nói rằng mình đã bắn ra dữ dội hơn mức bình thường, chất lỏng từ hạ thân hắn bắn ra mạnh đến nỗi hắn có thể cảm nhận được dòng dịch lỏng ấm áp nhỏ giọt từ cằm xuống khi hắn yếu ớt mở mắt ra, ngực phập phồng đập liên hồi để nạp không khí vào phổi.

"Đ...đủ rồi, Lam Trạm," hắn thều thào nói. "Ngươi đã kiềm chế bản thân trong suốt hai ngày nay phải không? Ngươi có thể cho vào mà."

Lam Vong Cơ im lặng một lúc mà không nhúc nhích. Nhận thấy Lam Vong Cơ vẫn không chắc chắn về hành động tiếp theo của mình, sự thiếu kiên nhẫn trong Ngụy Vô Tiện đã lấn lướt hắn.

"Nếu ngươi không muốn cho vào, ta có thể dạy ngươi vài thứ khác."

Lam Vong Cơ nhíu mày tò mò về phía Ngụy Vô Tiện.

Với một nụ cười nhếch mép, Ngụy Vô Tiện dang rộng hai chân, chuyển động đơn thuần khiến cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn chảy ra dần đều xuống bụng và rỉ ra hai trái tinh hoàn của hắn trước khi nó rơi xuống giường.

"Chà tay ở đây," Ngụy Vô Tiện chỉ đạo, hai ngón tay vuốt ve chiều dài gân guốc của dươиɠ ѵậŧ, lần theo dấu vết ướŧ áŧ xuống bắt đầu từ phần đầu đến hai trái tinh hoàn của hắn. "Ý ta là ngươi không được sử dụng tay, sử dụng 'cậu nhỏ' của ngươi đó."

Hắn có thể thấy rõ hai mắt Lam Vong Co trở nên tối hơn, do những lời nói khêu gợi hoặc hành động của hắn, hoặc cả hai. Nhưng điều đó dường như có tác động hoàn hảo. Trong giây tiếp theo, dươиɠ ѵậŧ của Lam Vong Cơ, giờ đã lấy lại được độ cương cứng, liền tiến đến ấn vào 'cậu nhỏ' của Ngụy Vô Tiện khi y nắm lấy mắt cá chân Ngụy Vô Tiện, dang rộng hai chân ra.

"Cẩn thận, đừng làm gãy chân ta nha," Ngụy Vô Tiện cười thầm. Hắn chuyển vị trí của mình sang một tư thế thoải mái hơn và giữ chặt đầu giường, tất cả đã sẵn sàng để tiếp ứng một trận cuồng phong dục tính sắp tới.

Nghe thấy vậy, những ngón tay Lam Vong Cơ khẽ run lên một chút trên mắt cá chân hắn. Y nhấc một chân Ngụy Vô Tiện lên, hôn dọc theo phần thịt mềm mại trên bắp chân trước khi chạm vào đôi chân thon dài, mảnh khảnh của hắn, tiến đến nắm vào đùi hắn.

"Hàm Quang Quân, di chuyển đi," Ngụy Vô Tiện hối thúc.

Khoảnh khắc Lam Vong Cơ cọ xát dươиɠ ѵậŧ của mình vào 'cậu nhỏ' của Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện ngửa đầu về phía sau, những tia lửa lóe lên trong đôi mắt của hắn từ du͙© vọиɠ mãnh liệt đang bóp nghẹt hắn từ trong ra ngoài. Lam Vong Cơ không cần phải giữ cho chân của hắn mở ra cho mình, hắn tự mở rộng chúng ra theo bản năng, những ngón tay trắng nõn của hắn bấu chặt thành giường gỗ. Dòng nước sóng sánh mà hắn không thể nuốt trôi được từ khóe môi, đang chảy xuống vành tai. Những tiếng rêи ɾỉ của hắn không kiềm chế được, những lời nói rải rác giữa những câu khi hắn làm nhiều như cố nói.

Chẳng mấy chốc, cả tiểu Lam Trạm lẫn tiểu Ngụy Anh đều hoàn toàn đạt đến độ cương cứng cực đại. Dịch nhầy tràn ra từ khe rãnh nơi đỉnh đầu dươиɠ ѵậŧ của họ, vương vãi khắp cơ thể của Ngụy Vô Tiện, tạo ra một cảnh tượng vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Lam Vong Cơ phải nuốt xuống cổ họng vài lần để kiềm chế bản thân.

Nhưng cho dù Lam Vong Cơ có vất vả cọ xát, chà mạnh dươиɠ ѵậŧ hai người lại với nhau như thế nào đi nữa, thì cũng không đủ cho Ngụy Vô Tiện. Y nhận ra sự thất vọng ngay khi hắn mở to mắt, ngay lập tức bắt gặp sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của cả hai cự vật cương cứng của họ ngay bên dưới hắn. Một nụ cười nhếch miệng hiện lên mặt hắn.

"Lam, Lam, ư...ah...ư, nếu một trong hai chúng ta, đến nào, ngay và luôn đi, ah! Ta chắc chắn sẽ bắt được...a...ah, đối mặt với nó."

Lam Vong Cơ cau mày, chuyển động của y càng trở nên nhanh hơn như thể y muốn làm chứng nếu những gì Ngụy Vô Tiện nói là đúng. Đó là sau khi phải duy trì thêm một vài lực đẩy co giật, Ngụy Vô Tiện đã nhận ra rằng hắn ướt như thế nào dưới hạ thân. Hẳn là mồ hôi, nhưng lưng hắn càng dựa vào thành giường, hắn càng nhận thấy đó không phải là tình cảnh chính xác.

"Lam Trạm, Lam– ah! Ng-ngươi coi xem. Ta thấy ướt ở dưới đó. Ngươi...ugh, ngươi coi ta có đang chảy máu không?"

Câu nói của hắn khiến Lam Vong Cơ dừng lại ngay lập tức. Y đẩy một chân của Ngụy Vô Tiện ra và đưa tay ra chỗ ẩm ướt trên chiếc giường, ngay bên dưới 'bông cúc' của Ngụy Vô Tiện.

"Thế nào? Thế nào?" Ngụy Vô Tiện hối hả.

"..."

"Ta có bị chảy máu không?" hắn lại hỏi.

Lam Vong Cơ lắc đầu. Trong khi Ngụy Vô Tiện nghĩ rằng y sẽ quay trở lại để đưa đẩy dươиɠ ѵậŧ với mình, hắn đã nín thở khi cảm thấy những ngón tay của Lam Vong Cơ đang ấn vào lỗ huyệt của mình. Trước khi hắn kịp nhận biết Lam Vong Cơ định làm gì, một ngón tay đã đâm thẳng vào trong hắn, chuyển động êm ả của Ngụy Vô Tiện sẽ không cảm thấy gì nếu Lam Vong Cơ không thọc vào trong hắn ngay tại điểm nhạy cảm ấy chỉ bằng một cú đẩy.

"Nó từ đây mà ra," Lam Vong Cơ nói với giọng khàn khàn.

"... Ah...?" Ngụy Vô Tiện thoáng chốc bối rối. Nhưng sự nhầm lẫn của hắn diễn ra ngắn ngủi. Âm thanh dịch nhầy đang rỉ ra càng lớn, hắn càng nhanh hiểu được những gì đang thực sự xảy ra với cơ thể mình.

Bây giờ Lam Vong Cơ đã chú ý đến lỗ huyệt của hắn, hắn cũng nhận thấy rằng bên trong mình cảm thấy ngứa ngáy như thế nào. Có lẽ Lam Vong Cơ đã thúc đẩy nhu cầu của hắn từ bên trong khi y thọc mạnh vào điểm nhạy cảm của hắn, nhưng bất kể đó là gì, tất cả Ngụy Vô Tiện biết hắn cần nhiều hơn chỉ là những ngón tay của Lam Vong Cơ bên trong hắn.

Và hắn cần nó thật mau.

"Lam...Lam Trạm, đừng chà ở đây nữa. Ta cho ngươi vào. Đến đi nào, ta để ngươi thao ta từ bên trong. Đâm ta thật mạnh và nhanh, càng lúc càng nhanh, càng tốt," hắn năn nỉ với giọng điệu không ngừng nghỉ, thậm chí còn thò tay xuống để mở rộng lỗ huyệt cho Lam Vong Cơ đút vào.

Ngụy Vô Tiện biết rằng Lam Vong Cơ cũng không cảm thấy thoải mái gì vì đã chịu đựng nhu cầu của mình quá lâu. Nhưng hắn cũng hiểu mặc dù vậy, Lam Vong Cơ không nỡ làm tổn thương hắn, chứ đừng nói đến việc làm xấu đi tình trạng cơ thể của hắn. Càng nhìn nhưng mâu thuẫn trên khuôn mặt Lam Vong Cơ, hắn càng cảm thấy đau đớn trong lòng.

Vì vậy, hắn quyết định nên giúp y một tay. Theo đúng nghĩa đen.

"Lam Trạm, nếu ngươi không làm, ta sẽ giúp ngươi," Ngụy Vô Tiện nói trước khi hắn ngồi dậy, chỉ đủ để nắm lấy cự vật của Lam Vong Cơ và đưa phần đầu cự vật vào lỗ huyệt của hắn.

"A... Ah!" Một tiếng rêи ɾỉ đầy nɧu͙© ɖu͙© phát ra từ miệng Ngụy Vô Tiện ngay lúc hắn cảm thấy đầu dươиɠ ѵậŧ của Lam Vong Cơ nới rộng ra bên trong hắn. Mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm trán, hai bàn tay run rẩy khi hắn đẩy cự vật cương cứng của Lam Vong Cơ vào từng chút một. Hắn dừng động tác của mình khi một nửa dươиɠ ѵậŧ của Lam Vong Cơ đã ở bên trong hắn, thở dốc khi hắn cố gắng giải tỏa sự căng thẳng bị kìm hãm từ bên trong mình. Trước khi hắn có thể trở lại với chính mình, Lam Vong Cơ đã gạt tay hắn ra, nắm lấy eo hắn và tự mình thúc ngay vào bằng một lực đẩy mạnh mẽ.

"Ahhhh!"

Ý thức của Ngụy Vô Tiện gần như bị đánh bay đi từ cú thúc vào đó. Cơ thể hắn run rẩy dữ dội vì sự va chạm, những tiếng rêи ɾỉ yếu ớt vang lên từ đôi môi khi nhìn chằm chằm vào trần nhà với một ánh mắt mờ ảo.

Lam Vong Cơ đã bắt đầu di chuyển trước khi Ngụy Vô Tiện có thể điều tiết được cảm giác của mình. Nửa tỉnh nửa mê, hắn chỉ có thể cảm thấy Lam Vong Cơ thúc mạnh vào mình, hoàn toàn không kiềm chế được, đưa đẩy hắn với cơn đê mê rã rời đến nỗi khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy như thể y đang có ý định quần thảo bên trong hắn mãi mãi.

Bất chấp sự hài lòng nơi các giác quan, hắn cảm thấy thỏa mãn trong tâm hồn mình hơn bất cứ điều gì khác, cuối cùng có thể kết nối cơ thể với Lam Vong Cơ sau hai ngày say mê man.

"Hàm Quang Quân," hắn gọi với một giọng nói nhỏ giữa lúc hai người đang ân ái cuồng nhiệt.

Lam Vong Cơ nhìn hắn.

"Có cảm thấy khá hơn khi ở bên trong ta không? ... ah! Có...có phải...ta, ấm hơn bình thường không?"

Hắn có thể cảm thấy Lam Vong Cơ càng cương cứng hơn bên trong hắn; nó khiến hắn bật ra tiếng cười khe khẽ. Cử chỉ đó chỉ khiến Lam Vong Cơ đâm thúc mạnh hơn vào hắn, hoàn toàn đánh bật sự tỉnh táo còn lại của hắn ra khỏi tâm trí.

Một vài lần đưa đẩy mạnh mẽ hơn sau đó, hắn lại cảm thấy thân thể ướt đẫm. Hắn hẳn lại bắn ra lần nữa. Bàn tay của Lam Vong Cơ sờ đến cự vật của hắn, khiến hắn điên đảo, tấn công tất cả các dây thần kinh trong cơ thể nhạy cảm đạt đến cực khoái của mình. Hắn nhớ bập bẹ rất nhiều thứ giữa lúc ý thức mờ dần đi của mình. Hắn nhớ Lam Vong Cơ đã làm chậm lại lực đẩy của mình giữa lúc đó.

Nhưng hắn không thể nhớ những gì mình đã nói.

Nếu nụ hôn yêu thích Lam Vong Cơ trao cho hắn trên má sau này có thể đóng vai trò như bất kỳ gợi ý nào, hắn cho rằng hắn phải phỉ nhổ điều gì đó mà hắn không nên nói lại.

Ah...và hắn lúc này đây, đang thề thốt sẽ không làm tổn thương Lam Vong Cơ nữa.

Và giờ hãy nhìn xem hắn đã làm được gì?