Chương 5: Phát Sinh Ngoài Ý Muốn.
Mễ Bối bị quăng một cách thô bạo lên chiếc giường trắng rộng lớn trong phòng VIP tại khách sạn Shangri-La. Ngay lập tức, cơ thể nhó bé của cô được bao trọn bởi thân hình rắn chắc của nam nhân. Hai cái lưỡi cứ dây dưa, cuốn lấy nhau không rời khiến lửa nóng trong cơ thể hai người ngày càng mãnh liệt. Mễ Bối vốn chẳng biết bản thân đang làm gì cả, chỉ biết cơ thể cô đang rất khó chịu, cô dường như rất ham muốn và thèm khát những nụ hôn nóng bỏng của nam nhân trước mặt và được nằm trọn trong l*иg ngực rắn chắc, ngửi lấy mùi hương đầy nam tính, quyến rũ.
Ban nãy, nếu như bản thân không nhanh chóng tìm thấy một khách sạn bên đường, có lẽ, Hạo Thiên và cô sớm đã cùng nhau trên xe.
Tống Hạo Thiên đã không biết thưởng thức qua bao nhiêu nữ nhân, nhưng lần đầu lại cảm thấy bản thân ham muốn như vậy trước con mèo nhỏ này. Vốn nghĩ cô hiền lành không ngờ lại có thể như con mèo hoang quyến rũ, câu dẫn hắn.
- Ưmm…
Bàn tay của Tống Hạo Thiên ôm sát lấy vòng eo thon gọn, buộc cho cả hai cơ thể dính lấy nhau. Bàn tay của Mễ Bối cũng không hề an phận, không ngừng vuốt ve l*иg ngực rắn chắc Hạo Thiên.
- Nóng quá… Ưm…
Cô khẽ kêu nho nhỏ, như thể đang mê hoặc lòng người, khiến Hạo Thiên càng không ngừng dùng môi mà giày vò cô, tay cũng không yên phận mà bắt đầu sờ soạng khắp nơi.
Qua chiếc váy công sở màu trắng của cô, hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô đang rất nóng, làn da trắng nõn, non mềm gần như không tì vết dần dần ửng hồng đầy mê hoặc.
Mỗi lần bàn tay của Hạo Thiên di chuyển đến đâu đều khiến nơi ấy của Mễ Bối như điện giật, khiến cô không ngừng rêи ɾỉ .
Đến lúc cảm giác như cô sắp không thở nổi, Hạo Thiên mới ngưng giày vò đôi môi anh đào đỏ mọng ấy. Hắn nuốt khan một cái, quay mặt qua chỗ khác tránh đi ánh mắt khó hiểu của cô.
Hắn vốn từ trước đến nay là một người có qui tắc, không bao giờ để xảy ra quan hệ với nhân viên của mình. Nhưng hôm nay, hắn đang làm gì thế này?
- Nếu bây giờ em muốn dừng lại, cũng chưa muộn…
Đôi mắt màu đen cương nghị nheo lại như đang cố kiềm chế. Lời nói khàn khàn đầy nam tính khiến cho Mễ Bối có cảm giác như bản thân đang mơ, không rõ thực ảo. Chỉ biết khi nam nhân trước mặt ngừng lại, cô cảm thấy vô cùng khổ sở, như có hàng ngàn con kiến lửa bò trên người. Một cảm giác mất mát ngập tràn quanh cô.
Gương mặt thanh tú khẽ nhăn lại, Mễ Bối dùng đôi tay trắng nõn của mình nắm lấy chiếc áo sơ mi đã cò phần xộc xệch của Hạo Thiên, lại lần nữa chủ động áp chế môi hắn.
Mọi rào cản như bị cô phá bỏ, Hạo Thiên bắt đầu chuyển từ thế bị động sang chủ động, áp chế cô dưới thân mình. Bàn tay thuần thục cởi chiếc váy của cô, làm lộ ra làn da bạch ngọc với những đường cong tuyệt hảo khiến người nhìn bị mê mẩn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột độ.
Cảm giác hơi lành lạnh khiến Mễ Bối có chút không quen, đôi môi anh đào hơi hé ra hít thở, đôi mắt màu xám tro của cô vô tình nhìn thấy ánh mắt của của nam nhân trước mặt đang chăm chăm nhìn mình.
Ánh mắt như con sói hoang ấy không hề ngần ngại mà dán vào cơ thể của cô. Từng nhịp thở của cô khiến cho bầu ngực sữa đang được che lấp bởi chiếc áσ ɭóŧ trắng không ngừng chuyển động. Kéo dài xuống phía dưới là vòng eo thon gọn cùng với chiếc rốn nhỏ xinh. Không áp chế được lửa nóng trong người, Hạo Thiên quyết định phá lệ, lại lần nữa mạnh mẽ áp chế môi cô, bàn tay không ngừng vuốt ve khắp cơ thể mẫn cảm của cô. Hắn vuốt ve lấy bầu ngực cao vun vυ't, giúp chúng được giải phóng hoàn toàn. Đôi môi của hắn di chuyển đến vành tai, hôn dài xuống tận phần ngực. Từng nơi hắn đi qua, đều để lại những vết hôn đầy mị tình.
- Ưm…
Mễ Bối khẽ rên lớn khi cảm nhận được nam nhân trước mặt đang hôn vào ngực trái của mình, đôi bàn tay độc ác lại đang di chuyển xuống dưới, thăm dò nơi tư mật. Một cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ đang dâng trào trong cô, mặt khác lại là những mảng kí ức hai năm trước ùa về khiến cô không khỏi cứng người.
Saukhi toàn thân cô dường như chẳng còn mảnh vải nào che khuất, hắn bắt đầu đưa một ngón tay của mình vào, thăm dò vùng đất bí mật ấy của cô.
Đang chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn, Mễ Bối không khỏi giật mình khi có vật thể lạ xâm nhập nơi tư mật của mình. Cô không quen, liền nhúc nhích cơ thể, tránh khỏi bàn tay quái ác kia thì lại tiếp tục bị thêm một ngón tay nữa xâm nhập vào. Mễ Bối nhíu mày, phần vì không quen và có cảm giác hơi đau. Phần vì cảm xúc trong cô lúc này cứ như mớ bòng bong, vừa kɧoáı ©ảʍ lạ thường, vừa hoảng sợ khi nhớ về khung cảnh hai năm về trước.
Tống Hạo Thiên nhíu mày khi nhận ra nơi đó của cô quả thực rất chật hẹp. Mới chỉ hai ngón tay mà cô hình như đã chịu không nổi huống chi là vật thể hùng dũng của hắn. Không phải ban nãy cô còn chủ động câu dẫn hắn hay sao?
Hắn cử động hai ngón tay bên trong cô một cách nhè nhẹ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ lửa nóng trong người cô ngày càng bộc phát. Tác dụng của thuốc khiến cô rất nhanh chóng thích ứng được với sự đυ.ng chạm , cô bắt đầu biến cảm giác sợ hãi thành những kɧoáı ©ảʍ , mong muốn được lấp đầy.
- Ưmm... ưmmm...
Cảm nhận được nơi tư mật ấm áp ấy đang chảy đầy dịch mật, hắn mới bắt đầu cởi hết y phục của mình, cầm lấy cự vật hùng dũng để ở trước nơi tư mật của cô nhưng không hề vội vàng tiến vào.
Sự trống trải khiến Mễ Bối thực khó chịu, khuôn mặt thanh tú bỗng chốc trở nên càng nhăn nhó, thống khổ vì bị trêu đùa.
- Muốn sao?
Giọng nói trầm thấp, ma mị xen lẫn ý cười khó nhận ra vang lên bên tai khiến Mễ Bối như bị mê hoặc , dùng hai cánh tay trắng nõn vòng qua ôm lấy cổ Hạo Thiên ép cho cơ thể mình dán chặt vào người hắn .
Nhận thấy cô đang không khống chế được, đang bị hắn trêu đùa đến khổ sớ, Hạo Thiên khẽ nhếch môi cười, một nụ cười ma mị khiến người khác khó hiểu.
Hắn cầm lấy cự vật hùng dũng của mình, dùng tay nâng cặp mông tròn trịa, trắng nõn của cô, không hề nhẹ nhàng mà tiến thẳng vào.
Dù là chính bản thân mình mong muốn, nhưng khi Hạo Thiên mạnh mẽ tiến vào, thật khiến cô đau đớn đến mức nước mắt không ngừng ứa ra. Dù cô không phải xử nữ, nhưng cô chưa từng quan hệ với bất kì ai, ngoại trừ vụ việc hai năm trước. Dường như, đối với cô, quan hệ xá© ŧᏂịŧ vẫn còn rất mơ hồ. Định nghĩa của cô về nó, chỉ có duy nhất đau đớn.
- Đau… đau quá…aaa
Cô khẽ vùng vẫy, nước mắt không ngừng làm ướt đẫm drap giường nhưng Hạo Thiên vẫn như con thú dữ, không ngừng ra vào, mặc cho cô kêu khóc. Rất nhanh sau đó, nhờ vào tác dụng của thuốc, cô bắt đầu quên đi sự đau đớn mà lao vào hưởng ứng cho sự thô bạo của Tống Hạo Thiên.
***
Mười giờ tối, Mễ Bối cựa mình tỉnh dậy sau giấc ngủ, một cơn đau từ toàn thân truyền đến khiến cô không khỏi nhăn mặt. Đôi mắt màu xám tro nhíu lại, đôi tay trắng nõn giơ lên day day trán để làm giảm bớt cơn nhức đầu và giúp bản thân tỉnh táo hơn…
Cô đang ở đâu thế này?
Mễ Bối mở to mắt nhìn cảnh vật trong phòng, trong đầu không ngừng lướt qua hàng ngàn câu hỏi. Đây không phải là phòng của cô. Cô rốt cuộc bị làm sao? Mọi thứ trong đầu bây giờ thật mơ hồ.
Vừa có ý định đứng dậy, một cơn đau từ hạ thân lại truyền đến khiến cô đau đến suýt rơi nước mắt. Nhưng cũng nhờ vậy, cô mới phát hiện ra trên người mình không hề có lấy một mảnh vải, còn có cả những dấu hôn kí©ɧ ŧìиɧ vô cùng mờ ám.
Bấy giờ, cô mới biết, trên chiếc giường rộng lớn ấy, không phải chỉ có mình cô, mà còn có một nam nhân khác. Là Tống Hạo Thiên! Mễ Bối ngạc nhiên đến mức liên tục lùi về sau, không hề để ý rằng mình đã ở sát mép giường, liền bị ngã xuống dưới…
- Aaa…
Bàn tay nam nhân rắn chắc cầm chặt lấy tay cô, tay còn lại vòng ngang eo khiến Mễ Bối không khỏi vừa đỏ mặt vừa ngạc nhiên.
- Ồn ào…
Lười biếng nhả ra hai chữ, Tống Hạo Thiên liền ngả người xuống giường tiếp tục ngủ nhưng chưa kịp thì đã hưởng trọn cái tát từ Mễ Bối.
Chátttt!
Dù cái tát khá đau, in hằn cả năm ngón tay thon dài lên gương mặt anh tuấn, Hạo Thiên cũng không hề có vẻ gì đau đớn, chỉ khẽ nhếch môi cười tựa như ác quỷ khiến người khác không rét mà run.
Dù biết hắn có nguy hiểm, ác độc đến mấy, Mễ Bối vẫn không thể kiềm được cơn tức giận mà đánh hắn. Con người mà cô thầm thương suốt ba năm, rốt cuộc chỉ là kẻ đê tiện, lợi dụng lúc cô bị bỏ thuốc mà giở trò hèn hạ.
Đôi mắt màu xám tro vô cùng kiên định khi đối diện với ánh mắt như quỷ của Hạo Thiên. Giờ lúc này đây, trong cô chỉ có phẫn nộ và ghê tởm .
- Đánh đủ chưa? Em quên mình đã câu dẫn và thoải mái như thế nào khi ở dưới thân tôi sao?
Từng lời nói của Tống Hạo Thiên vừa mang theo ngữ khí lạnh băng, vừa mang vẻ châm chọc khiến Mễ Bối không khỏi một phen nhục nhã. Tống Hạo Thiên khẽ nhếch môi, vơ lấy chiếc khăn gần đó quấn quanh hông, để lộ ra vòm ngực săn chắc, cánh tay dài mạnh mẽ chạm đến gương mặt của Mễ Bối, ghì chặt lấy chiếc cằm đẹp đẽ. Hơi ngạc nhiên vì hành động của hắn, Mễ Bối chỉ kịp cầm lấy cái chăn ấm áp, che đi cơ thể trần trụi của mình.
- Đừng tự cho rằng mình thanh cao, trong sạch!
Lời nói tuy ngắn gọn nhưng mang đầy đủ hàm ý khiến người nghe như cô không khỏi vừa chạnh lòng, vừa tủi nhục. Cố gắng quay mặt đi nơi khác, tránh né ánh mắt đen láy như quỷ dữ của Hạo Thiên nhưng bàn tay hắn lại ghì chặt cằm của cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nếu là ba năm trước, cô sẽ như một cô bé ngây thơ, nhảy cẫng lên vì sung sướиɠ khi được ở gần hắn, được ngắm nhìn gương mặt góc cạnh, ngũ quan tuấn tú như hút hồn người khác. Nhưng bây giờ, cô thực chỉ muốn tránh né.
Có lẽ, mọi thứ đã đi quá xa so với kế hoạch của cô.
Ánh mắt của cô khiến hắn thực khó chịu. Chán ghét, hắn buông tay ra, đi thẳng vào phòng tắm, không hề để ý lấy bóng dáng bé nhỏ đang thất thần trên chiếc giường rộng lớn.
Cô phải rời khỏi đây.
Đúng vậy, cô cần trở về căn hộ của mình, không phải là ở cái nơi lạnh lẽo như thế này.
Cô nhanh chóng gom y phục của mình lại, mặc lên người, dù có chút nhăn nheo, xộc xệch. Lợi dụng tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô nhẹ nhàng mở cánh cửa và tẩu thoát một cách nhanh gọn mặc cho thời gian đã điểm 11 giờ khuya.
Căn hộ nằm ở tầng 11 với một diện tích không quá lớn nhưng nó đủ để khiến cho một người luôn cô đơn như cô cảm thấy ấm áp. Cô thả phịch người xuống trên chiếc giường màu trắng. Cô có thể cảm nhận được cơ thể mình đang ê ẩm và đau nhức thế nào.
Cô vốn trở về, vào Tống thị làm việc là để tiếp cận Tống Hạo Thiên nhưng không phải là để lợi dụng quan hệ xá© ŧᏂịŧ mà đánh đổ Phan Ân. Cái cô muốn là khiến Phan Ân hối hận vì những gì đã làm, vạch trần bộ mặt thật của Phan Ân cho Hạo Thiên thấy.
Thế nhưng, cô đang làm gì thế này? Cô đã leo lên giường của hắn, câu dẫn hắn để rồi bản thân bị hắn khinh thường.
Nghĩ đến đó, nước mắt cô không khỏi lăn dài trên gò má xinh đẹp. Hình như ông trời chưa bao giờ nguyện ý giúp cô. Đang nghĩ vẩn vơ, tiếng chuông điện thoại trong túi xách vang ên khiến cô phải giật mình, vội lấy tay quệt đi nước mắt trên gương mặt mình, nhanh chóng nhấc máy.
- Alô, Mễ Bối, là em đấy à?
Bên đầu dây vang lên giọng nói đầy sốt sắng của Ngôn Vũ Kha. Cô tự hỏi, đã hơn 11 giờ rồi. Anh còn gọi cho cô làm gì?
- Là em.
- Tại sao từ chiều giờ em không bắt máy? Có biết là anh đã gọi cho em gần chục cuộc rồi không?
Ngôn Vũ Kha nói lớn vào điện thoại. Mễ Bối thật khiến cho anh phải lo lắng. Không thấy cô nhấc máy, anh cứ lo cô gặp chuyện gì. Nếu như không vướng bận cuộc họp, anh có lẽ đã đón chuyến bay sớm nhất về Bắc Kinh mà tìm cô. Cuộc họp vừa tan là anh đã lập tức gọi cho cô. Nghe được giọng cô, anh mới thấy lòng mình nhẹ nhõm biết chừng nào.
- Em xin lỗi. Em ngủ quên.
Mễ Bối dù nghe thấy anh to tiếng với mình nhưng cô vẫn không ngăn nổi sự áy náy trong lòng mình. Cô cắn cắn môi, cố nghĩ ra một lí do hợp lí nhất có thể. Làm sao cô có thể nói cho anh biết là cô bận lên giờng với Tống Hạo Thiên nên không nghe máy được? Sự tủi thân lại dâng lên khiến cô không kìm được, từng giọt nước mắt như pha lê trong suốt cứ thế thi nhau rơi lả chả.
- Em sao vậy? Sao lại khóc? – Ngôn Vũ Kha nghi ngờ hỏi.
- Em không có.
- Đừng nói dối, giọng nói của em đang bảo là em nói dối đấy? Tại sao khóc?
Ngôn Vũ Kha đau lòng hỏi cô. Anh thực muốn bản thân ngay bây giờ bên cạnh cô biết bao.
- Em chỉ… cảm động khi nghe anh nói thôi.
- Em ngốc thật. Anh sẽ thu xếp để bay qua đó sớm. Khuya lắm rồi. Em ngủ đi.
Cô khẽ mỉm cười chào tạm biệt anh. Khi điện thoại truyền đến những tiếng “tút tút” cũng là lúc cô bật tiếng khóc nức nở mà chẳng bận tâm anh sẽ nghe thấy và lo lắng…
P/s: Ôi ôi. Tự cảm thấy bản thân mình viết cảnh H dở tệ T^T. Híc. Mong là m.n ủng hộ ta :3.