Mê Hoặc

Chương 14: Bắt cóc

Rid tức giận đập chiếc bàn gãy ra làm từng mảnh, đôi mắt không kìm nén được sự cuồng bạo cực độ như muốn xé tan mọi thứ trước mắt ra làm từng mảnh. Mới một giờ trước hắn còn ôm cậu trong ngực yêu thương mà lúc này đã được báo — chiếc xe chở cậu đã không còn tung tích. Bọn chúng dám coi thường lời cảnh cáo của hắn mà đυ.ng đến cậu, bọn chúng nhất định phải trả giá.

-Tra ngay lập tức, nếu tra không ra thì tự sát hết đi hoặc đợi bị ta xé xác. Cút!!!!!!

Hắn hét lên với đám thủ hạ đang sợ hãi trước mặt. Bọn họ không dám chần chờ mà bắt đầu ngay vào việc tìm kiếm...

-Ary, chú mày chết chắc! — hắn âm trầm bước ra khỏi phòng, ra lệnh thuộc hạ phóng xe về nhà chính.

Lúc này Hàn Diệp do đau đầu mà tỉnh lại, cậu nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra, trong tâm vô cùng lo lắng. Cậu nhớ mình chào tạm biệt Rid rồi theo tài xế riêng cùng Ros về nhà, nhưng chạy chưa được một lúc thì xe chết máy nên họ phải dừng lại trên đường, Ros và tài xế cố tìm cách cứu vãn. Rồi bỗng một chiếc xe đỗ lại bên cạnh họ, một đám người mặc áo đen dùng súng bắn vào Ros và tài xế khi họ chưa kịp phản ứng rồi chụp thuốc mê cậu mang đi. Đó là những gì cậu còn nhớ được...

Nhìn nơi lạ lẫm này, cậu biết mình đang bị nhốt dưới tầng hầm, tay chân bị trói vào bốn góc giường không thể cựa quậy, trên người chỉ đắp một chiếc chăn mỏng che đi thân thể xích lỏa đầy hôn ngân. Lúc này chắc Rid đang nổi bão lớn, cậu hi vọng Rid sẽ sớm tìm được cậu, với cái tình trạng này không bị gϊếŧ chắc chắn bị cưỡиɠ ɠiαи.

Cửa kẽo kẹt bị đẩy ra, một người đàn ông cũng tuấn tú không kém Rid đi vào. Hắn ta có mái tóc màu xám tro cùng đôi mắt hổ phách, tuy nhiên đôi mắt ấy không lạnh lùng như của Rid mà ẩn chứa rất nhiều suy nghĩ làm người ta không đoán được.

Ary lẳng lặng đánh giá người con trai khả ái trên giường, hắn tốn không ít thời gian mới có thể tóm cậu vào tay mà không để ông già phát hiện. Hắn có thể đoán được Rid sẽ nổi điên như thế nào nếu không tìm được cậu ta, nhưng hắn càng thích điều đó, hắn muốn Rid quỳ gối dưới chân mình, đem tất cả những gì mà hắn có tận tay dâng lên — bao gồm cả vật nhỏ này.

-Chậc, nhan sắc cũng không tệ, hèn chi Rid lại mê mẩn.

-Ngươi là ai?

-A, hắn ta không nói với cưng về gia đình mình sao? Ta là em trai khác mẹ với hắn.

-Hừ! — cậu khinh thường hừ một tiếng.

-Chà, cũng cứng cỏi nhỉ? Không sao, một lát em cũng phải cầu xin ta cho em giải thoát thôi. Ta muốn xem thử cái thân thể này một khi bị chà đạp thì hắn ta có còn muốn nữa không...

-Nằm mơ, đồ xấu xa!

-Cứ thoải mái đi cưng, ở đây dù em có hét khô cổ họng cũng chẳng ai đến cứu.

Hàn Diệp phẫn nộ nhìn hắn ta, giấu đi sợ hãi và lo lắng trong lòng cầu mong Rid sẽ mau chóng tìm tới cậu.

Ary nhếch miệng cười, hắn vỗ tay hai cái liền có một người tiến vào, đem theo một cái khay.

-Em thử tư vị bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn chỉ muốn chết chưa? Hôm nay tôi sẽ cho em nếm thử mùi vị đó cho đến khi em phải cầu xin tôi cho em sung sướиɠ.

-Hừ! Đồ hèn hạ.

-Hắc, mắng tiếp đi! Một lát sau em chỉ biết rêи ɾỉ thôi. Làm đi!

Tên thủ hạ tiêm thuốc vào tay cậu, sau đó lui ra ngoài. Thuốc tác dụng rất nhanh, cậu chỉ cảm thấy cả cơ thể mình nhanh chóng nóng lên, ngứa ngáy như có hàng trăm con kiến bò lung tung trong cơ thế...

Ary lật chăn cậu ra, phơi hoàn toàn thân thể bị trói chặt bên dưới cùng vật nhỏ vì tác dụng của thuốc mà ngẩng đầu, hiên ngang đứng thẳng.

-Mới đây mà đã có cảm giác rồi? Cảm thấy thế nào, có phải rất nóng, rất ngứa cần có thứ gì đó cắm vào bên dưới đúng không?

-Câm...miệng...ân... - cậu cắn chặt răng không để cho mình phát ra tiếng rêи ɾỉ, l*иg ngực kịch liệt hô hấp chứng tỏ cậu bị tra tấn như thế nào.

-Sao? Thật sự không cần tôi giúp?

-Hừ... ân...Cút!!!!

Ary hϊếp mắt lại nhìn cậu:

-Để xem em chịu đựng tới lúc nào!

Hắn quay đầu, đặt một cái ghế cuối giường, bản thân ngồi lên đó nhìn cậu bị du͙© vọиɠ tra tấn. Căn phòng dần dần bị tiếng thở dốc cùng tiếng rêи ɾỉ vô tình bật ra từ cậu khiến thân thể Ary cũng nóng lên. Hắn thật không ngờ giọng cậu lại mê hồn như thế khiến hắn không kiềm chế được mà thân dưới dựng đứng lên.

-Em cũng thật có bản lĩnh, có thể khiến tôi mất khống chế như thế này!

Hắn cười giễu kéo khóa quần, giải phóng vật to lớn vô cùng có tinh thần bên dưới ra ngoài, đôi mắt hổ phách chăm chú nhìn phía hạ thân cậu, tưởng tượng tiểu huyệt mê hồn bên dưới nuốt dương v*t hắn vào thật sâu, bên trong ấm áp và chật khích... khiến hắn thở hồng hộc vừa chà xát dương v*t vừa ảo tưởng. Càng nghĩ dương v*t hắn càng trướng lớn đau đớn. Đôi mắt thú nhìn Hàn Diệp đã lâm vào trống rỗng bằng ánh mắt đầy du͙© vọиɠ, hắn mặc kệ cậu có cầu hắn hay không, lúc này hắn muốn thưởng thức mật huyệt mê hồn kia.

Hắn nhào lên giường, tách hai chân đã co chặt của cậu rộng ra, tiểu huyệt bởi thuốc mà chảy ra thật nhiều ái dịch trong suốt, ướt cả một mảng đệm bên dưới. Sự đυ.ng chạm của hắn khiến cậu thoải mái mà tự giác phát ra tiếng rên trầm thấp khiến hắn càng xúc động muốn đâm ngay vào bên trong.

-Xem ra em không thoát được rồi... tên Rid kia sẽ thua vào tay tôi... ha...

Hắn ấn 3 ngón tay vào tiểu huyệt, sự trơn trượt khiến hắn dễ dàng đi vào. Hàn Diệp mở mắt, cậu vặn vẹo chống đối nhưng thân thể lại không nghe theo ý nghĩ cậu mà tránh xa hắn, ngược lại càng hưởng ứng mà mυ'ŧ chặt lấy ngón tay hắn.

-Xem... đã cơ khát đến vậy rồi... tôi chờ không được...

-Không... đừng mà... ân... Rid, cứu em!!! — cậu bật khóc, thân thể bị trói chặt khiến cậu bất lực trước hành động của hắn.

-Hắn ta không đến đâu, ngoan ngoãn phục vụ tôi đi, tôi sẽ cho em sung sướиɠ.

Hắn nâng dương v*t to lớn cọ sát vào cửa huyệt. Hàn Diệp tuyệt vọng nhắm mắt lại chờ sự xâm nhập của hắn, chiếc lưỡi đặt giữa hai hàm răng chuẩn bị tự sát...

Ngay lúc hắn lấy thế xông vào, cánh cửa phòng bị một lực mạnh bạo đánh vỡ tan tành, một con sói toàn thân lấm lem máu đang ngậm trong miệng một cánh tay người, đôi mắt đỏ sậm nhìn trừng trừng Ary làm hắn hoảng sợ không dám nhúc nhích, du͙© vọиɠ cũng giảm đi gần hết. Ary biết Rid là sói thuần chủng nhưng chưa bao giờ thấy dạng thú của hắn, lúc này tim hắn chỉ biết đập thình thịch trong lòng ngực, hắn sợ hãi, hắn cứ nghĩ mình mạnh mẽ hơn Rid nhưng lúc này hắn biết mình thua...

Con sói to hai mét bước chầm chậm về phía hắn, trong miệng nó gầm gừ liên tục làm hắn phải lùi về sau...

-R... Rid chậm... chậm đã... em chưa làm gì cậu ấy... thật đấy!!!

-Tao đã cho mày rất nhiều cơ hội, lần này thì xong rồi!

-Khoan đã... em... em có thể giải thích... - Ary run rẩy biện giải.

-Không cần, tao không muốn nghe!

Rid nhảy chồm đè lên người Ary, vật hắn ra đất, hàm rằng nanh đầy máu phả vào mặt hắn ta khiến Ary hoảng sợ hét lên, vùng vẫy. Rid nhìn chầm chầm vào hạ thể lỏa lồ của hắn, một ý nghĩ ác độc lóe qua đôi mắt hắn.

-Tao sẽ không gϊếŧ mày, có điều mày phải trả giá vì đã chạm vào người của tao.

Vuốt sói lo lớn quạt một cái thật mạnh qua hạ bộ Ary, trước khi hắn kịp phản ứng đã thành công cắt lìa dương v*t hắn ra khỏi cơ thể. Ary hét lên thảm thiết sau đó vì không chịu nổi đau đớn mà ngất đi.

Rid hừ lạnh, đáng đời! Hắn xoay người đi tới bên giường, Hàn Diệp đang co giật liên hồi vì du͙© vọиɠ, miệng vẫn không thôi kêu tên hắn cùng rêи ɾỉ đan xen. Hắn dùng vuốt cắt đứt dây xích trói cậu, vọng lại Hàn Diệp như tìm được sự giải thoát mà ôm chầm lấy thân sói to lớn của hắn, miệng van xin:

-Rid... cứu em... nóng quá... ân...

Rid nhìn dương v*t đã sưng to vô cùng không phát tiết được của cậu đầy lo lắng. Hắn rất muốn biến lại thành người để giúp cậu nhưng hắn đang rất yếu vì bị thương khi nãy.

-Ân... Rid... đau quá...

Rid cúi đầu, dùng lưỡi bao lấy dương v*t cậu, né tránh răng nanh mà từ tốn mυ'ŧ vào nhả ra, Hàn Diệp thoải mái run rẩy bắn vào miệng hắn. Nhưng dương v*t cậu rất nhanh lại đứng trở lại, cậu vặn vẹo muốn được nhiều hơn, bấy nhiu không đủ giải tỏa cơn nóng trong cơ thể.

-Rid... ân... ân... giúp em... phía sau... ngứa quá...a...

Hàn Diệp vô thức đâm ngón tay vào tiểu huyệt phía sau, nhằm giảm bớt khó chịu nhưng cơ thể lại càng muốn nhiều hơn. Rid đau lòng nhìn cậu đau đớn, hắn không biết cơ thể cậu lúc này có chịu nổi hắn trong dạng thú không...

-Hàn Diệp, nhìn anh...

Hàn Diệp mở mắt mờ sương nhìn con sói đang đau lòng nhìn mình, mỉm cười nói:

-Ân... Rid... đi vào... - cậu mở rộng hai chân, tách ra cánh công như mời mọc hắn.

Rid gầm lên một tiếng, qυყ đầυ khủng bố từng khiến cậu chết đi sống lại phá cửa đi vào thật sâu. Đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ chồng lên nhau khiến Hàn Diệp hét lên bắn ra.

-A...a... thật to... thật trướng.... — cậu chẳng biết mình đang nói gì.

-Grừ... - Rid như mất đi lí trí mà điên cuồng ma sát tiểu huyệt ướt đẫm của cậu, mỗi một cú đâm vào của hắn đều khiến cậu cao trào bắn ra cho đến khi chẳng bắn ra được gì nữa, cậu mềm nhũn đổ ra giường, thở thoi thóp từng ngụm.

Dược vật trong cơ thể cậu đã dần mất đi tác dụng. Cậu nhìn Rid vẫn đang luật động điên cuồng trong tiểu huyệt mình, yên tâm để bóng tối bao phủ...

Rid đưa đẩy kịch liệt thêm vài cái cũng bất động xuất tinh. Hắn đổ ập thân thể sang bên cạnh cậu, nghỉ ngơi dưỡng sức. Một lúc sau đó, hắn dùng chân trước quấn chặt cậu vào chiếc chăn, đặt lên lưng đi ra khỏi nơi này. Hắn cần một nơi an toàn để phục hồi sức mạnh...