Mê Hoặc

Chương 8: Cuồng hoan

Hàn Diệp bị đau đớn từ bên dưới làm tỉnh táo, cậu hít thở dồn dập quay đầu lại, thấy Rid đang đem qυყ đầυ đỏ sậm cố đâm vào trong cậu khiến cậu hoảng sợ.

-Rid... đừng mà...em...em không được đâu... - cậu nức nở van xin.

-Em làm được, hít thở sâu và thả lỏng...

Rid cũng bị ép đến phát đau nhưng đã đi vào được một phần ba, hắn không còn đường lui lại. Người sói có một đặc điểm, một khi dương v*t đã tìm được nơi vào, dù ở dạng người hay dạng thú đều không thể tách ra được, cho đến khi dương v*t đã hoàn nhiệm vụ để lại t*ng trùng mới có thể tách ra. Nếu cường thế tách ra, người sói sẽ bạo thể mà chết còn người nhận cũng bị thương nghiêm trọng. Quá trình bắn tinh thường kéo dài khoảng một giờ.

-Ha...ư... đau quá... hu hu... không được đâu... - Hàn Diệp bật khóc, phía sau như bị xé rách khiến cậu đau đớn đến co giật cả người, không nén được sợ hãi bật khóc nức nở. Cậu có thể cả giác được qυყ đầυ to lớn kia đang cường thế kéo căng tiểu huyệt của mình đến cực hạn, còn vào nữa cậu sẽ chết mất.

Rid thật sự đau lòng, hắn biết trước sẽ như thế này nên đã chuẩn bị cho cậu từ sớm nhưng vẫn thật sự quá sức với cậu. Hắn cố đình chỉ động tác để qυყ đầυ có thế tiết ra nhiều dịch gây tê hơn, bàn tay hắn thì cố gắng khơi gợi kɧoáı ©ảʍ trên thân thể cậu...

-Ân...híc... - kɧoáı ©ảʍ nhỏ bé dần được thấp lên, cảm giác tê dại khiến cậu không còn quá đau đớn.

-Em ổn không?

-Ân... - cậu tội nghiệp nhìn hắn.

-Ngoan, nhịn một chút!

Hắn cũng không chần chờ nữa, nâng mông cậu lên, cố định thật chặc đâm mạnh vào.

-A...- đau đớn bén nhọn làm Hàn Diệp hét lên một tiếng, ngất đi.

Rid thở phào một hơi lau mồ hôi đã ướt đẫm trên trán, cuối người kiểm tra tiểu huyệt của cậu — không chảy máu. Nhìn cậu bất tỉnh mà tâm hắn chỉ tràn ngập thương tiếc cùng yêu thương. Hắn hôn lên trán cậu, thân dưới bắt đầu chậm rãi đưa đẩy, đâm vào rút ra, chậm rãi cọ sát từng tất bên trong cậu. Giờ phút này đối với hắn thật quý giá, hắn đã muốn cùng cậu kết hợp như thế này lâu rồi, cậu là của hắn, chỉ thuộc về mỗi hắn...

Rid chỉ cảm thấy từng giác quan của hắn đều bị đánh thức, dương v*t to lớn bị vách thịt bên trong chặt chẽ bao lấy, ngập trong sự ấm áp ôm chặt của cậu, nhiệt độ nóng cháy như muốn hòa tan hắn khiến hắn không nhịn được tăng tốc độ đâm rút.

Hàn Diệp bị từng đợt tê dại nảy sinh mà tỉnh, cậu vô thức rêи ɾỉ. Kɧoáı ©ảʍ mỏng manh len lỏi khắp cơ thể cậu, từng cái đâm vào rút ra của Rid như bật mở dây thần kinh cảm giác bên trong khiến dương v*t cậu lúc nãy vì đau mà xụi lơ giờ phút này rất có tinh thần mà đứng lên, đỉnh đầu chảy ra thật nhiều dịch trong suốt.

-Em tỉnh?

-Ân...anh...ư...sâu quá... - cậu thở dốc đứt quãng nói.

-Còn đau không? — hắn thả chậm lại tốc độ, từng cái từng cái đều chuẩn xác đi vào tận cùng đâm vào điểm mẩn cảm bên trong.

-Ân...một chút...ư...đừng... đâm chỗ đó... sẽ bắn mất... - cậu run rẩy rên lên, mặt đỏ bừng liếc hắn.

Rid hôn lên lưng cậu, hắn thích cậu hút chặt lấy hắn, lưu luyến không muốn hắn rời xa lại như chờ không nổi mà muốn hắn đi vào. Đỉnh dương v*t không kiên nể ma sát lên điểm mẫn cảm đó liên tục, khiến cậu chịu không nổi hét lên, vách thịt bất chợt co rút mãnh liệt kẹp chặt dương v*t hắn khiến hắn sảng khoái hừ một tiếng.

-A...a...đừng... chịu không nổi....

Theo từng cú đâm vào chí mạng đó, Hàn Diệp không còn đủ tỉnh táo để nhận biết, dương v*t cậu càng thêm đứng thẳng, đỉnh đầu không ngừng tiết ra dịch thuận theo đó rơi xuống đệm giường.

-Rid...ha...ha... chạm em...không được...

-Hừ...ân...

Hắn không ngừng ma sát bên trong, kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng khiến dương v*t hắn cũng to thêm một vòng, dán chặt với tiểu huyệt không ngừng co rút của cậu.

-Ân...ư... cho em bắn... a...ha...

Cậu run rẩy toàn thân, bàn tay không nhịn được túm lấy dương v*t mình chà sát, kết hợp với sự đưa đẩy liên tục của hắn khiến cậu không chống đỡ nổi, co chặt thân thể hét lên, bắn ra, phun đầy trên đệm giường.

Thấy cậu đã cao trào, hắn cũng tạm dừng không động. Hàn Diệp hô hấp dồn dập, cả người yếu ớt nằm xụi lơ trên giường.

-Ổn không?

-Híc...em không được...mệt quá... - cậu mếu máo, cậu đã không còn sức lực mà thứ kia của hắn vẫn cương cứng như sắt, không có dấu hiệu nào là sắp bắn cả.

Hắn cười nhẹ, hôn lên khóe môi cậu, yêu thương thì thầm:

-Thì cho em nghỉ một chút, cái miệng bên dưới vẫn cắn rất chặt a...

Cậu đỏ mặt đánh lên ngực hắn, thì ra chuyện này cũng mất sức như vậy a. Cậu xoay người lại đối diện hắn, thấy hắn nhẫn đến khó chịu, cậu chợt thấy thương, nhỏ giọng nói:

-Anh...anh động đi...- tư thế này cậu có thể hoàn toàn thấy cơ thể hoàn mỹ của hắn, mái tóc trắng vì mồ hôi mà ẩm ướt càng gợi lên vẻ đẹp huyền bí của Rid, đôi mắt xanh đượm du͙© vọиɠ càng khiến cậu say mê, thấy hắn như vậy, cậu thấy có mệt mỏi hơn nữa cũng đáng giá.

Rid tiếp tục động tác, đưa đẩy dương v*t thô to ra vào, khi rút ra ngoài gần hết mới đâm thật mạnh vào, va chạm vào điểm yếu ớt mẩn cảm bên trong.

-A...thật trướng...hô...hô...

Hô hấp phát ra càng nặng nề, tiếng thở dốc kìm nén, Rid dần dần mất đi khống chế mặc cho bản năng hoang dã chế ngự, dương v*t cương cứng dao động ở một tốc độ không tưởng làm Hàn Diệp thét chói tai. Mỗi lần đều hung hăng đâm vào tận gốc mang đến kɧoáı ©ảʍ cực hạn.

-A...chậm một chút... Rid...ha...nhanh quá...sẽ chết mất...

Hàn Diệp vừa thở dốc vừa cầu xin nhưng Rid đã lâm vào du͙© vọиɠ hoàn toàn không nghe thấy, hắn chỉ biết phải đi vào sâu hơn nữa, đi đến tận cùng, chiếm lấy hoàn toàn vật nhỏ này.

-Hừ...

Hàn Diệp hoảng sợ nhìn đôi mắt xanh đã dần biến hồng của Rid, giống như dã thú đã kích phát bản năng tàn sát, đè nén sợ hãi gọi:

-Rid...ân... anh... anh làm sao vậy? — cậu muốn thoát nhưng lại không chống lại được sức mạnh của hắn, chỉ có thể bị động thừa nhận sự đâm rút điên cuồng của hắn. — a...đừng...mà...

-Grừ....

Rid bỗng nhiên đâm vào thật sâu rồi bất động, Hàn Diệp run rẩy bắn ra. Khi cậu tưởng mọi thứ đã chấm dứt thì thứ vẫn chôn trong cơ thể cậu bỗng trướng to lên, chèn ép bên trong thật đau đớn.

-A...Rid...đau quá...thả em ra...

Đỉnh đầu dương v*t của Rid xuất hiện một cái xúc tua có móc câu, cắm chặt vào vách thịt bên trong tiểu huyệt Hàn Diệp, đau đớn cùng cực cùng sự sợ hãi khiến cậu khóc thét, van xin hắn:

-Rid... Rid... đừng mà... đau quá... lấy thứ đó ra...

Nghe tiếng khóc của cậu khiến hắn tỉnh táo lại, hắn đau lòng nâng cậu lên ôm vào ngực, nhẹ giọng an ủi.

-Hàn Diệp, đừng sợ! Nhịn một lát là xong rồi... ngoan...

Cậu nằm trong lòng ngực hắn nức nở, cảm giác được đầu thứ đó phình lên rồi bắn từng đợt nóng cháy vào bên trong cậu khiến cậu run rẩy nức nở lớn hơn. Rid bình ổn hô hấp của mình, vẫn vừa vuốt ve cậu chờ đợi quá trình bắn tinh kết thúc. Một lúc sau, móc câu tự động buông vách thịt ra, thu trở lại bên trong dương v*t hắn, dương v*t hắn cũng thu lại kích thước bình thường rồi trượt ra ngoài.

-Ngoan, đều xong rồi!

-Ân...đó... đó là cái gì? — cậu mắt đỏ hồng thúc thích nhìn hắn, mang theo cả sợ hãi lẫn nghi hoặc to lớn.

Hắn hôn lên trán cậu, im lặng một lúc lâu mới mở miệng nói:

-Cơ chế sinh dục giúp bọn anh có thể tuyệt đối lưu lại t*ng trùng vào cơ thể bạn tình, giúp cuộc làʍ t̠ìиɦ không bị gián đoạn...

-Tại sao anh lại có...hức? — cậu như lọt vào sương mù, mờ mịt hỏi.

Rid nhìn vào mắt cậu thật sâu, che đi một chút lo lắng trong đáy mắt...

-Tôi không phải người giống bọn em...

Rid không nói gì thêm nữa mà ôm chặt cậu ngã xuống giường, nhắm mắt lại. Hàn Diệp vẫn bấn loạn mãi về câu nói của hắn nhưng vì quá mệt, một lúc sau cậu đã thϊếp đi. Cậu không biết Rid mở mắt ra nhìn cậu ngủ cả đêm, đôi mắt hắn ẩn chứa yêu thương không hề che dấu. Định mệnh đã buột hắn vào cậu mất rồi... nếu thật sự cậu ra đi... có lẽ hắn sẽ như trước đến hết đời này...