Quỷ Sai (Tình Yêu Ngàn Năm)

Chương 4: Thần đồng Tô Dục

Tháng Mười năm Vĩnh Lạc thứ Mười, huyện Thanh Hà phủ Hoài An bùng phát dịch bệnh thương hàn quy mô nhỏ, người dân có thể chất yếu ớt, nêu không được chữa trị tốt, thì bệnh càng thêm nặng, lây lan truyền nhiễm đến bè bạn thân thích, người nào bị nặng thì bất hạnh qua đời. Hồi dịch bệnh mới bùng phát, một ngày có đến ba người chết, đến nay đã lên đến mười người chết một ngày, ai nấy cũng bàng hoàng sợ hãi, ngoài đường vắng ngắt không một bóng người. Đại phu chạy qua lại như con thoi giữa các gia đình giàu có, các tay thầy lang dạo tình cờ đi qua cũng bị giữ lại để xem bệnh cho các gia đình nghèo.

Tôi thầm thở dài, cái miệng của Tiểu Thiển đúng là quạ đen xui xẻo mà! Đáng thương cái thân tôi, phải làm Quỷ sai dưới trướng tên Quỷ sứ gian ác, lúc này cứ phải ở rịt trong huyện thành, cứ nhà nào có tiếng khóc tang là lại đi đến nhà đó.

Chứ không à, vừa xoay người thì tiếng gào khóc thống thiết lại vang lên trong ngôi nhà gỗ phía cuối đường, tôi thong dong bước tới, chẳng cần chen lấn xô đẩy, cũng chẳng cần vội vàng lao tới, cứ chầm chậm lê bước bởi dù sao trên đường cũng chỉ có mình tôi.

Quét ánh mắt liếc nhìn bóng hình bé nhỏ đứng bên cửa chính, cậu bé đang chăm chú nhìn tôi, tựa như đang muốn nói, lại đến rồi hả?

Tôi thầm đáp trong câm lặng, đúng thế đấy, dù sao cũng đã đến rồi.

Đầu quạt điểm nhẹ lên tử thi, hoàn thành nhiệm vụ tôi quay người rời khỏi.

Đã nhiều lần xuất hiện trước mặt cậu bé này như thế, khiến thật khó để cậu ta quên tôi được.

Nghe vị lang trung kia gọi cậu là "Tiểu Tô", sao mà nghe giống tên con gái thế chứ, cậu nhóc này cũng vô cùng tuân tú nhưng đúng là khó phân biệt.

Tôi là Quỷ sai nên chẳng biết nóng lạnh là gì, nhưng từ y phục mà bách tính đang khoác lên người cũng có thể nhận ra, tiết trời đã chính thức chuyển từ nóng sang lạnh, bệnh thương hàn mong rằng không lâu nữa sẽ ngừng lây lan, tôi thầm cẩu khẩn như thế.

"Tại sao mỗi lần tỷ xuất hiện, thì nhà lại có người chết là thế nào?", giọng non nớt trẻ con vọng lại từ sau lưng.

Tôi xoay người nhìn cậu bé còn chưa cao đến vai mình, đính chính lại: "Sai rồi, nhà có người chết thì tỷ mới xuất hiện".

Cậu bé nghiêng đầu ngẫm nghĩ sự khác biệt, lông mày chau lại hệt như ông cụ non: "Lúc muội muội của đệ chết, tỷ cũng ở đó. Tại sao? Tỷ là đầu trầu mặt ngựa phải không?”.

Tuy hiện tại tôi không xinh đẹp nhưng cũng không đến mức giống đầu trâu mặt ngựa chứ, vả lại, Quỷ lại đại nhân cũng có vẻ ngoài hết sức tầm thường, chẳng có gì đặc biệt cả.

Tôi thầm than đúng là lời đồn hại chết người mà.

"Không phải, chỉ là tỷ tình cờ đi qua đó thôi."

Cậu bé cười giảo hoạt nói: "Quả nhiên tỷ tỷ chính là vị tiểu thư hôm đó".

Gay thật, nhất thời không cảnh giác, lại dính ngay bẫy của thằng nhóc này, đúng là tôi không biết đề phòng gì cả. Nhưng cậu bé biết cũng không vấn đề gì. "Đúng thế thì sao, hôm đó là Đinh sư phụ cứu đệ hả?", Đinh sư phụ là chỉ ông thầy lang dạo kia.

Cậu bé gật đầu, "Đinh sư phụ là người tốt, thầy ấy thu nhận đệ làm đồ đệ".

"Ừm, cũng tốt. Chi cần thành thạo một nghề thì đệ không phải lo chết đói nữa."

"Nêu đệ gặp Đinh sư phụ sớm một khắc thì tốt biết bao", nói xong quầng mắt cậu bé thoáng đỏ, ầng ậng nước.

Tôi không biết phải giải thích thế nào gọi là số mệnh đã định với cậu bé, hơn nữa tôi cũng thuộc dạng hiểu nửa vời, nên đành lặng im không nói.

"Đệ tên là gì?", tôi bắt đầu thấy hứng thú với cậu bé này rồi, nhân tiện hỏi luôn. Cậu bé tuy không nhớ tên tôi nhưng cũng chẳng ảnh hướng đến việc tôi nhớ cậu bé này chứ.

"Đệ tên là Tô Dục. Còn tỷ?"

Tô Ngọc[1]? Hay à nghen, ngay cả cái tên cũng giống con gái quá đi.

[1] Trong tiếng Trung, cách phát âm từ Dục là yù, cách phát âm từ Ngọc cũng là yù. Cho nên Thất Thất đã nhầm tên của Tô Dục thành Tô Ngọc.

Chẳng biết tại sao lúc này tôi lại nhớ đến Tô Dung Dung, liền thuận miệng đáp lời: "Tệ nhân Sở Lưu Hương[2]?".

[2] Sở Lưu Hương là một nhân vật chính trong tác phẩm kiếm hiệp cùa Cổ Long và xuất hiện trong bộ Sở Lưu Hương hệ liệt. Sở Lưu Hương nguyên là một vị hoàng tử trong cung phải lưu lạc trong nhân gian trong một âm mưu cùa cung đình. Sờ Lưu Hương có biệt tài trộm cắp giống Robin Hood ờ châu Âu nên được gọi là “Đạo soái” hay “Hương soái”. Sờ Lưu Hương là nhân vật đào hoa trong tiểu thuyết võ hiệp Cổ Long. Anh có tình yêu với Tô Dung Dung, Điềm Nhi, Hồng Tụ.

Không dưới trăm lần tôi muốn đi tìm tên Quỷ sứ Tiểu Tưởng chết giẫm kia, bảo hắn đừng có quá đáng như thế nữa nhưng cuối cùng mọi thứ cũng chi nằm trong suy nghĩ mà thôi. Nếu khi còn sống tôi mà có đủ dũng khí như thế thì cũng đâu đến mức phải chui rúc làm mãi một công việc lâu đến vậy, dù sao đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, kể cả sau khi tôi biến thành Quỷ sai, gan cũng chẳng to lên được chút nào.

Một tháng sau, tôi khôi phục lại số lượng định hồn như trước kia, nhưng vừa rảnh rỗi một chút thì lại cảm thấy rỗng tuếch đến nhạt nhẽo.

Tôi dần hiểu được tại sao Tiểu Thiển lại kiếm tìm một người phàm để yêu, phải nói thực tình rằng các hoạt động giải trí ở triều Minh quá ư ít ỏi, ngày ngày trôi qua trong vô vị, nhàm chán, vì thế phải tìm một vật sống biết vận động nào đó để ngày ngày quan sát. Thứ đó tốt hơn hẳn thú cưng, và lại khỏi cần cho ăn hay tắm rửa nữa.

Cô nàng lựa chọn gã thư sinh, còn tôi thì chọn đại Tô Dục.

Cậu bé là người sống duy nhất ở triều đại này mà tôi quen biết, huống hồ cậu cũng thuộc hàng mắt thanh mày tú, đang tuổi ăn tuổi lớn, trẻ con ở vào lứa tuổi này là dễ thương nhất, ngây thơ có thừa, hồn nhiên chẳng thiếu, nhưng cậu bé này cơ hồ như già trước tuổi, thông minh tuyệt đỉnh lại vô cùng hiếu thắng.

Vị Đinh sư phụ kia giờ không còn là thầy lang dạo nữa, ông ta nhận ra cơ hội làm ăn buôn bán ỏ huyện Thanh Hà, thế là liền thuê một cửa hiệu nhỏ, mở một y quán. Người đến khám bệnh đều là người dân nghèo khổ bị mắc bệnh thương hàn trước đó, có khách quen rồi thì tự nhiên việc làm ăn cũng khởi sắc, ngày càng phát đạt.

Trong khoảng thời gian này, đứa trẻ ông ta thu nhận được đi đến trường tư thục ở phía cuối đường, để cậu bắt đầu học từ Tam tự kinh[3], hay nói cách khác, cũng chính thức bắt đầu những tháng ngày cậu bị hϊếp đáp mới đúng

[3] Tam tự kinh là cuốn sách dạy chữ Hán dành cho trẻ con thời trước do Vương Ứng Lân đời Tống làm ra, mỗi câu chỉ có ba chữ.

Nhìn xem, kia chẳng phải là lại bị người ta đánh sao? Bốn đứa trẻ tầm bảy tám tuổi đang quây xung quanh thượng cẳng chân hạ cẳng tay vô cùng thô bạo lên người cậu bé, ai bảo mặt cậu lúc nào cũng nghiêm túc lạnh tanh thế chứ, lại còn chẳng thèm chơi đùa cùng đám bạn học, đây chẳng phải là đang yên tự chuốc lấy phiền phức sao.

Tôi đang ngổi ở trà quán phía đối diện, hai năm rõ mười nhìn qua bên đó, người đi lại tấp nập bên đường cho rằng đó chỉ là trò náo nhiệt của bọn con nít, chẳng ai thèm khuyên can. Tô Dục bị đánh một trận tơi bời, mặt mày thâm tím, cơ bản chẳng còn thấy nguyên dạng nữa, may mà nhà cậu đang ở có mở y quán, nếu không trị liệu qua loa đại khái nhất định sẽ bị hủy dung.

Nhưng Tô Dục lại không khóc toáng lên như những đứa trẻ khác khi bị đánh, mà chỉ lặng lẽ nằm bất động bên cạnh đống rác trong con hẻm nhỏ. Tôi cho rằng cậu không còn đứng lên nổi nữa, thế là liền đi đến muốn đỡ cậu dậy, nhưng cậu lại vịn tường loạng choạng đứng dậy, hoàn toàn dựa vào sức của bản thân mình mà không ỷ lại vào người khác.

Trông bộ dạng cậu đứng quá ư khắc khổ, thảm thương, tôi không kiềm chế được mà nhắc nhở: "Khi đám kia đánh đệ, đệ đừng có không kêu tiếng nào như thế, nếu đệ không kêu, bọn chúng sẽ cho rằng đệ không đau, vì thế hạ thủ sẽ càng mạnh tay hơn", tuy bọn nhóc bảy tám tuổi hạ thủ không có nhiều lực, nhưng cơ thể cậu bé này cũng đâu có khỏe mạnh rắn chắc gì cho cam, nêu lỡ gãy xương thì lại khổ đời ra.

"Đệ không thèm kêu lên cho bọn nó nghe", cậu bé bướng bỉnh quay đầu đi, vờ như không thấy cánh tay cứu viện của tôi đang chìa ra, "Tự đệ về được, không cần tỷ phải đỡ".

Thế rồi, đúng là cậu bé cứ vịn tường như thế mò mẫm trở về y quán.

Tôi đi theo phía sau cậu bé, thầm lắc đầu, tính cách cố chấp như thế thì sao có thể sống yên ổn qua ngày được chứ.

Đinh đại phu hành tẩu giang hồ nhiều năm, nên biết thằng bé này nhất định là bị ức hϊếp mà không phải tự gây sự chuốc vạ, nên cũng tận tình giúp cậu trị thương mà không trách phạt gì nhiều.

Nhưng Tô Dục lại chẳng nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉ một mình lặng lẽ ngồi trong góc, tựa như úp mặt vào tường vậy. Tôi tiến lại gần một chút, mới phát hiện cậu đang đọc Tam tự kinh: "... Giáo bất nghiêm, sư chi đọa. Tử bất học, phi sờ nghi. Ấu bất học, lão hà vi. Ngọc bất trác, bất thành khí. Nhân bất học, bất tri lý. Vi nhân tử, phương thiếu thời. Thân sư hữu, tập lễ nghi. Hương cửu linh, năng ôn tịch. Hiếu vu thân, sở đương chấp. Dong tứ tuế, năng nhượng lê. Đệ vu trường, nghi tiên tri. Thủ hiếu đễ, thứ kiến văn. Tri mỗ số, thức mỗ văn. Nhất nhi thập, thập nhi bách. Bác nhi Thiến, Thiến nhi vạn. Tam tài giả, Thiến địa nhân. Tam quang giả, nhật nguyệt tinh. Tam cương giả, quân thần nghĩa. Phụ tử thân, phu phụ thuận. Viết xuân hạ, viết thu đông. Thử tứ thời, vận bất cùng ..."[4]

[4] Dạy chẳng nghiêm, lỗi của thầy. Trẻ không học, điều chẳng nên. Nhỏ không học, già làm gì. Ngọc không mài, chẳng thành đồ. Người không học, sao hiểu lẽ. Làm người con, khi còn nhỏ. Thân thầy bạn, tập lễ nghi. Hương chín tuổi, biết ủ mền. Hiếu với cha, điều nên làm. Dong bốn tuồi, biết nhường lê. Thuận huynh trưởng, nên biết trước. Đầu hiểu đễ, thứ kiến văn. Biết số đếm, học văn thứ. Một đến mười, mười đến trăm. Trăm đến ngàn, ngàn đến vạn. Ba thứ tài, trời đất người. Ba thứ sáng, nhật nguyệt tinh. Ba giềng mối, quân thần nghĩa. Cha con thân, vợ chồng thuận. Mùa xuân hạ, mùa thu đông. Bốn mùa này, xoay chẳng dừng ...

Nghe cậu đọc một hồi, có vẻ đâu vào đó lắm, tôi thấy lạ liền ngắt lời: "Chẳng phải đệ mới đi học được mấy ngày thôi sao, đã học nhiều như thế rồi à?".

Cậu tỏ vẻ bất mãn trước sự quấy nhiễu của tôi, chỉ nhếch miệng nói trong đau đớn: "Bọn Đại Bảo đã học rồi, bọn nó vào học sớm hơn đệ, học nhiều hơn đệ".

"Vậy sao đệ lại thuộc lòng nhiều như thê?"

"Đệ nghe thầy dạy học dạy bọn họ mấy lần."

Tôi nhìn cậu bé, trước mắt nhoáng lên hai chữ "Thiên tài", chỉ nghe mấy lần đã thuộc, có thể nhận ra được tư chất khác thường, hèn chi có thể hết lần này sang lần nọ nhớ được tôi. Nhưng bản thân cậu bé lại không hề nhận ra điều này, dù cậu mới chi đọc sách chưa lâu, cứ nghĩ rằng những đứa trẻ khác cũng thế.

"Đệ biết những câu đó nghĩa là gì không?"

Cậu lắc đầu, "Thầy vẫn chưa giảng đến".

"Vậy đệ nhắm mắt học thuộc làm gì?" Rõ ràng là học vẹt mà.

"Đệ không muốn kém hơn bọn nó", bọn nó đương nhiên ám chỉ mấy thằng nhỏ đã đánh Tiểu Dục, phải mạnh mẽ hơn nhiều chúng nó.

Tôi chỉ chỉ tay lên khuôn mặt sưng húp của cậu mà hỏi: "Có đau không?".

Cậu bé đau đến nghiến răng nghiến lợi: "Tỷ ngồi ở trà quán Đắc Thắng phía đối diện nhìn đệ bị đánh, phải không?".

Hóa ra cậu bé có nhìn thấy tôi, "Đúng vậy, đệ bị đánh tàn nhẫn quá".

Cậu bé ngần ngừ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

"Đệ muôn hỏi vì sao tỷ không cứu đệ à?"

Cậu lắc đầu, "Đệ biết là tỷ không cứu được đệ, nếu không thì lúc đó tỷ đã sớm cứu muội muội của đệ rồi."

Hiếm có đứa trẻ nào tuổi còn nhỏ mà lại hiểu chuyện đến thế.

"Chả là ... ", cậu ngước đầu nhìn tôi, nhưng cặp mắt không cách nào bắt được ánh mắt của tôi, "Đệ không nhìn rõ tỷ, không thể nhớ được tên của tỷ".

Tôi mỉm cười đắc ý, cuối cùng cậu bé cũng chịu thừa nhận là không nhớ tên tôi rồi đây. Đã mấy tuần trôi qua, cậu cứ hỏi đi hỏi lại tên tôi. Từ Trương Mạn Ngọc[5] cho đến Marie Curie[6], đủ mọi đáp án vô cùng kỳ quặc, tôi trả lời thành nghiện mất rồi.

[5] Trương Mạn Ngọc sinh ngày 20 tháng 9 năm 1964 là một nữ diễn viên Hồng Kông nổi tiếng. Được gọi là một trong tứ đại mĩ nhân của điện ảnh Hoa ngữ thập niên 80 và 90 của thế kỷ 20 cùng với Củng Lợi, Quan Chi Lâm và Lý Gia Hân.

[6] Marie Curie tên khai sinh là Maria Salomea Sklođowska, sinh vào ngày 7 tháng 11 năm 1867, mất ngày 4 tháng 7 năm 1934, là nhà vật lý và hóa học người Ba Lan - Pháp, nổi tiếng về việc nghiên cứu tiên phong về tính phóng xạ.

Cậu bé lập tức tiếp thêm một câu: "Vậy rốt cuộc tỷ là biến thân của loại yêu quái nào? Thỏ? Lợn? Hay là Chuột?" .

Nụ cười bất giác cứng đờ trên mặt.

"Hay là ...", cậu bé nghiêng đầu, giả vờ ngây thơ mà còn chẳng giống chút nào, "Tỷ là quỷ sao? Có cần đệ đốt vàng mã, cúng đồ ăn cho không?"

Có điều cậu chẳng đợi sự hồi đáp của tôi, tiếp tục đọc Tam tự kinh, khóe miệng khẽ nhếch tạo thành nụ cười như mách tôi rằng, nhất định là cậu cố tình, ai bảo lúc bị đánh tôi không nhảy vào cứu cậu, cậu bé này thù dai lắm.

Thực ra cái gọi là "quỷ" theo cách nói của Tô Dục không đúng cũng chẳng sai, tử hồn vốn là "quỷ" theo cách nói của người còn sống thôi mà.

Nhưng liên quan đến chuyện đốt hương, gửi vàng mã tôi cảm thấy tò mò, thế là liền đến thỉnh giáo Quỷ đầu đại ca, huynh ấy sau khi nghe xong thì cực kỳ căm phẫn nhấn giọng: "Từ hồn vốn không thích chuyện nhang đèn, ma quỷ được chiếu trên phim truyền hình đều hít lấy hít để khói nhang kia, cứ làm như chúng ta đang hít ma túy vậy, đó là sự bôi nhọ là làm vấy bẩn, là sự phỉ báng, ta phải đến ..." Huynh ấy nhất thời không nghĩ ra phải đi đâu, thuận miệng nói, "Ta phải báo cáo lên Hiệp hội người tiêu dùng".

Đúng là râu ông nọ cắm cằm bà kia, tôi phụt cười.

Tính ra tôi cũng làm Quỷ sai được hơn nửa năm, đã êm đềm bình thản trải qua thời gian thực tập, tận mắt thấy tiểu đệ Tô Dục tròn mười tuổi. Lúc đầu cậu bé trổ mã chưa thành thục, tôi còn cho rằng cậu mới chỉ bảy tám tuổi đầu. Hơn nữa dạo gần đây cậu ngày ngày lên lớp đều xuất hiện những biểu hiện khác thường, tiểu Thiên tài này cuối cùng cũng nhận ra sự nổi bật của mình so với các thành viên khác trong lóp.

Khi còn sống, tôi cứ thuận buồm xuôi gió bình an trưởng thành, bề ngoài quá sức bình thường khiến tôi không nhận được sự chú ý của mọi người, cũng đồng thời giúp tôi tránh được không ít phiền phức, ví dụ như, từ trước đến nay tôi chẳng biết quấy rối tìиɧ ɖu͙© là cái thứ khỉ gió gì? Cũng không biết thế nào là SM[7]? Do vậy khi đọc thấy nguyên nhân chết được viết trên phiến quạt ngày hôm nay, tôi cảm thấy hơi sờ sợ.

[7] SM là viết tắt của hai từ Sadism và Masochism, nghĩa là bạo da^ʍ.

"Bạo da^ʍ mà chết."

Chết kiểu gì thế này? Để tăng thêm lòng can đảm, tôi kéo Tiểu Thiến đi cùng, thực ra thu một hai tử hồn chết kiểu này cũng không to tát gì, tôi cũng không đến mức nhát gan như thế nhưng cả một hàng dài dằng dặc đều là những người chết cùng nguyên nhân đó, khiên tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Tôi cũng không giống như tay Quỷ sai nào đó thích nhòm ngó tò mò, rất vừa ý khi xử lý cái trường hợp thế này, chẳng hạn như Quỷ sai Lâm Thành.

Tiểu Thiến kể về y, mặt đầy vẻ bất mãn.

Y đã làm Quỷ sai được hơn ba mươi năm rồi, cũng thuộc vào hàng tiền bối trong giới Quỷ sai, là một trong những ứng cử viên sáng giá nhất có thể làm đủ nhiệm kỳ một trăm năm.

Vì tính cách của y khá kỳ quái, hay dò hỏi tọc mạch chõ mũi vào chuyện của người khác, đủ để có thể đuổi được cái lặng lẽ tịch mịch của một trăm năm dài đằng đẵng. Bất luận là chốn kỹ viện phấn son hay trong phòng ngủ nhà tắm của gia đình phú hộ, chỉ cần là nơi nhơ nhuốc bẩn thỉu nhất là có mặt y, do vậy từ lâu y đã khá nổi danh ở địa phủ này.

Tôi và y có duyên gặp mặt một lần, trước đầy tại vùng Sơn Tây có xảy ra một cuộc bạo động nhỏ, hình như có liên quan đên đầu cơ buôn bán muối, và kết quả là số người chết lên đến con số hàng trăm.

Do vậy có đến năm sáu Quỷ sai ở khắp các ngả đường tụ tập về đây, riêng Nhàn Thục không đến, Tiểu Thiến chỉ chỉ vào tên nam nhân mặc áo dài màu xanh, "Y chính là Lâm Thành". Tôi len lén liếc nhìn thử, người này vẻ mặt lạnh lùng, nét mặt không chút biểu cảm, so với hình tượng biếи ŧɦái kinh tởm mà Tiểu Thiến vẽ ra trước mắt tôi lại khác biệt vô cùng lớn, nhưng có lẽ không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

Địa điểm định hồn lần này là tại một vương phủ, quả nhiên là nơi xa hoa và hủ bại nhất trên thế gian này, tôi không dám đi sớm vì sợ rằng mình sẽ phải chứng kiến những cảnh lộn mửa. Tuy Tiểu Thiến chân cao chân thấp nóng lòng muốn nhìn xem nhưng đúng khi cô nàng trông thấy dãy thi thể xếp lớp thì không tránh khỏi muốn ói mà không cách nào ói ra được. Tất cả đều là các bé trai, bị quăng vào trong ngôi nhà cỏ tại vương phủ, có lẽ là sắp có người đến thu liệm. Cơ thể lõα ɭồ hằn đầy những vết thâm tím, bầm đen, phía dưới hạ bộ lộn tùng phèo hết cả, có thi thể trên cổ có vết dây hằn, có thi thể trên người có vết đao, đó chính là nguyên nhân dẫn đên cái chết.

Tôi định hồn vội vàng qua quýt rồi mau chóng rời khỏi căn nhà cỏ, ở lại nhìn lâu thì chắc khó mà không bị ám ảnh. Bước ra khỏi căn nhà cỏ tôi mới nhận ra, có một người đang đứng bên cạnh Tiểu Thiến, là Lâm Thành, tuy dáng vẻ của y không để lại ấn tượng quá sâu đậm trong tôi nhưng chiếc áo màu xanh của y là đặc điểm để phân biệt. Tiểu Thiến chẳng giấu được sự căm ghét lườm y một cái, ra hiệu với tôi rằng phải đi định hồn, điểm nhẹ đầu phiến quạt vào không trung, sau đó liền đi ngay. Cô nàng đang vội đi định hồn.

Để lại tôi và Lâm Thành mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, chẳng biết nên nói gì, đợi khi tôi định thần trở lại, đã bị y kéo đến một trà quán rồi.

Y nhấp ngụm trà, sau khi chuyện trò mấy câu bâng quơ về thời tiết thì đi thẳng vào chủ đề chính: "Trước đây, việc định những tử hồn chết vì bạo da^ʍ đều được giao cho ta".

Tôi ngẩn người, biết nói gì lúc này đây? Nói xin lỗi vì đã giành việc riêng của y sao? "Huynh biết không, Quỷ sứ Tiểu Tưởng vốn chẳng ưa gì muội, cho nên gần đây muội đều phải định những tử hồn chết vì những nguyên nhân rất kỳ lạ".

Ví dụ như chém đầu toàn gia, nhìn thấy đám đầu lâu cứ lăn qua lăn lại. Ví dụ như lăng trì xử tử, chờ đợi kẻ đầy máu me từ từ đứt hơi. Lại như lần này người chết vì bạo da^ʍ, dường như mọi thứ xẩu xa bẩn thỉu đều được giao cho tôi định hồn vậy.

Khó lắm mới thấy trên mặt y lộ nét cười: "Tiểu Tưởng có đánh cược với một người, nói rằng nhất định có một ngày cô sẽ đến nơi giao giới để khiếu nại hắn".

Tôi cứng họng, "Muội có thể hỏi người kia là ai không?".

"Là một Quỷ đầu, họ Ngô", y kêu tiểu nhị, rồi gọi mấy món ăn.

Tôi biết ngay mà, hóa ra là Quỷ đầu đại ca giở trò, bất giác cảm thán người trung thực đi đến đâu cũng bị ăn hϊếp.

Không biết có nên hỏi hay không, nhưng dù gì đã gọi thức ăn, không thể bỏ đi ngay được, tôi bèn liều hỏi thẳng: "Tại sao huynh thích ... xem những người kia?".

Y thu lại nụ cười, thổ ra mấy chữ số: "Tám mươi bảy người".

Tôi không hiểu tại sao.

"Vị vương gia này, thích ngược đãi các bé trai, hôm nay hắn còn tìm được mấy tay thân sĩ địa phương có cùng thói quen biếи ŧɦái rồi cùng nhau hành hạ người khác đến chết, tính luôn số trẻ chết ngày hôm nay, trước giờ có tổng cộng tám mươi bảy cậu bé bị hắn hành hạ đến chết", đáy mắt y trở nên băng lạnh, "Ta tận mắt chứng kiến bọn trẻ bị hành hạ làm nhục”.

Trời ơi, tên vương gia này! Trên thế gian này lại có người mất hết nhân tính thế sao?

"Nhưng", y cười khổ, đổi giọng, "Không có đứa trẻ nào chết do hắn đích thân ra tay động thủ, hắn thậm chí không hạ lệnh, thủ hạ của hắn tự động kết liễu tính mệnh của bọn trẻ đó".

"Nói như thế tức là ... ", tôi hiểu hơn một chút, "Hắn đến thành chết oan, sẽ không bị thẩm phán, xét xử?".

Làm Quỷ sai dạo gần đây, đối với loại người độc ác tàn nhẫn như thế tôi chẳng còn lầm bẩm nguyền rủa "Thiên lý bất dung, nhất định gặp báo ứng" như lúc còn sống nữa. Mà biết rõ thực sự sẽ có báo ứng, chắc chắn có quỷ quan xét xử.

"Ngược đãi cũng cần phải xét xử, nhưng tội gϊếŧ người, lại không bị đổ lên đầu hắn", y bổ sung thêm một câu, "Vị vương gia này, tuy không biết địa ngục A tỳ[8], chẳng rõ thành chết oan, hoặc hắn coi nhẹ việc tự tay gϊếŧ người, nhưng thực sự hắn đã vô tình thoát được trọng tội".

[8] Địa ngục A Tỳ là địa ngục đau khổ nhất, nơi tội nhân bị hành hạ liên tục, theo quan niệm của đạo Phật.

Không phải chứ, như thế thì quá bất công đi.

"Ta sẽ không để hắn trốn thoát", ánh mắt y dõi về phía xa xăm, "Tám mươi bảy đứa trẻ, ta đều nhớ rất rõ, đợi đến ngày hắn tiến vào thành chết oan, phán quan mà ta quen sẽ thông báo cho ta biết, đến khi ấy ta có thể chứng minh được tội trạng của hắn."

Hóa ra y ở những nơi như thế đều có nguyên nhân, "Lâm đại ca", nhìn huynh ấy cũng tầm hai mươi bảy tuổi, "Khi còn sống huynh làm gì?".

"Giám sát Hồng Kong, từng làm qua tổ phòng chống mại da^ʍ và tổ chống tội phạm."

Tôi thầm nghĩ, hóa ra là vậy, y vô cùng thích hợp làm phán quan.

Tôi nói suy nghĩ của mình cho y nghe, thấy sắc mặt của y cũng nhẹ nhõm hơn nhiều: "Ta vẫn đang xin".

Tuy tôi không rõ vì sao y lại nói nhiều chuyện với tôi như thế, có thể trước đây y cũng từng nói với người khác rồi, nhưng ở nơi địa phủ đầy tin đồn thất thiệt, muốn giải thích với từng người một cũng vô cùng phiền phức, cho nên đương nhiên số quỷ quan hiểu lầm y là không hề ít.

Sau này, Lâm Thành cũng thi thoảng đến tìm tôi uống rượu, cũng chẳng phải cố ý, là vị vương gia kia lại gây chuyện, cũng may là chỉ có một hai thi thể, chứ nếu lại có vụ tập thể bị bạo da^ʍ mà chết thế kia thì chắc tôi phải đến nhờ vả phán quan, để tôi đá mấy đá vào tên vương gia chết tiệt này trước khi bọn họ phán xét hắn.

Tuy thi thoảng cũng phải đi định những tử hồn máu tươi trào ra như dòng suối, thi thể ngang dọc vết dao đâm, nhưng tôi lại không muốn đi tìm tên Tiểu Tưởng kia để cãi lý.

Hừ, hắn dám lấy tôi ra để cá cược thế thì tôi sẽ nhất quyết không thèm đi tìm hắn, để hắn thua tơi bời luôn.

Thậm chí dạo gần đây tôi còn lười chẳng muốn về địa phủ, cứ chạy đi chạy lại cũng thấy phiền phức, một phần vì đến tửu lâu của địa phủ sẽ phải tiêu tôn pháp lực, thì chẳng thà lấy một lượng bạc, ngày ngày nghỉ ngơi ở tửu khách điếm nhân tiện cũng giành thời gian tu luyện pháp thuật.

Tô Dục thì cần mẫn chăm chỉ học hành, rất có thể là vì sự khích lệ động viên của thầy dành cho cậu rất lớn, đến mức tôi đứng bên cạnh mà cậu cũng chẳng thèm đếm xỉa gì, lúc nào cũng ngập ngụa trong cái mớ "chi hổ giả dã[9]", ngày ngày đọc sách chẳng phải cũng vui sao. Tuy thi thoảng cũng bị đánh một trận tơi bời nhưng vì cậu cảm thấy trình độ học vấn của mình cao hơn một cấp so với mọi người, ngược lại có khi nhìn mấy đứa nhóc lít nhít đánh mình với vẻ coi thường, và đương nhiên thế thì còn bị đánh thêm một trận.

[9] Chi hồ giả dã là những trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng.

Cậu bé ngôc nghếch, tôi thầm cảm thán, tiếp tục ưỡn người trên lầu trà quán nhìn xuống quan sát cuộc chiến.

Tiểu Thiến nói sự chán nản ủ rũ trong thời gian này của tôi là giai đoạn chán việc, vì đổi công việc mới, thời khắc mới mẻ lúc mới vào làm cũng qua rồi, ngày qua ngày lại, cảm giác chán chường cứ ùn ùn kéo đến là việc đương nhiên.

Tôi nghĩ, lần này đúng là gay go to rồi, vẫn còn chín mươi chín năm phải làm công việc này, chẳng lẽ cứ mãi chán chường thế này sao?

Vì để tôi lấy lại tinh thần, Tiểu Thiến nói hôm nay đến tìm là muốn đưa tôi đến một nơi rất tuyệt.

"Nơi nào thế?", tôi hỏi.

"Tớ bảo cậu này, Thất Thất à, cậu sao chẳng có lòng hiếu kỳ gì cả thế, Quỷ sai khác khi đến đều muốn đến đó tham quan", vẻ mặt cô nàng thần bí.

"Ở đâu cơ?" Nói gì mà bí hiểm thế?

Cô nàng nắm tay tôi di chuyển trong chớp mắt, tôi mơ mơ màng màng cùng cô nàng đến bên một bức tường cao. Tường cao sắc đỏ, phiến ngói màu vàng, còn có khí thế vô cùng nguy nga tráng lệ.

Đột nhiên tôi nhận ra chỗ mà Tiểu Thiến nói là chỗ nào?

Đây chẳng phải mấy lần tôi đến kinh thành để định hồn bị chặt đầu, bị lăng trì, nhưng đều là đứng xa nhìn vào, chằng hề có ý định vào trong… Hoàng cung đại nội!