Tam Điểm Chỉ

Chương 3: Đảo Ngũ

       Khắp cái đất nước Việt Nam này còn rất nhiều nơi hoang vắng, nơi mà chỉ có muông thú sống quây quần với nhau mà không bị loài người quấy rồi. Chắc hẳn khi nhắc tới cái cụm từ "núi rừng hoang vu", trong đầu các bạn sẽ nghĩ ngay đến hình ảnh những ngọn núi cao hùng vĩ, những rừng cây rậm rạp. Cái nơi mà không có tiếng còi xe, không có sự xô bồ, nơi mà thời gian đứng ím như bị chìm vào quên loãng. Tiếng chim muông hót vang trời, nơi mà nước suối chảy róc rách uốn lượn nằm sâu trong rừng, tiếng hươu nai dẫm lên cái nền rừng xơ xác um tùm cỏ và lá cây, một cái hình ảnh đẹp mà thiên nhiên ban tặng cho con người. Ấy vậy mà có một khu "rừng núi" khá đặc biệt mà được người đời đồn thổi rằng hoàn toàn trái ngược với những nơi khác, "Rừng Câm". Tương truyền Rừng Câm nằm đâu đó tại vùng Đông Bắc của Việt Nam, và nó chỉ cách thành phố Thái Nguyên cỡ trên dưới một tiếng lái xe là cùng. Tại sao lại gọi là Rừng Câm? Và cái tên này xuất phát từ đâu? Không ai biết rõ, họa chăng họ chỉ biết được cái tên dựa vào những câu chuyện rùng rợn đã từng xẩy ra tại cái khu rừng này. Cũng có lẽ bởi vậy, mà họ đặt tên nó là "Rừng Câm".

... Cuối năm 1967 ...

Tiếng hò kéo pháo cứ thế vang vọng "Hò dô ta nào, kéo pháo ta vượt qua đèo." Tiếng người đội trưởng hát lớn vang vọng trong rừng, những chiến sĩ bộ đội khác thì cố kéo pháo và hát theo. Tại khu rừng này, một lữ đoàn pháo binh được đặt ở đây, nhiệm vụ của họ là huấn luyện cho những quân nhân pháo binh được cử tới. Khi đã thành thục thì họ được đưa ra mặt trận để dành lại độc lập cho đất nước, dành lại tự do cho muôn dân. Đoàn quân kéo pháo tới cạnh một con suối nhỏ thì họ dừng lại nghỉ chân, mọi người tới bên bờ suối ngồi nghỉ ngơi uống nước và nói chuyện. Trong đoàn huấn luyện này có Khánh là mới được điều lên đây để huấn luyện. Việt đội phó ngồi cạnh hỏi:

- Chú em có mệt lắm không?

Khánh vốc tay xuống cái dòng xuối trong suốt mát lạnh này tạt nước lên mặt mấy cái, thế rồi cậu lấy vạt áo lên lau mặt nói:

- Anh yên tâm, em sẽ cố được mà.

Việt ngồi đó nhìn cảnh rừng núi thanh bình nói:

- Chú em còn ít tuổi quá, đang tuổi ăn tuổi học, nhưng đất nước đang trong thời kì bom đạn khói lửa, biết sao được chứ...

Nói rồi Việt thở dài, Khánh mỉm cười đáp:

- Khi đất nước gọi tên là bọn em sẵn sàng mà anh.

Ngồi bên cạnh cậu là mấy cô giao liên cũng đang có mặt để huấn luyện thể lực, trong đó có cái Hoa là để ý Khánh từ hồi cậu mới chuyển lên đây. Hoa nói:

- Khánh tối nay có muốn đi thám hiểm rừng với bọn tôi không?

Cái Liên ngồi cạnh Hoa nói:

- Ê... mày đứng có dụ dỗ Khánh nha...

Thế rồi cả nhóm giao liên cười ầm lên khiến Khánh có hơi ngượng ngùng, Việt nói:

- Việc thám hiểm là một trong những bài huấn luyện các cô được giao, cớ sao còn lôi Khánh đi? Để cho cậu ta nghỉ ngơi chứ?

Một cô giao liên khac nói chen ngang:

- Anh chẳng biết gì cả, cái Hoa nó gọi Khánh theo là để nó đỡ sợ đó anh.

Hoa quay ra mặt cũng đỏ ửng lên mắng:

- Con kia, mày biết gì mà nói.

Việt mỉm cười vỗ vai khánh:

- Đằng nào cũng phải chiều mai mới có bài huấn luyện tiếp theo, nếu chú thích có thể đi. Miễn sao nhớ về nghỉ ngơi còn có sức mà huấn luyện nghe chưa?

Khánh gãi đầu nói:

- Dạ, phải xem tẹo kéo pháo về doanh trại em còn sức không đã anh ơi.

Nghe cái câu nói đó của Khánh mà mọi người lại cười ầm lên.

Tối hôm đó, bài huấn luyện của nhóm giao liên là tìm cho được lá cơ do người đội trưởng đội huấn luyện cắm sâu trong rừng. Đội giao liên được chia ra làm 2 nhóm, mỗi nhóm 2 người. Nhiệm vụ của họ là phải dựa vào tấm bản đồ mà người đôi trưởng cung cấp để tìm được đường tới lá cờ đó. Nhóm nào mang được cờ về trước coi như là thắng, đồng thời để huấn luyện cho nhóm giao liên một cách tốt nhất, họ sẽ được trang bị và mang vác ba lô nặng như khi làm việc ngoài chiến trường thực sự. Ngay khi mà mặt trời vừa khuất bóng, tức thì nhóm giao liên bắt đầu bài huấn luyện. Nhiệm vụ của nhóm Hoa, Liên là phải tìm ra được lá cờ mầu đỏ cắm sâu trong khu rừng núi này, theo như bản đồ chỉ dẫn thì là dưới một thân cây to. Nhóm Liên và Hoa bắt đầu vác ba lô nặng chĩu và lần theo tấm bản đồ sơ sài mà đi tìm lá cờ đỏ. Để cho bài huấn luyện này như thật nên họ không được phép dùng đèn hay đốt đuốc, mà phải dựa vào ánh trăng vằng vằng. Nhưng có lẽ đối với Liên và Hoa thì cái bài huấn luyện này như đỡ vất vả hơn phần nào khi mà họ có Khanh đi cùng, một anh quân nhân pháo binh trẻ tuổi và vui tính.

Cả ba người cứ lần mò trong rừng, họ dựa vào bản đồ mà đi ngày một sâu vào khu rừng rậm rạp. Khánh thấy Hoa vác nặng thì hỏi:

- Hoa có muốn tôi đeo hộ ba lô cho không?

Cái Liên nghe vậy có phần ghen tị nói:

- Còn tôi thì sao Khánh ơi?

Hoa quay ra nhéo con Liên một cái đau điếng, thế rồi cô đáp:

- Không sao Khánh ơi, bài huấn luyện của tôi mà.

Thế rồi Hoa bắt đầu tâm sự với Khánh:

- Nhà Khánh ở đâu?

Khánh đáp:

- Nhà tui ở Khâm Thiên á, còn Hoa?

Hoa cười đáp:

- Trai Hà Nội hả? Tui với Liên là đồng hương ở Hải Phòng nè.

Cả ba người họ cứ thế nói chuyện vui vẻ với nhau dọc đường đi mà quên hết mệt nhọc vất vả. Cuối cùng thì cả ba đã tới được ngã 3 rừng như trong bản đồ, từ đây thì đường đi cũng phẳng hơn nên đỡ vất vả phần nào. Cả ba người họ lững thững bước đi rẽ theo ngã rẽ mà trong bản đồ đã chỉ, không hiểu sao khi đi tới khúc này của khu rừng thì cả ba người bọn họ bỗng có cái cảm giác lạnh lẽo rờn rợn đến lạ thường. Cũng chả trách được khi mà đây là lần đầu cả ba người đi sâu vào khu rừng đến như vậy, chưa kể đến việc bốn bề im ắng đến lạ thường, không một tiếng chim kêu, không một tiếng vượn hú, côn trùng cũng không nghe. Chỉ có độc tiếng từng người thở một cộng thêm cái tiếng bước chân dẫm lên nền rừng xào xạc. Cả ba người họ dường như ai cũng đang dần dần cảm nhận ra được cái sự kì lạ tại khu rừng này, nhưng có điều không ai bảo ai cữ thế lặng lẽ mà dảo bước tiến đi. Bất ngờ cái Liên lên tiếng:

- Ê, hai người có biết về truyền thuyết cái khu rừng nơi mình đang đóng quân này không?

Khánh không nói gì chỉ có Hoa liền hỏi:

- Truyền thuyết sao bà?

Liên nói:

- Nghe đâu cái khu rừng này được gọi là Rừng Câm á.

Khanh thốt lên:

- Rừng Câm?

Cái Liên tiếp lời:

- Nghe đâu mấy chị khóa huấn luyện trước nói khu rừng này được gọi là rừng câm vì cho dù có là ngày hay đêm thì tuyệt nhiên không hề có tiếng muông thú hay như côn trùng kêu á. Mà tôi cũng để ý mấy hôm nay rồi, từ sáng cho tới đêm, cả khu rừng lúc nào cũng im lặng hết á.

Cái Khánh và Hoa không nói gì chỉ cố nhớ lại, quả đúng là như vậy thật, vì từ cái hôm đầu tiên đặt chân đến đây, họ chưa bao giờ nghe thấy tiếng chim hót bao giờ vả, và cũng chưa hề thấy một con thú hoang nào. Liên vừa đi vừa nhìn ánh trăng soi vào mặt con bạn mình, biết rõ nó sợ ma nên Liên ghẹo:

- Tui còn nghe đâu khu rừng này nhiều ma lắm đó, biết đâu chính vì quá nhiều ma mà chúng nó đuổi hết thú hoang và chim đi rồi.

Hoa quả nhiên là có hơi rợn gáy, cô khẽ mắng:

- Im đi mày, vớ va vớ vẩn không à.

Biết con bạn mình bắt đầu sợ, cái Liên dọa tới. Bất ngờ Liên khựng người lại hét lớn:

- Á!!! Ma kìa mày ơi!

Y như rằng cái Hoa tái mặt đứng khựng lại ôm chặt lấy Khánh khiến cậu ta lúng túng. Chỉ đến khi mà cái Liên cười ngặt nghẽo thì Hoa mới buông tay ra khỏi người Khánh mặt đỏ vì ngượng ngùng. Cô ta tiến tới cấu nhéo cái Liên khiến nó van xin. Khánh thấy vậy cũng chỉ biết phì cười và nói:

- Nếu gọi đây là rừng câm thì chúng ta làm cho nó hết câm đi.

Nói rồi khánh chạy nhanh lên trước, vừa chạy vừa hét lớn:

- Đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho ta, mà phải hỏi ta đã àm gì cho tổ quốc hôm nay...

Tiếng Khánh hát như xé toạc cả cái màn đêm đen tĩnh lặng, cái Liên và cái Hoa chạy theo gọi:

- Khánh đợi với Khánh ơi...

Cuối cùng thì cả ba người bọn họ đã tới được dưới cái gốc cây to đồ sộ. Liên thì nhìn thật kỹ lại cái bản đồ, bây giờ thì cô mới can đảm cầm đèn pin lên soi vì đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhỏ Hoa thì bắt đầu cầm một chiếc đèn pin khác rọi dọc thân cây như thể tìm kiếm một thứ gì đó, đến khi ánh đèn soi được tới cái dấu X do người đội trưởng dùng dao đánh giấu thì cô nói:

- Đúng đây rồi mày ơi.

Cái Liên gập bản đồ rọi đèn xuống phía nền đất gần cái gốc thân cây nói:

- Giờ kiếm lá cờ rồi về thôi.

Thế nhưng mà cả ba người cùng lom khom tìm kiếm khắp quanh gốc cây mà không thấy bất kì lá cờ đỏ nào. Bất chợt, Khánh cầm một khúc gỗ ngắn bị gấy dài và to gần bằng một cái đũa lên nói:

- Hai người nhìn này...

Cả Liên và Hoa soi đèn lên, cái Liên thì còn chưa hiểu gì thì bỗng cái Hoa thốt lên:

- Đây là chân lá cờ mà? Nó bị ai bẻ vậy?

Nghe đến đây cả ba người nhìn nhau nghi hoặc mà khó hiểu, Khánh hỏi:

- Hay là có ai ở bên nhóm kia tới trước phá tụi mình?

Liên lắc đầu đáp:

- Không có đâu, bọn tôi chơi thân với nhau và hiểu nhau lắm, đâu có ai rảnh mà trêu ghẹo.

Hoa đứng đó ngẫm nghĩ nói:

- Công thêm nữa là cả hai hướng đi của cả hai nhóm là bằng nhau, chúng ta đi khá nhanh nên không có lí do gì mà họ có thể tới trước cả.

Nghĩ đến đây Hoa đưa hai tay lên miệng và bắt đầu hú lên tiếng vượn như thể dùng thuật truyền tin. Thế nhưng dù cho có hú đến mấy đi chăng nữa, thì vẫn không hề có phản hồi. Liên nhìn Hoa mặt lo lắng hỏi:

- Làm sao đây bà? Tôi có cảm giác như có cái gì đó sai sai ở đây ý.

Mặc cho Hoa và Liên đang đứng cố đoán mò, Khánh đứng đó cứ hướng mặt lên trên cành cây cao của cái cây này mà nhìn, không hiểu vì sao mà từ lúc tìm ra được chân lá cờ, câu luôn cảm giác như có một thứ gì đó đang nhìn cả ba từ phía trên cao kia. Đôi mắt của Khánh từ nãy đến giờ dường như đã quen với cái quang cảnh tăm tối của rừng, ngay khi thấy trên tán lá động đậy thì Khánh chỉ tay nói lớn:

- Ai ở trên đó?!

Cả Liên và Hoa đứng đó giật thọt người, họ đồng loạt chĩa đèn lên trên cây, chỉ còn thấy cành lá phía đèn rọi đang rung rung. Khánh đứng đó nói:

- Chắc chắn là có ai trên đó.

Liên vừa rọi đèn vừa nói:

- Làm gì có ai đâu?

Bất ngờ vang vọng đâu đó là từng tiếng "hú" vang vọng, cái tiếng "hú" tựa như hồi này Hoa truyền tin vậy. Khánh quay ra hỏi Hoa:

- Có phải nhóm giao liên kia không?

Hoa lắng nghe cái tiếng "hú" cứ vang vọng, chợt Hoa sởn gai ốc:

- Không... đây ... đây không phải là tín hiệu của nhóm giao liên...

Còn chưa nó giứt câu, bất ngờ hai cái đèn soi bắt đầu chập trờn. Khánh đứng đó cứng lưỡi, mặt tái mét khi mà dưới cái ánh đèn soi rọi chập trờn kia bỗng hiện ra một con vật toàn thân đen xì với hai con mắt đỏ quắc lên đang nhìn họ chằm chằm. Khánh quay người kéo ngay cả Liên và Hoa khiến hai cô rơi cả ba lô mà hét lớn:

- Chạy! Mau!

Liên cố với cái ba lô nói:

- Còn ba lô ...

Khánh vừa kéo họ vừa hét:

- Vứt! Vứt Hết!

Cả ba cắm cổ cắm đầu chạy bán sống bán chết, sau lưng họ là tiếng "rầm" phát ra như thể vật gì rơi từ trên cao xuống. Tiếp theo sau là tiếng là "xào xạc" phát ra ngày một rõ từ phía sau. Cả ba cắm đầu chạy tụt cả hơi, Hoa quay ra hỏi:

- Cái gì?! Cái gì thế?!

Khánh vừa nói vừa thở dốc:

- Thú! Thú Dữ!

Cả ba người chạy đến đoạn dốc thì bất ngờ cái Hoa trượt chân ngã qua một bên, cũng may là Khánh xải người túm được tay cô. Liên thấy vậy vội túm lấy vạt áo và cạp quần của Khánh như để giúp kéo cái Hoa lên. Gần kéo được Hoa đứng lên thì bất ngờ Hoa hét lên thất thanh đau đớn, khiến cho cả Khánh và Liên Giật thột người. Lôi được Hoa lên lại, Khánh như kinh hãi thi thấy sau lưng Hoa là vết cào rách cả áo tóe máu, trên lưng hoa là 3 vết rách dài. Khánh nhanh nhẹn cởϊ áσ của mình và buộc chặt như để cầm máu cho Hoa. Khánh kéo Liên tới nói:

- Qua con dốc này là sắp về doanh trại rồi... Liên về gọi chi viện ngay.

Liên mặt tái mét, mồ hôi mồ kê đầm đìa, mặt hoảng loạn đầy kinh hãi. Thấy vậy Khánh tát vào mặt Liên một cái như để cô tỉnh mà hét lớn:

- Đi mau không chết cả lũ!

Liên vôi đứng phắt dậy phi mình chạy thẳng về phía trước, vừa đi cô vừa đưa tay lên miệng hú những tiếng hú như thể ra hiệu cho chi viện ứng cứu. Khánh cõng Hoa cũng dồn hết sức mà chạy về phía trước, tiếng Hoa khe kêu lên trong đau đớn như truyền cho cậu thêm sức mạng. Khánh cõng Hoa cứ thế mà chạy thục mạng, bên tai vẫn là cái tiếng lá "xào xạc" ngày một gần. Bất ngờ Khánh như vấp phải một đoạn rễ cây mọc trồi lên mà mất đà húc đầu vào một tảng đá gần đó. Máu trên đầu cậu bắt đầu tứa ra, hai con mắt hoa lên. Khánh cố lần tay sang hai bên như thể tìm Hoa, thế nhưng khi cậu nhận ra là Hoa không ở bên mình, Khánh xoay người nheo con mắt mờ ảo nhìn quanh. Khánh thất kinh khi mà Hoa đang bị một con vật to lớn lôi đi, cô với tay về phía Khánh mà hét lớn:

- Khánh... cứu ... cứu tôi với...

Khánh cũng cố vươn cái tay yếu ớt ra mà gọi tên Hoa trong nước mắt:

- Hoa...!

Phải đến rạng sáng hôm sau, khi mà những tía nắng ban mai đầu tiên soi rọi khắp cả rừng câm thì đội tìm kiếm mới tìm ra được Khánh. Nghe lại cái câu chuyện mà Khánh và Liên kể thì người đội trưởng không tin, đơn giản là vì trong suốt thời gian mà lữ đoàn pháo binh đóng quân trong rừng chưa hề bắt gặp một con chim huống chi là thú dữ. Bên cạnh đó, người đội trường nghi ngờ rằng Khánh và Liên đồng lõa với Hoa để dàn dựng lên câu chuyện nhằm giúp Hoa đảo ngũ. Bằng chứng là việc khi mà Liên và Khánh bảo rằng khi tới được gốc cây cắm cờ, họ có dùng thuật truyền tin hú lên báo hiệu nhưng không hề nghe thấy phản hồi thì nhóm giao liên thứ hai lại nói khác. Nhóm giao liên thứ hai bảo rằng đã tìm được cờ và mang về, thế nhưng suốt dọc đường đi họ không hề nghe thấy tiếng hú truyền tin. Liên vốn là bạn thân của Hoa, nên khi nghe thấy người đội trưởng nói rằng bạn mình đảo ngũ và sẽ không cử người tìm kiếm thì cô uất ức lắm, chỉ biết khóc cho Hoa mà không thể minh oan được cho bạn mình. Cuối cùng cả Liên và Khánh bị theo giõi chặt chẽ và đợi ngày áp giải về để lãnh án. Nhưng có lẽ Khánh không đợi được tới ngày đó, những gì mà cậu đã tận mắt chứng kiến như khiến cậu sục sôi việc phải tìm bằng được Hoa, hoắc chí ít là mang được xác đồng đội về. Lựa lúc mà mọi người không để ý, Khánh tự ý lấy AK47 và một mình lần sâu lại vào trong rừng dể tìm Hoa, và đó cũng là ngày cuối cùng mà họ nhìn thấy Khánh.