Chương 4
Để em nói qua cho các thím biết, quê vợ em là một xã thuộc cuối tỉnh Hải Dương. Không biết có ai biết chỗ này không nhưng ở đây con gà cất tiếng gáy 3 tỉnh đều nghe rõ. Nơi đây giáp với Hưng Yên và bên kia sông đó là Thái Bình. Thời ông bà em đó là tỉnh Hải Hưng thì phải. Chuyện em kể dưới đây là chuyện về người em đã nhắc đến ở chuyện thứ 3. Dù đã mất nhưng theo vai vế em cứ gọi là cô. Đó là cô H con gái thứ 2 của ông bà và người bạn của cô , cô L.Ngày đó ông bà mới có bác cả T, bố vợ em và cô V. Bà làm coi trẻ ở nhà trẻ, ông thì tham gia hoạt động của xã. Thời đấy cả nước đều khổ ông bà cũng đói lắm. Ngoài việc xã ra ban đêm ông còn phải ra sông đánh cá vì nhà cũng gần ngay sông mà. Khi bà đẻ cô H ra thì có một chuyện rất trùng hợp đó là nhà hàng xóm ngay sát bên cũng sinh ra một người con gái . Tên cô ấy là L. H và L sống lên cùng với nhau, lại còn ngay sát nhà nhau nên thân lắm. Khi cô H và L đến tuổi đi học thì cứ sáng bà em lại quang gánh mỗi đứa một bên đến lớp. Lúc về bà lại đưa về. Hai người cứ như chị em, nhiều khi cô H sang nhà kia ăn cơm rồi ở lại luôn và ngược lại. Đến tuổi hai người tự chơi với nhau được rồi bà cứ kệ 2 đứa trẻ chơi với nhau thôi, người lớn còn lo làm lấy ai ra mà trông nom được. Nói qua và gia cảnh nhà cô L. Ngày xưa ông bà nội nhà cô L là địa chủ ở đây. Cách mạng ruộng đất đến ông cô ấy bị đem ra xử tử, bố cô ấy là con bà hai nên thoát tội nhưng bao nhiêu đất cát cũng mất hết, chẳng còn lại gì. Người ta còn đến đào bới lục tung nhà lên xong mới cho qua. Bây giờ bố mẹ cô H cũng chỉ làm ruộng kiếm ăn thôi, nhưng người ta vẫn nói ra nói vào suốt. Ông bà em thì đối với họ bình thường, coi như hàng xóm láng giềng, hai bên chưa xảy ra lời qua tiếng lại gì. Ông còn để cho họ làm một lối thông từ vườn nhà họ sang bên nhà ông, cũng tiện cho con H và L qua chơi với nhau. Đến khi cả cô H và L đến tuổi đi học hai người càng dính với nhau nhiều hơn. Cứ sáng đi học rồi chiều về lại cùng chơi với nhau khi thì bên vườn nhà ông, khi thì bên vườn nhà cô L. ( Thôi em gọi tắt là H với L thôi nhé). L có một cái khăn mùi xoa rất đẹp. Thời đấy không phải ai cũng có đồ như vậy đâu, nhất là một đứa con gái tầm 7 -8 tuổi mà có thì lại càng làm cho nhiều đứa khác phải ghen tị. H thấy bạn có cũng về nhà nhất định bắt ông bà phải mua cho một cái bằng được cho giống bạn. Về phần L thì cái gì cũng sẵn sàng chia cho H nhưng riêng chiếc khăn này L không cho H chạm vào, nhìn thì được nhưng chạm vào thì không chứ chưa nói đến dùng chung. Càng thế H càng đòi bố mẹ , bà em lại thương cô nên cố dỗ dành nói khi nào mẹ có tiền mẹ sẽ mua cho như vậy H mới để yên. Tuy vậy nhưng mỗi lần thấy L mang khăn đến lớp về nhà H đều dỗi bố mẹ, có khi bỏ cả ăn. Ông bà cũng kệ vì trẻ con mà, lâu lâu cũng quên đi thôi. Đợt đấy vào mùa gặp, trẻ con thì nghỉ học để người lớn ra đồng làm hết, bà cũng phải ra đồng còn kiếm công đổi gạo. Bác cả T cũng đến tuổi làm được nửa công rồi nên ở nhà chỉ còn bố vợ em, cô V và cô H. Bố em ham chơi nên nhiệm vụ trông em, cơm nước đẩy hết cho cô V làm. Khi cô V nấu cơm thì H chơi cùng L, hai đứa cứ chạy hết nhà này đến nhà kia chơi. Tối đấy ông bà thấy H về ăn cơm mà hai mắt đỏ hoe, nghĩ trẻ con chơi với nhau giận dỗi là thường, lại thêm việc đồng mệt nên để chị trông em mà đi ngủ sớm chứ chẳng hỏi gì. Hôm sau ông bà đang làm đồng thì gặp bố mẹ L. Mẹ L hỏi vui bà;
– Con L nhà tôi qua ngủ bên đấy có khóc nhè hay đái dầm gì không chị ?
Bà giật mình trả lời
– Không, hôm qua con L nó có qua nhà tôi ngủ đâu ?
Mẹ L nghe bà nói vậy bỗng giật mình nói " Chết, qua nó không về , tôi tường nó ăn rồi ngủ luôn bên đấy"
Hai người lo lắng nhìn nhau rồi bỏ cả việc đồng về . Việc đầu tiên là chạy về nhà hỏi ngay cô H xem L đâu. H kể hôm qua hai đứa đang chơi với nhau, H muốn L cho H mượn chiếc khăn tay nhưng L không chịu. H dỗi bỏ về nhà. Đến chiều sang tìm L thì không thấy L đâu, chỉ thấy cái khăn tay này ở góc vườn, nghĩ là L đánh rơi H mang sang nhà cho nhưng cũng chẳng thấy. Tìm bạn tới chiều tối chẳng thấy đâu nên về nhà. Mẹ L nghe vậy chết điếng người, nghĩ con có chuyện gì rồi gào khóc chạy ra sau vườn tìm con. Bà sai bố vợ em chạy ra gọi ông về rồi cũng lao ra sau để tìm L. Bà kể hôm đấy khi mọi người kéo nhau ra vườn sau tìm L nhưng không thấy đâu thì lo lắm. Mẹ L khóc ngất đi mấy lần rồi. Đám đàn ông có người còn ra hẳn bờ sông ngoài làng để tìm nhưng hỏi ai cũng không thấy hôm qua có đứa bé nào qua đó. Mọi người chú ý đến cái ao sau nhà ông bà, 5-6 người nhảy xuống mò khắp ao nhưng cũng không thấy gì. Đúng lúc tìm kiêm thì bà lão ngoại L biết chuyện sang , bà nói chắc con L bị ma giấu đi đâu rồi. Rồi bà bảo đưa cho bà quần áo hay cái gì của con bé đây. H lúc này đứng ở đấy đưa cho bà cái khăn tay của L. Bà cầm cái khăn vất xuống ao, rồi bảo mẹ L mang cái liềm ra, vừa gõ vừa gọi tên con. Gõ được lúc thì mọi người thấy cái gì đó nổi lên sau cái khăn mùi xoa. Hai ba người nhảy xuống mò, trong đó có cả ông. Ông kể lại, dưới chiếc khăn đó là mặt con L, chiếc khăn phủ ngay trên mặt nó, ông bỏ chiếc khăn ra thì thấy một cặp mắt mở to trừng trừng như đang nhìn vào ông, miệng nó méo xệch. Khuôn mặt như đang lo sợ một nỗi sợ hãi gì đó rất kinh khủng. Lúc đưa L lên bờ phải vất vả lắm mấy người mới kéo nó lên được. Ông kể như có một bàn tay nào đó giữ chặt nó lại, không muốn thả ra. Mẹ nó ôm lấy nó khóc thì bỗng nhiên máu từ hai mắt, hai tai và miệng trào ra. Người ta nói trẻ con chết đuối mà bố mẹ vớt lên được thì đứa nào cũng trào máu ra, cũng có thể là do nó chêt oan nên vậy. Ai cũng thương con L. Cô H nhà em thấy bạn chết vậy khóc òa lên mấy hôm sau bỏ cơm, phát bệnh ốm mất mấy tuần mới khỏi. Cái khăn của L, cô H xin giữ lại làm kỉ niệm.
Cho đến hai năm sau. Chuyện con L chết đuối bây giờ chỉ được mang ra dọa trẻ con vào mỗi khi người lớn đi làm đồng. H mất đi bạn chơi cùng giờ cứ lủi thủi ở nhà khi thì chơi với chị, khi thì chơi một mình. Lúc này bà có thêm cô N rồi, ông thì chuẩn bị đi động viên. Bà kể lại, lúc đó cứ chiều tối con H lại bỏ ra sau vườn chơi tối về có hôm còn bỏ cơm. Mẹ có hỏi thì nó nói đã ăn no rồi không muốn ăn gì thêm nữa. Nghĩ con ăn củ khoai củ sắn nên bà cũng chẳng ép, nhà đông miệng ăn, có đứa không ăn thì đứa khác lại được thêm ít. Cứ như vậy một tuần thì bà đâm lo, gặng hỏi mãi nó mới kể. Có người cứ chiều chiều lại vào vườn nhà mình nói là đi bắt rắn, rồi người ấy cho con cái bánh, bảo ăn đi đừng nói cho ai biết. Ăn nhiều thành quen nên chiều nào cô H cũng ra đó gặp người ta. Mà người này lúc nào cũng như đợi cô H đến vậy cô cứ tới là đã có sẵn bánh cho cô H ăn rồi. Bà hỏi cô xem người đó ra sao, tướng mạo thế nào có phải người làng không thì cô nói không rõ. Vì cô kể người đó thường đứng dưới ao rồi đưa tay lên đưa bánh cho cô chứ cô không rõ mặt. Cô còn kể người ấy ngày nào cũng đi quanh ao nhà cô,có khi từ bờ bên này sang bên kia, cô chỉ biết người ấy chắc cao lắm thì đi như vậy mà nước chỉ tới lưng người thôi. Bà chết điếng người, cái ao đấy lúc con L chết đuối ông nhảy xuống mò cũng đã tới cằm rồi, ra giữa ao cũng ngập đầu chứ chẳng ít. Bà kể cho ông hay, ông cũng lặng người. Hôm con L chết đuối ở đây bà đã thấy ông lạ lạ rồi thêm chuyện lần này nữa bà đoán chắc ông biết có gì đang xảy ra. Cố hỏi nhưng ông chẳng nói. Hôm sau ông nghỉ ở nhà trông cô H, đến cuối chiều cô H lén ra vườn sau thì ông mò theo sau. Lúc cô H tới cuối vườn đang đưa tay đón cái gì đó cho vào miệng thì ông chạy tới quát lên:
– H quay lại đây.
Con H giật mình quay lại nhìn bố , rồi quay lại nhìn người kia, nó hét lên thất thanh. Đập vào mắt nó và bố là một gương mặt nhợt nhạt, xanh lè như người chết trôi, đôi mắt đỏ lòm, cái miệng thì ngoác tận mang tai. Tiếng cười the thé kêu lên . Ông chạy đến ôm lấy cô H thì bóng đen kia biến mất, chỉ còn lại tiếng cười the thé, ông nghe thấy nó nói như hét bên tai ông:
– Thằng kia, tao về rồi đây, tao về rồi đây
Cô H ngất ngay sau đó, ông đưa cô về nhà vất cô ra sân rồi sai bà lấy tàn tro ở bát hương thờ ông bà hòa nước đồ vào miệng cô. Được vài ngụm thì cô H nôn ra. Cái thứ kinh dị ấy chắc ai nhìn vào cũng phải rùng mình. Nó là hỗn hợp của bèo bồng dưới ao, rồi trong đó có thêm cả cái đùi ếch nữa. Bà khóc to ôm cô mà lắc. Cô càng nôn, mùi hôi tanh càng bốc lên rợn người. Ông tím mặt bỏ ra ngoài, tối về ông mang cho bà một đơn thuốc bảo sắc cho cô H uống. Nhưng rồi những cái độc của cóc, của ếch hay sâu bọ mà cô đã ăn phải nó làm cô xanh xao. Cô mất sau đó mấy ngày. Bà nói với mọi người cô bị tả. Ông bà chôn cô ngay cạnh bên cô L. Trước khi ông đi, ông gọi tới một người bạn, hai người làm gì đó rất lâu sau nhà. Ông dặn bà cấm đứa nào ra sau nhà quá khuya, có đi đâu cũng phải có người đi cùng. Ông dặn bà để cái khăn con L dưới bát hương con H. Rồi ông lên đường. Ngày ông đi, trời mưa to lắm. Trong tiếng mưa ông lại thấy tiếng cười the thé " Tao về rồi đây, tao về rồi đây.."
Còn tiếp...